Thích Ca không biết Lộc Nhất Bạch có ý gì, nhưng Lộc Nhất Bạch đã tôn trọng ý muốn của y, không để y đi phụ trách dự án Hồ Tịch Nguyệt, đã là đối xử rất tốt với y rồi.
Thế nên Thích Ca cảm thấy dường như mình cũng nên nghe theo sắp xếp của Lộc Nhất Bạch một lần.
Y chần chừ một lúc lâu, xóa tờ đơn từ chức trống rỗng trên màn hình.
Dù muốn từ chức, cũng phải chờ đến khi tổng giám đốc xử lý công chuyện xong rồi mới nói tiếp được.
Thông báo được phát ra vào thứ Ba, trên đó viết thời điểm nhận việc là thứ Hai tuần sau.
Thay đổi phòng ban là phải bàn giao lại tất cả công việc trên tay, Thích Ca lại bận bận rộn rộn.
Đầu tiên phải hoàn thành việc bàn giao chuyện của Hoa Phong, sau đó thì thu dọn công việc còn tồn đọng lại, Thích Ca đến gặp Lưu Hoa Thanh, nhân tiện để ông ký tên vào bản bàn giao công việc.
“Không ngờ cậu lại tới trước mặt giám đốc Lộc nhanh như vậy.” Lưu Hoa Thanh nhìn Thích Ca, tâm tình phức tạp, “Tiểu Thất, cậu nhất định phải tự mình kiên trì, chống lại cám dỗ.”
Nếu Thích Ca không phải người phụ trách dự án Hồ Tịch Nguyệt, mâu thuẫn vốn chưa nảy sinh giữa hai người họ đương nhiên không còn nữa.
Lưu Hoa Thanh vừa thấy gương mặt tuấn tú tinh xảo của y liền không nhịn được, theo thói quen lo lắng dặn dò.
Nhớ tới những gì ông nói hôm tới sân bay đón mình, tâm tình Thích Ca cũng phức tạp không kém.
Lúc đó y nằm mơ cũng không tưởng tượng được ra boss mới lại chính là Lộc Nhất Bạch, nếu biết trước thì…
Thôi, dù có biết trước cũng vô dụng, chuyện đã tới nước này thì biết hay không cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Lộc Nhất Bạch đã quên chuyện quá khữ, Thích Ca cũng sẽ không nhắc lại.
“Em sẽ cố gắng, em còn chưa làm trợ lý bao giờ, hơi tò mò đấy.” Thích Ca cố gắng tỏ vẻ thản nhiên, ra dáng như không quan tâm sự đời, “Nếu thật sự không ổn thì em sẽ từ chức.”
Mấy ngày nay Thích Ca không vui, các đồng nghiệp đều nhận ra.
Vị trí trợ lý đặc biệt này tuy cao, nhưng áp lực cũng rất lớn. Với năng lực chuyên ngành của Thích Ca, y làm ngành này kiếm được nhiều hơn, lại có nhiều tự do hơn.
Lưu Hoa Thanh chỉ nghĩ y cũng không muốn làm trợ lý cho Lộc Nhất Bạch, rất hài lòng với y, “Đúng thế, chỉ là một công việc thôi, không có gì ghê gớm cả. Lấy bản lĩnh của cậu không lo không tìm được việc làm, bảo đảm rất được săn đón.”
“Nếu mà từ chức thì chắc chắn em sẽ đi du lịch cái đã, mấy năm nay làm việc thâu đêm suốt sáng, quá mệt mỏi.” Thích Ca cười nói, “Dù sao đi nữa, cảm ơn anh Lưu đã luôn chăm sóc em.”
Hai người tán gẫu rồi bàn giao công việc, đóng cửa nói chuyện chừng cả nửa buổi chiều.
Thích Ca lại đi tìm Nghiêm Lăng kí tên, tâm tình Nghiêm Lăng còn phức tạp hơn.
Chuyện của Hoa Phong, cô ta tự biết mình giúp Chu Tinh Bác đã là đắc tội Thích Ca một lần, nên ngày đó mới muốn lợi dụng con pháo hôi Hàn Nhược đặng lôi kéo hảo cảm của Thích Ca.
Ai ngờ Thích Ca không thèm nể mặt cô ta chút nào, không biết là do thật sự cao thượng hay là vì có ý kiến với cô ta.
Lấy bụng dạ Nghiêm Lăng ra nói, đương nhiên cô ta cho rằng khả năng thứ hai lớn hơn.
Nhưng hiện tại, Thích Ca trở thành trợ lý đặc biệt của Lộc Nhất Bạch.
Mấy kẻ lo lắng Thích Ca bị bắt nạt có lẽ không nhận ra, giữa trợ lý đặc biệt và trợ lý có sự khác biệt rất lớn.
