Sổ Tay Dưỡng Thành Đại Hiệp

quyển 3 chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Minh chủ Võ lâm và Giáo chủ Ma giáo là hai chỉnh thể đối lập và cùng tồn tại nha, một bên đại diện cho chính nghĩa, bên còn lại là tà, một trắng một đen, vô cùng khác biệt, nhưng giữa chỉnh thể nào cũng đều có một nét tương đồng, đó chính là vô cùng giàu nha.

Giáo chủ của chúng ta thì không cần bàn, Âu Dương Minh Đức mặc chính là y phục thêu ám hoa nha, động tác lấy ngân phiếu từ trong túi vô cùng lưu loát nha, xấp ngân phiếu cũng không mỏng đâu nha,với lại phủ đệ thì….chòi mẹ nhìn đại môn vĩ đại thế này cũng đủ nói lên bên trong xa hoa, lộng lẫy đến cỡ nào.

Từ ngày Âu Dương Duệ bại dưới tay giáo chủ, thanh thế của Âu Dương gia có vẻ giảm sút, vậy mà bây giờ lại được một tay Âu Dương Minh Đức vực dậy, thống lĩnh chính đạo, uy danh không kém lúc trước là bao, cho nên hiện tại hắn chính là đối tượng mà các vị giang hồ nữ hiệp nắm định chung thân nha. Túm lại, tên này nhất định có chút bản lĩnh, danh hào Minh chủ võ lâm không phải ai cũng có thể gánh nổi.

“Mời, ngươi an bài khách phòng cho hai vị này, cho người chuẩn bị nước nóng cho họ.” Vừa về tới Âu Dương phủ, Âu Dương Minh Đức nhanh chóng phân phó thuộc hạ chuẩn bị chu toàn, sau đó đem lực chú ý hoàn toàn đặt lên người của Âu Dương Minh Lý, nhíu nhíu mày, phủi phủi tuyết rơi trên vai của Âu Dương Minh Lý: “Về phòng làm ấm người rồi hẵn tắm, khí trời rất lạnh, cẩn thận cảm nhiễm phong hàn”.

Âu Dương Minh Lý hoàn toàn chẳng có chút cảm kích, dùng sức thoát khỏi ma trảo của ai đó, nghiêm túc trừng hắn: “Ta cũng không phải hài tử tuổi.”

Đối phương thu tay về, nhãn thần lóe lóe: “Nếu đã không phải là hài tử, ngươi phải tự biết nơi nào nên đi, nơi nào không nên đi, những nơi như vậy rất dễ gặp phiền toái.”

“Hanh, ta không phải như ngươi nha, minh chủ võ lâm ưu tú nha, ngoại trừ gây sự ta còn có thể làm việc khác sao”

Âu Dương Minh Đức trầm mặc một hồi, sâu thẳm trong đôi mắt cương nghị ấy có chút lay động, nhưng nhanh chóng bị hắn ép xuống, nói: “Ngươi, hảo hảo ở trong phòng suy nghĩ cho ta”. Liền không để ý đến hắn, xoay người ly khai.

Hắn vừa đi, Âu Dương Minh Lý nhanh chóng khôi phục bộ dạng hoa hoa công tử, vẫy lui thị nữ, phe phẩy chiết phiến, quay sang cười nói với bọn ta: “Không cần để ý đến hắn. Các ngươi đường xa đến đây, chắc hẳn khá mệt đi, nhưng mà, chờ một chút nha, ta có niềm vui bất ngờ cho các ngươi.”

Kinh hỉ? Ta nhìn hắn đầy nghi ngờ.

“Ngươi không tin? Vậy chờ đó.” Hắn bộp một tiếng, thu chiết phiến lại, nói: “Đi.”

Tiếng vừa đứt, liền xuất hiện một người, tuy hiện tại cả bầu trời đang bị bao phủ bởi tuyết, nhưng lại chẳng thể che lấp được ánh sáng từ quả đầu trọc lóc kia.

Ta nói, ngươi đem Mộc Sinh đến đây là tạo kinh hỉ cho chúng ta? Nhìn hắn bọn ta vui đến mức muốn lật bàn trở mặt đó, huynh đệ.

Thấy nét mặt bọn ta không ổn, Âu Dương Minh Lý ho khan một tiếng: “Ta không nói hắn, mà nói vật trong tay hắn kìa”

Lúc này ta mới nhìn rõ, tong tay của hắn có một vò rượu. Dù khoảng cách nha như vậy nhưng ta vẫn nghe thấy mùi hương thơm ngát của hoa mai đập vào mặt.

