Ngay sau khi quay trở lại bàn làm việc của mình, Thích Ca nhận được tin nhắn của Y Tuyền.
「 Y Tuyền: Tiểu Thất, trong máy tính em có bí mật gì hay không? Hôm nay sếp Lộc dùng máy tính của em. 」
Thích Ca nhìn máy tính, y vốn không có bí mật gì, lịch trình làm việc cũng đã được mã hóa, vấn đề là tại sao Lộc Nhất Bạch lại dùng máy tính của y?
「 Thích Ca: Sếp Lộc có nói dùng để làm gì không chị? 」
「 Y Tuyền: Hắn nói máy in trong văn phòng bị hỏng, dùng máy tính em để in tài liệu. 」
Thật sự chỉ để in tài liệu sao?
Lúc trước Lộc Nhất Bạch vào văn phòng hình như không hề cầm theo tài liệu?
Nghĩ đến ảnh chụp vừa rồi, nhịp tim của Thích Ca có chút nhanh.
「 Y Tuyền: Chị không biết máy tính của em có bí mật không, chỉ muốn nhắc em một chút, tốt nhất là không để thông tin riêng tư trên máy tính làm việc. 」
「 Thích Ca: Vâng, em biết rồi. Cảm ơn chị Y. 」
Y Toàn vừa ngẩng đầu thì phát hiện Thích Ca đã bắt đầu làm việc, vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa, nơi khóe miệng thậm chí còn có độ cong như thật như ảo.
Cô không thể không bội phục Thích Ca, nếu là người khác bị Lộc Nhất Bạch chạm vào máy tính, tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như thế, một là sẽ bị dọa chết khiếp, hai là kích động tới chết khiếp.
Thích Ca không hổ là người đàn ông từng cuốn lên gió tanh mưa máu, đối mặt với boss cũng có thể bình tâm như nước.
Cô không thể biết được, Thích Ca không hề bình tâm như nước, trên thực tế nội tâm của y đã sớm nổi lên sóng gió.
Trong văn phòng, Lộc Nhất Bạch cũng đang nhìn Thích Ca. Từ góc độ của hắn, vừa vặn có thể nhìn thấy được bộ dáng Thích Ca múa bút thành văn.
Trước kia Thích Ca ghét nhất là viết chữ, y hiểu rõ chính mình, biết nét chữ như gà bới của mình không thể dùng được, nên nếu có thể đánh chữ thì nhất quyết sẽ không cầm bút viết.
Nhưng Lộc Nhất Bạch đã xem qua nét chữ bây giờ của Thích Ca, tuy vẫn không thể gọi là đẹp, nhưng gọn gàng ngay ngắn, ít nhất có thể đọc được. Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối không tin đó là do Thích Ca viết.
Lộc Nhất Bạch từng cho rằng, loại tính cách như Thích Ca có lẽ không bao giờ dính dáng được đến hai chữ “quy tắc”.
Sự tồn tại của y giống như là để thách thức “quy tắc”, đặc biệt là thách thức “quy tắc” của Lộc Nhất Bạch.
Không ngờ mấy năm không gặp, y thế mà lại trở nên tuân thủ quy tắc đến kỳ lạ.
Thời gian quả là thứ đáng sợ.
Sau một lúc lâu, Lộc Nhất Bạch chuyển động, lấy túi văn kiện vừa nãy ra, bên trong có một xấp ảnh chụp thật dày.
Tấm trên cùng đúng là tấm Thích Ca đã thấy được một nửa, Lộc Nhất Bạch chậm rãi rút nó ra, gương mặt trên tấm ảnh chụp cũng từng chút lộ ra.
Thích Ca không hề nhìn lầm, đó đúng là ảnh chụp của y.
Mặc áo sơ mi trắng tinh, giữa mày còn mang theo khí chất sinh viên, sạch sẽ như một thiên sứ.Ngón tay thon dài của Lộc Nhất Bạch mơn trớn tấm ảnh, đầu ngón tay dừng trên cánh môi xinh đẹp như cánh hoa đào, khe khẽ vuốt ve.
Qua một lúc, Lộc Nhất Bạch mới cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm vào một dãy số, “Tôi là Lộc Nhất Bạch, kêu Lưu Hoa Thanh lên đây.”
Không tới mười phút sau, Lưu Hoa Thanh xuất hiện trong văn phòng, “Sếp Lộc, ngài tìm tôi ạ?”
“Ngồi đi.” Lộc Nhất Bạch ngồi không nhúc nhích, ánh mắt đạm mạc quét một vòng từ đầu tới chân người này.