Trước giờ Thích Ca luôn giữ mình trong sạch, cô ta không hề nghĩ tới chuyện ám muội.
Nhưng chỉ cần một ngày Thích Ca làm trợ lý đặc biệt, y gần như sẽ ở bên cạnh Lộc Nhất Bạch suốt 24 tiếng một ngày, một câu nói của y cũng có thể ảnh hưởng tới quyết định của Lộc Nhất Bạch, cô ta dám đắc tội sao?
Đương nhiên là không.
Vậy nên thái độ của Nghiêm Lăng rất tốt, gần như là nịnh nọt.
Cô ta cười điệu đà, hàm súc nhắc nhở Thích Ca rằng y xuất phát từ bộ phận tiếp thị, bộ phận tiếp thị là “nhà mẹ đẻ” của y, cũng là hậu thuẫn của y, làm người thì không thể vắt chanh bỏ vỏ.Thích Ca đi ra khỏi văn phòng của Nghiêm Lăng, thở phào một hơi thật dài, vừa nãy y suýt thì không thở nổi.
Người với người sao lại khác nhau như vậy.
“Chúc mừng thăng chức nhá.”
Bị người vỗ vai, Thích Ca kinh hỉ quay đầu lại, liền thấy Ngô Viễn đã lâu không gặp.
Khoảng thời gian này Ngô Viễn bận một hạng mục thiết kế, hai người vẫn chưa có thời gian để trò chuyện đàng hoàng, bây giờ cuối cùng cũng rảnh rỗi.
“Tối nay đi ăn không?” Thích Ca đề nghị.
Ngô Viễn đương nhiên đáp ứng.
Chờ đến lúc tan tầm, hai người cùng tới một nhà hàng thịt nướng.
“Mày không được uống rượu.” Ngô Viễn lấy đi chai bia Thích Ca mới cầm ra, “Tao nghe nói bữa mày uống tới nỗi bị xuất huyết dạ dày?”
Thích Ca lắc đầu, “Làm gì mà nghiêm trọng đến nỗi đó?”
Nói thì nói thế, y cũng không khăng khăng phải uống, ngoan ngoãn nhận lấy bình sữa.
“Đù má! Mấy ngày nay khổ quá đi mất.” Ngô Viễn tự mở một chai bia, uống được hai ngụm liền không nhịn được mà than thở, “Ông chủ mới vừa đến, thằng cha giám đốc ngu hết chỗ nói bên bọn tao liền bắt bọn tao làm việc như điên vậy. Cười chết tao, nhà thiết kế ra ngoài gặp khách hàng mà cũng phải về quẹt vân tay kiểm giờ làm. Giữa chừng nói với khách “Xin lỗi nha, tui phải về quẹt vân tay” giống như thằng đần vậy. Còn quy định mỗi ngày phải tăng ca bao nhiêu đấy tiếng, làm việc thế thì thú vị chỗ nào? Trước đây tao thấy Trịnh Hàn có một đống tật xấu, nhưng ít nhất thì lão cũng không tùy tiện nhúng tay vào mấy việc lão không hiểu…”
Thích Ca nghe y xả hết xong mới nói, “Đó không nhất định là ý của sếp Lộc đâu, có khi chỉ đơn giản là người phía dưới muốn nịnh bợ nên đổi trắng thay đen. Tình huống này trong thời kỳ cải cách là rất bình thường, từ từ sẽ tốt hơn.”
Ngô Viễn bỗng dưng che miệng nói, “Mới vừa thăng lên làm trợ lý đặc biệt đã bắt đầu bênh ông chủ rồi? Có khi nào mày đi mật báo cho sếp Lộc không đấy?”
Thích Ca bất đắc dĩ nhìn y, “Mày nghĩ thử coi?”
“Đùa tí.” Ngô Viễn cười ha ha, “Tao còn không hiểu mày chắc? Nếu không tin tưởng mày thì đã không nói mấy câu đó với mày… Haiz, mà nói thật, sao mày lại thảm thế? Rõ ràng ban đầu tao nghe nói mày được mời phụ trách dự án Hồ Tịch Nguyệt, sao tự dưng lại hô biến thành trợ lý đặc biệt? Mày nhìn trợ lý đặc biệt hiện tại của hắn đi, khác méo gì người máy không có suy nghĩ, mày đừng có trở nên giống cô ta.”
Thích Ca gắp hết thịt đã nướng chín đặt vào mâm đồ ăn trước mặt y, “Tao vẫn chưa làm trợ lý bao giờ, nhiều khi không thích ứng được thì có thể từ chức bất kỳ lúc nào. Mày cái gì cũng tốt nhưng lại không biết ngậm cái miệng lại. Tình huống bây giờ, khó mà nói sếp Lộc nghĩ thế nào, nhưng rõ ràng là có người đang khuấy đục nước, sau này mày nói chuyện cho cẩn thận vào.”