“Thí chủ, đây là mai hoa tửu vang danh thiên hạ, vò này được đích thân tửu thần ủ ra, có người nói chỉ một giọt cũng đủ là người ta điên cuồng a” Mộc Sinh khoe bảo bối trong tay với bọn ta.

Ta bĩu môi, muốn đem hắn cách xa xa một chút, vài ngày không thấy đầu của tên trọc lư ngày càng phát sáng nha, quả thực muốn mù mắt ta rồi.

“Mộc Sinh đại sư tại sao lại ở đây?” Y Phong săn sóc kéo dãn khoảng cách giữ bọn ta và hắn, nhẹ nhàng cười nói.

Vừa nói đến đề tài này, tâm trạng Mộc Sinh nhanh chóng chìm xuống đáy, ngay cả ánh sáng trên quả đầu kia cũng ảm đảm đi nhiều “Ai nha, hai vị thí chủ tùy tiện bỏ rơi ta nha, chỉ còn một mình ta đến đây, sau đó còn đụng phải phương trượng su huynh. Mấy ngày nay bị hắn quản thúc chặt chẽ, làm ta muốn điên rồi, mấy ngày rồi ta còn chưa đụng vào một miếng thịt hay một giọt rượu nha. Vài hôm trước ta biết được nhà của Âu Dương thí chủ có mai hoa tửu, ta liền chạy tới. Không nghĩ có thể gặp lại hai ngươi nha”. Hắn ngẩng đầu: “Tuy là gặp hai vị thí chủ làm ta thực cao nhưng, nhưng hai người sẽ không phải đến để đoạt rượu với ta chứ?”

Ta nói, ngươi đó. Đường đường là một hòa thượng đã xuống tóc đi tu mà còn chấp nhất với rượu thịt như vậy, thực sự được không, haizz.

“Loại này ở nhà ta không thiếu nha, đại gia muốn uống bao nhiêu cũng được, cam đoan các vị đều có thể tận hứng”. Không hổ danh là phú nhị đại nha, tiềm lực cỡ này ai mà không thích cho được.

Nghe vậy Mộc Sinh nhanh chóng vui vẻ trở lại: “A di đà phật, bất quá cũng chỉ là rượu thôi, ta cũng không chấp nhất đến như vậy. Được cùng các vị công chẩm giữa thời thiết như thế là là điều tuyệt vời nha, không uổng chuyến đi lần này”.

Hay lắm, huynh đệ à ngươi cứ giả vờ đi nhân gia sẽ vờ như không biết.

Bất quá chuyện hắn nói cũng không sai nha, vừa đối ẩm vừa ngắm tuyết là một chuyện tốt nha.

Nhưng mà, bảo là đối ẩm nhưng tại sao cuối cùng lại trở thành khung cảnh này….

Người thứ nhất trụ không nổi là Âu Dương Minh Lý, hắn nằm luôn trên mặt đất, trên tay còn nắm chặt ly rượu, rượu chảy đầy đất, ngủ rất thỏa mãn nha.

Còn tên lừa ngốc Mộc Sinh, không hổ là tửu quỷ, một ly rồi tiếp một ly, không chỉ rót cho chính mình mà còn hào phóng rót cho người khác. Bình rượu hiện giờ ta cũng thấy đáy rồi. Nhìn kỹ lại trên tay hắn không phải chung rượu nha, là nguyên cái bát đó…

“Đến, đều là người giang hồ, sao lại không uống rượu”

Ta lui về phía sau, lui a lui, Y Phong giúp ta chống đỡ một chút, gần như ta chẳng uống bao nhiêu, rượu toàn bộ là hắn giúp ta chắn.

Có thể Mộc Sinh còn bất mãn bọn ta: “Trời đất bao la, giang hồ rộng lớn, một chén làm sao mà đủ, tiếp, tiếp nữa nha, chuyện của hai người xem như đã định, thí chủ thâm một ly nữa”

Ta:….

Y Phong nhận lấy chén rượu, uống hết.

Mộc Sinh vui vẻ, lại tiếp tục cầm chén rượu, đứng lên: “Cảm tình sâu nặng, nên uống nên uống, uống ít thì không đủ gần, không uống chính là vô tình, chỉ vài chén rượu cũng đủ thấy được tình cảm giữa chúng ta như thế nào nha, ngươi đó chỉ mới uống ly, đến, đến, tiếp nào”.

Không thể cứ tiếp tục như vậy, tiểu gia nhìn mà đau cả trứng, nhanh chóng mở miệng:” Mộc Sinh hay là ngươi tiếp tục uống, chúng ta, ngạch, tửu lượng của chúng ta không bằng ngươi”.

Mộc Sinh nghe xong lời ta nói liền nhét chén rượu vào trong tay ta, còn bản thân thì cầm cả bình, phóng khoáng uống: “Bách giang đáo hải, uống đến cạn thì thôi. Lúc này không uống, tương lai tựu bi thương”.