Ông rõ ràng đang hơi căng thẳng, cằm bạnh chặt, đi đường cùng tay cùng chân*. Nhưng hẳn là chính ông cũng chưa phát hiện ra, còn cố tỏ vẻ thong dong bình tĩnh, chỉ là cười lên hơi quá.
*đi đường cùng tay cùng chân: là tư thế đi giơ tay và chân cùng một bên cùng một lúc, bình thường chẳng có ai đi thế cả =)))
“Chủ yếu là muốn nói với anh về dự án Hồ Tịch Nguyệt năm sau.” Lộc Nhất Bạch đi thẳng vào vấn đề, “Tôi tin anh đã biết dự án này quan trọng cỡ nào. Công trình chính phủ, xảy ra vấn đề thì đến tôi cũng không giúp được anh, anh nhất định phải ghi nhớ điều đó. Bây giờ, nếu có khó khăn gì hoặc chỗ nào không rõ thì mau chóng nói ra.”
Lưu Hoa Thanh quan tâm tới dự án này không phải mới ngày một ngày hai, quả thật là có không ít ý tưởng.
Nửa tiếng sau, toàn bộ vấn đề của Lưu Hoa Thanh rốt cuộc cũng được giải quyết xong.
Ông phát hiện Lộc Nhất Bạch không hề giống với lời đồn đãi hay tưởng tượng của mình, bất tri bất giác thả lỏng hơn nhiều.
Văn phòng tạm thời yên tĩnh lại, Lộc Nhất Bạch không để Lưu Hoa Thanh đi, cũng không nói chuyện.
Lưu Hoa Thanh nhìn Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch đang viết gì đó, lại nhận ra tầm mắt của ông, “Còn chuyện gì anh cứ việc nói ra.”
Lưu Hoa Thanh có ảo giác như Lộc Nhất Bạch đang cổ vũ ông, “Cho tôi hỏi, công ty có nhiều người như thế, vì sao sếp Lộc lại muốn tôi phụ trách dự án Hồ Tịch Nguyệt?”
Lộc Nhất Bạch thả cây bút trong tay xuống, hỏi lại, “Anh làm không tốt sao?”
“Không phải, tôi cho rằng tôi có thể làm tốt hơn những người khác.” Lưu Hoa Thanh ưỡn thẳng ngực, vô cùng tự tin.
Đáy mắt Lộc Nhất Bạch hiện lên ý cười, “Thế tại sao anh còn hỏi như vậy?”
“Nhưng có rất nhiều người không nghĩ vậy.” Lưu Hoa Thanh nói đúng sự thật.
Ông tự tin, nhưng rất nhiều người trong công ty cảm thấy năng lực của ông không đủ.
Lộc Nhất Bạch nhìn thoáng qua bức tường thủy tinh, nói, “Không sai, nhưng có người cảm thấy ông có thể làm được.”
“Thích Ca?” Lưu Hoa Thanh lập tức đoán ra, kỳ thật ông hỏi vấn đề đó cũng là do muốn biết rõ điểm này.
Lộc Nhất Bạch gật gật đầu, khóe môi cong lên như có như không, “Cậu ấy hết lòng tiến cử anh. Tôi nghe nói, quan hệ giữa anh và cậu ấy rất tốt.”
Lưu Hoa Thanh hiển nhiên rất vui vẻ, nhếch miệng lộ ra nụ cười tươi rói.
Nhưng ông nhanh chóng nhận ra làm thế có thể khiến Lộc Nhất Bạch hiểu lầm, vội nghiêm mặt lại mà nói, “Đại học năm tư trợ lý Thích tới đây thực tập, được phân làm cấp dưới của tôi. EQ và khả năng của cậu ấy rất cao, phân rõ tình cảm cá nhân và công việc…”
Lộc Nhất Bạch kiên nhẫn nghe ông thổi phồng Thích Ca xong, thản nhiên nói, “Nếu anh hiểu rõ trợ lý Thích như thế, tôi có một chuyện muốn hỏi anh.”
Lưu Hoa Thanh theo bản năng hỏi, “Chuyện gì ạ?”
Lộc Nhất Bạch đẩy một túi văn kiện qua, ý bảo ông mở ra.
Lưu Hoa Thanh bỗng hơi bất an, ông mở túi văn kiện ra, bên trong là một xấp ảnh chụp, tấm đầu tiên là ảnh chụp Thích Ca mặc sơ mi trắng.
Mí mắt Lưu Hoa Thanh giật giật, vội vàng xem bức tiếp theo, sắc mặt tức khắc thay đổi.