Ngô Viễn thở dài, gật đầu đáp ứng, “Mày nói đúng, bây giờ tao đã cố gắng kiềm chế lắm rồi, ở công ty cũng không dám nói chuyện tùy tiện, chỉ có lúc với mày mới thoải mái chút… Cơ mà sao mày lại lo xa đến tận chuyện từ chức thế? Dù sếp Lộc hơi tàn nhẫn nhưng vị trí trợ lý đặc biệt này thật sự rất tốt, cấp bậc cao quyền lực lớn, mày đừng bi quan, cứ làm cho tốt đi đã.”
Bọn họ nói chuyện đến khí thế ngất trời, hoàn toàn không để ý tới ở chỗ bên kia bức tường, Kỷ Hạm đội nón lưỡi vịt ăn thịt nướng với vẻ mặt vô cảm, hệt như một người máy không có suy nghĩ.
Thứ Hai, Thích Ca mang theo một ít đồ đạc cá nhân tới tầng 19 báo cáo.
“Tiểu Thất, em đến rồi à?” Y Tuyền phụ trách việc tiếp đón, vừa nhìn y một cái liền cười tới run rẩy cả người.
“Chị cười cái gì?” Thích Ca không thể hiểu được.
Y Tuyền không nói, “Lát nữa em sẽ hiểu… Hôm nay đi huấn luyện trước.”
Thích Ca tới phòng họp huấn luyện, bước chân khựng lại, hiểu ra Y Tuyền đang cười cái gì.
Trong phòng họp có tới tận mười mấy cô gái, chỉ có mỗi mình y là nam, vô cùng nổi bật.
Thích Ca: “…”
“Không còn cách nào, sếp Hàn luôn thích gái đẹp. Tuy sếp Lộc muốn đổi nhưng sao mà tuyển được người nhanh như vậy, em chịu khó xíu đi.” Y Tuyền nhỏ giọng cười nói với Thích Ca.
Thích Ca còn có thể làm gì?
Đương nhiên là đeo mặt nạ bình tĩnh lên chào hỏi tất cả mọi người, vờ như trong công việc không hề có phân chia giới tính.
Cũng may giáo viên huấn luyện mau chóng đi vào, là Kỷ Hạm.
Gương mặt mộc của Kỷ Hạm giống y như một người máy không có cảm xúc.
Mọi người lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không dám phân tâm.
Cái gọi là huấn luyện, thật ra là lập quy tắc.
“Tôi không cần biết trước đây các vị làm việc thế nào, sau này mỗi một lời nói hành vi của các vị đều phải chấp hành theo quy tắc ứng xử trong tay mọi người.” Kỷ Hạm phát cho mỗi ngươi một quyển ⟪ Quy tắc ứng xử ⟫, ánh mắt lạnh như băng của cô đảo qua, khiến sống lưng ai nấy phát lạnh, “Nếu có vi phạm, vì thể diện của các vị, xin hãy chủ động từ chức.”
Thích Ca đọc lướt qua một lượt, thật ra quyển ⟪ Quy tắc ứng xử ⟫ này không có gì quá khác thường, nhưng quả thật hơi cứng nhắc, từ cách ăn mặc đến lời nói cử chỉ đều có tiêu chuẩn rõ ràng.
Không ai dám nói gì trước mặt Kỷ Hàm, nhưng tiếng thở há hốc vang lên hết lần này tới lần khác, hẳn là có không ít người không vừa lòng.
Thật ra Thích Ca có thể hiểu, khi Trịnh Hàn còn ở đây đã gom hết những người này vào thành một mớ lộn xộn, không có quy củ.
Thói quen được hình thành lâu dài không dễ thay đổi như vậy, không nghiêm khắc lập ra quy tắc sống chết thì còn lâu các cô mới có thể thay đổi.
Kỷ Hạm không lãng phí nhiều thời gian, nhanh chóng kết thúc huấn luyện để mọi người về chỗ làm việc.
Thích Ca đứng dậy đi theo.
“Thích Ca, anh ở lại một chút.” Kỷ Hạm gọi y lại.
Thích Ca đành phải đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn người còn lại lẹ làng đi mất hút.
“Biết trách nhiệm của trợ lý đặc biệt là gì chưa?” Đợi mọi người đi hết, Kỷ Hạm mới đóng cửa lại, quay đầu hỏi Thích Ca.
Kỳ thực Thích Ca biết, nhưng y không hiểu ý của Kỷ Hạm, nên không nói gì.