Sau đó hắn giơ cả vò rượu lên, trực tiếp đổ xuống, bộ dạng này chính là thấy chết cũng không sờn.

Sau đó, liền không có động tĩnh gì nữa.

Ta trợn mắt há mồm nhìn hắn phơi thây dưới mặt đất, ngáy ầm ầm, chẳng có chút phong phạm của Phật gia, ngay cả vò rượu trên tay bị đoạt đi cũng không phát giác. Như vậy hiện tại, trên mặt đất có hai cỗ thi thể còn thở, haizz. Ta đành gọi vài gã sai vặt đến, đem hai cái thi thể kia đi xử lý, còn ta thì tự mình đỡ Y Phong về phòng.

Nói thật, Y Phong tửu lượng không tệ, dù hiện giờ đang say cũng không nháo đến ta, chỉ là đặc biệt dính người nha.

Trọng lượng cả người của Y Phong đề đặt lên người ta, ta cảm thấy áp lực rất lớn. Tiểu tử này từ khi nào mà nặng đến thế này, áp chết ta rồi, hỗn đản.

“Tỉnh, tỉnh, tỉnh lại” Ta nỗ lực vỗ vỗ tay vào mặt hắn, ý đồ gọi tỉnh hắn.

“Ưm.” Y Phong giật giật, nhưng vẫn không có ý định buông that a, ngược lại còn ôm chặt hơn trước một chút. Khí tức của hắn đều phun lên cổ ta, nhột nha huynh đệ.

Nhưng mà ta tính toán cùng con ma men làm gì, ngớ ngẩn, haizz, ta không còn cách nào khác đành kéo hắn vào phòng. Tới được cửa phòng ta cảm thấy chính mình cũng mệt chết được.

Đem hắn ném lên giường, ta đứng dậy nghĩ đến bên bàn ngồi nghỉ một chút, nhưng bị Y Phong kéo lại.

Cả người ta cứng đờ, ta càng cố gắng rút tay ra hắn càng nắm tay ta chặc hơn. Ta càng cố gắng tránh thoát thì cái vòi bạch tuột càng ra sức siết lấy tay ta. Sắc mặt ta dần có xu hướng chuyển thành màu xanh.

Tên này, không phải có ý chứ? Ta quay sang nhìn thì thấy hắng đang mơ màng cà cà lên gối đầu, ngủ đến ngon ngọt.

Dù phòng ta ở sát vách nhưng không lẽ lão tử phải ngồi đây hầu hạ ngươi cả đêm?

Có chút tức giận, ta vươn cánh tay còn lại dùng sức kéo kéo mặt Y Phong. Lúc này đột nhiên ta mất thăng bằng, trực tiếp té lên giường. Y Phong liền không chút khách khí ôm chặt lấy ta, giống như muốn đem ta khảm vào cốt tủy vậy.

Ta giãy dụa nha, không có kết quả. Tiếp tục giãy, kết quả y như trước. Haizz thực lực quyết định tất cả. Tên điên này, thật sự quá hung tan, ngươi làm ta cảm thấy, dù thân phận của ta là sư phụ ngươi, nhưng quan trọng là, LÃO TỬ CHỊU KHÔNG NỔI.

Ta buồn bực điều chỉnh tư thế sao cho dễ chịu nhất, nhìn thoáng quá ngọn nến trên bàn đang đung đưa.

Quên đi, ngủ kiểu này cũng chả mất miếng thịt nào.

Vì vậy, ngủ.

Cái tên vốn đang say đến bất tỉnh Y Phong lúc này lại mở mắt, buông tay a, giúp sư phụ nhà mình điểu chỉnh tư thế dễ chịu nhất, rồi mới đôi mắt bắt đầu xám lại.

Nhìn hồi lâu, hắn vươn tay tỉ mỉ miêu tả thụy nhan của đối phương, sau đó híp mắt, vươn người, cúi đầu, ngậm lấy đôi môi của đối phương.

Dường như người trong lòng có cảm giác, giật mình, Y Phong ngay lập tức rời khỏi người ta, bàn tay siết lấy tay của đối phương, nắm thật chắc, có người trong lòng giãy giụa một chút nhưng nhanh chóng yên tĩnh lại, thấy vậy Y Phong vòng tay qua hông của hắn, tiếp đó không còn động tác nào nữa, nhưng đôi mắt của hắn lại sáng kinh người.

Lạc Vũ, Lạc Vũ…Hắn đem mặt vùi sâu vào cổ đối phương, nhỏ giọng nỉ non.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi trắng xóa, vắng vẻ không tiếng động.

Truyện Chữ Hay