Ông vội vã lật xem hết tất cả ảnh chụp, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Sếp Lộc…” Giọng nói Lưu Hoa Thanh căng thẳng, ông ho nhẹ một tiếng, “Đây là hiểu lầm.”
Ngón tay Lộc Nhất Bạch duỗi tới, thong thả kẹp lấy một tấm ảnh chụp.
Đó là bản in của một phần lịch sử chat, nói một cách chính xác hơn, là lịch sử chat sex. Nội dung trò chuyện trần trụi dơ bẩn, rất khó coi.
Lộc Nhất Bạch bỏ nó qua một bên, lại tùy ý lay một tấm khác lên bàn, lần này là một tấm ảnh giường chiếu. Hai tên đàn ông trần truồng ôm nhau, trên mặt đều bị censored.
“Đây là hiểu lầm thế nào?” Đầu ngón tay Lộc Nhất Bạch điểm nhẹ lên hai bức ảnh, ngữ khí vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.
Lưu Hoa Thanh lau mồ hôi trên trán, lấy tấm hình Thích Ca mặc sơ mi trắng ra, nói, “Bức ảnh này là khi Thích Ca mới nhậm chức, chụp vì muốn đổi ảnh đại diện. Ngoại hình của cậu ấy khi đó quá chói lóa, bức ảnh này đăng lên lập tức trở nên nổi tiếng khắp công ty.”
Lộc Nhất Bạch duỗi cánh tay dài đem bức ảnh kia lấy tới, nhìn một cái rồi đặt ngay trước mặt mình, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, Thích Ca vướng phải rất nhiều nợ đào hoa, cậu ấy từ chối hết, thế nên mới đắc tội một vài người. Trong đó, có một tên gay gọi là Bàng Viễn Hàng, sau khi gã bị Thích Ca từ chối thì lén download ảnh chụp của Thích Ca, lấy để đăng ký app hẹn chịch giữa đồng tính với nhau, mượn tên của Thích Ca đi gạ gẫm đàn ông.” Lưu Hoa Thanh nói đến việc này thì rất tức giận, “Gã ta gạ một minh tinh nhỏ, lịch sử chat này là của hai người bọn họ, không liên quan gì tới Thích Ca, Thích Ca chỉ là người bị hại. Là Bàng Viễn Hàng lấy trộm tên và ảnh chụp của Thích Ca, bức ảnh… giường chiếu này… người trong ảnh cũng không phải Thích Ca, mà là Bàng Viễn Hàng cùng minh tinh nhỏ kia.”
Lộc Nhất Bạch liếc nhìn tấm ảnh giường chiếu kia, hắn đương nhiên biết đó không phải Thích Ca.
Thân thể của Thích Ca, sao hắn lại không nhận ra chứ?
Dừng một chút, Lộc Nhất Bạch lại hỏi, “Sau nữa?”
“Bàng Viễn Hàng thật sự thích minh tinh nhỏ kia, sau khi hai người gặp mặt minh tinh kia hiển nhiên rất thất vọng, nhưng hai người bọn họ vẫn đến được với nhau. Để bồi thường, Bàng Viễn Hàng nói thông tin thật của Thích Ca cho minh tinh kia.” Lưu Hoa Thanh càng nói càng tức, cũng không thèm giữ vẻ đàng hoàng nghiêm túc trước mặt Lộc Nhất Bạch nữa, “Tên minh tinh kia chạy tới công ty tìm Thích Ca, mấy thứ này chính là thằng đó dùng để ép buộc Thích Ca, náo loạn lên rất khó coi.”
Lộc Nhất Bạch gắt gao nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp trước mặt, “Sau đó giải quyết như thế nào?”
“Bàng Viễn Hàng bị sa thải.” Lưu Hoa Thanh chợt thấy ớn lạnh, cầm lòng không đậu rùng mình một cái, không dám nói nhiều nữa.
Lộc Nhất Bạch nhất thời không nói gì.
Lưu Hoa Thanh nhìn hắn, phát hiện gương mặt hắn không thể hiện chút cảm xúc gì, không biết có đang tức giận, hay có tin lời ông vừa nói hay không.
Lưu Hoa Thanh liều lĩnh tiếp tục biện giải thay cho Thích Ca, “Thích Ca thật sự không phải loại người như vậy. Thời điểm cậu ấy vừa tới thực tập, đã gặp phải một khó khăn rất lớn, lúc đó… người có thể giúp cậu ấy lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nói muốn bao dưỡng cậu ấy. Người nọ đưa ra điều kiện rất hậu đãi, lại bị Thích Ca cự tuyệt không chút do dự. Chính từ lúc đó tôi mới cảm thấy cậu ấy không giống những người khác, nên mới quan tâm hơn, rồi mới phát hiện ra cậu ấy giữ mình rất trong sạch. Tôi từng hỏi Thích Ca, cậu ấy nói rằng, trong đời con người ta sẽ gặp được một người chúng ta rất yêu, chúng ta phải giữ lại một cái gì đó cho người đó, vậy mới xứng đáng với chữ ‘yêu’…”
Lộc Nhất Bạch ngây người.
“Anh Lộc, em yêu anh như vậy, dù gì cũng phải giữ lại cái gì đó cho anh, mới thể hiện được sự đặc biệt của anh chứ. Anh nói xem có đúng không?”
Lộc Nhất Bạch nhắm mắt, ngắt lời Lưu Hoa Thanh, “Những việc này đều do công ty ra mặt giải quyết sao?”
Lưu Hoa Thanh lắc đầu, “Không phải, đều là do trợ lý Thích tự giải quyết.”
Ông nghĩ nghĩ, lại lấy hết can đảm ra ám chỉ, “Gia đình trợ lý Thích dường như rất có bối cảnh.”
Trong nhất thời, Lộc Nhất Bạch không nghe ra được ám chỉ của ông. Hắn thu những tấm ảnh lại, dặn dò Lưu Hoa Thanh, “Đây là có người báo cáo lên chỗ tôi, tôi không muốn oan uổng bất cứ nhân viên nào nên hỏi ông trước. Chuyện này tuyệt đối bảo mật, không cần nói cho trợ lý Thích, miễn tăng thêm gánh nặng cho cậu ta.”
Lưu Hoa Thanh vội vàng đáp ứng.
“Ông đi làm việc đi.” Lộc Nhất Bạch nói.
Lưu Hoa Thanh đứng lên, do dự một chút lại nói, “Thích Ca là một nhân tài, sếp Lộc ngài… đừng vì chút lợi nhỏ mà mất lớn, lãng phí giá trị của cậu ấy.”
Tay Lộc Nhất Bạch khựng lại, cuối cùng cũng hiểu ra ông đang lo lắng điều gì.
Không biết là do Lưu Hoa Thanh trời sinh nhạy cảm hay chỉ buồn lo vô cớ, thế mà có thể nhìn ra chỗ không đúng, lo rằng hắn sẽ quy tắc ngầm Thích Ca, thế nên hết nhấn mạnh về bối cảnh của Thích Ca lại cường điệu về giá trị của y.
Xem ra lời đồn không phải giả, ông thật sự tốt với Thích Ca.
Lộc Nhất Bạch nhìn đỉnh đầu sáng bóng mồ hôi của ông, chưa nói gì cả.
Lưu Hoa Thanh đi rồi, Lộc Nhất Bạch chụp lại tấm ảnh chụp minh tinh nhỏ kia, gửi sang cho Ngu Thành Hà.
「 Biết người này không? 」
Hai giây sau, Ngu Thành Hà gửi lời mời videocall qua.
Lộc Nhất Bạch thở dài, chấp nhận kết nối.
“Ông muốn bao dưỡng minh tinh à?” Ngu Thành Hà cười hì hì, “Tên này không được, gã ta bây giờ chỉ là miếng thịt khô vừa già vừa dai vừa nhiều mỡ, ông gặm không nổi đâu. Để tôi giới thiệu cho ông một người trẻ hơn, bảo đảm tươi non hơn cả cục cưng nhỏ của ông.”
“Câm miệng.” Lộc Nhất Bạch hơi đau đầu, “Vậy là ông biết gã?”
“Đương nhiên là biết, tôi từng quay phim với gã.” Ngu Thành Hà gật đầu như gà con mổ thóc.
Lộc Nhất Bạch: “Giúp tôi lấy một bản thông tin của gã ta.”
Ngu Thành Hà không đáp ứng cũng chẳng cự tuyệt, chỉ chống cằm than vãn, “Gần đây nằm viện chán quá, tôi sắp mọc mốc tới nơi rồi…”
Lộc Nhất Bạch: “…”
Hắn nghĩ nghĩ, nói, “Mấy ngày nữa có hội thảo triển khai nội dung cho show thực tế du lịch kia, ông cũng tới dự đi, đến lúc đó cho ông cơ hội biểu diễn. Diễn tốt thì tôi cầu tình giúp ông, để bọn họ thả ông xuất viện.”
Ngu Thành Hà lập tức lên tinh thần, “Ông cũng đi? Thế cục cưng nhỏ nhà ông có đi không?”
Lộc Nhất Bạch mím môi, một lúc lâu sau mới nói, “Đi.”
Hết chương 13