Kỷ Hạm đưa cho y một xấp tài liệu, Thích Ca mở ra xem thì nhận ra là các thói quen nhỏ trong sinh hoạt của Lộc Nhất Bạch.
Y đã quá quen thuộc với Lộc Nhất Bạch, thật sự không cần đọc cái này.
“Thời gian làm việc của trợ lý đặc biệt là 24 giờ.” Kỷ Hạm cũng chẳng đợi y đọc kỹ, nói thẳng, “Ý là, anh phải thường trực 24/7 gọi là phải đến bất kể thời tiết, việc trong công ty anh phải nắm rõ, anh và sếp Lộc đều phải… không, anh còn phải hiểu rõ công ty hơn cả sếp Lộc, hiểu chưa?”
Điều này thì Thích Ca hiểu, thứ y không hiểu là, “Sếp Kỷ, bên cạnh sếp Lộc đã có cô rồi, sao còn phải tìm một người mới như tôi tới nữa?”
Y vẫn luôn không hiểu, rốt cuộc thì tại sao Lộc Nhất Bạch lại muốn y tới làm trợ lý bên cạnh hắn.
“Bởi vì anh rất quen thuộc với công ty chi nhánh Vân Châu, còn tôi sắp quay về trụ sở chính.” Kỷ Hạm không úp úp mở mở với y, “Nếu sếp Lộc đã phá lệ đề bạt anh, vậy nghĩa là ngài ấy tuyệt đối tín nhiệm anh. Đương nhiên, nếu anh thấy mình không đảm nhiệm được vị trí này thì cứ nói rõ ra, tôi sẽ giúp sếp Lộc tìm ứng cử viên phù hợp hơn. Chỉ cần anh còn ở vị trí này một ngày, thì phải thực hiện chức trách tương ứng. Anh đã làm việc lâu như vậy, không cần tôi giảng cho anh nghe về tính chuyên nghiệp đâu nhỉ?”
Thích Ca gật gật đầu, “Tôi hiểu.”
“Thích Ca.” Cuối cùng Kỷ Hạm nhìn y nói, “Sếp Lộc không chỉ là người phụ trách công ty chi nhánh Vân Châu, ngài ấy còn là người phụ trách toàn bộ tập đoàn, sớm muộn gì ngài ấy cũng sẽ quay về trụ sở chính. Nên anh cần phải tranh thủ, có hiểu không?”
Thích Ca ngẩn ngơ.
Y suýt quên mất, sớm muộn gì Lộc Nhất Bạch cũng phải rời đi.
Nơi trái tim lập tức bị khoét đi một mảnh.
Trở lại văn phòng, Y Tuyền đã dọn dẹp bàn làm việc gần văn phòng của Lộc Nhất Bạch nhất cho Thích Ca.
“Trong khoảng thời gian vừa rồi, mọi người thay phiên nhau ngồi cái bàn này, sắp khóc thành sông tới nơi. Bây giờ thì tốt rồi, từ nay về sau chỗ này là chỗ chuyên dụng của em đấy.” Y Tuyền nhỏ giọng trêu ghẹo.
Thích Ca miễn cưỡng cười cười, chưa kịp nói gì thì nghe được tiếng thang máy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lộc Nhất Bạch đi ra.
Hôm nay hắn mặc một bộ âu phục cao cấp màu xám đậm, sơ mi ôm sát người và quần tây phẳng phiu, thoạt nhìn vừa quý phái lại vừa quyến rũ. Quần áo hắn mặc lúc nào cũng phù hợp lại phóng khoáng, mỗi một chi tiết đều không thể soi mói, giống hệt như quần áo mẫu trong sách giáo khoa.
Y Tuyền đẩy nhẹ cánh tay Thích Ca, ánh mắt sắc bén của Kỷ Hạm cũng quét qua đây.
Bấy giờ Thích Ca mới nhớ tới chức vụ hiện tại của y.
Y vội vàng chạy tới, mở cửa văn phòng ra, “Chào sếp Lộc.”
Bước chân Lộc Nhất Bạch hơi khựng lại, nhìn y một cái, “Vào luôn đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Thích Ca liền đi theo vào văn phòng.
Trước tiên Lộc Nhất Bạch đưa cái tách qua, “Pha một tách cà phê giúp tôi.”
Thích Ca pha cà phê xong quay lại, Lộc Nhất Bạch vừa mới giao việc cho Kỷ Hạm, “Cứ như thế.”
Nói rồi, hắn nhận lấy tách cà phê uống một ngụm, sau đó nhíu nhíu mày, thả tách xuống.
Bước chân rời đi của Kỷ Hạm dừng lại, nhìn sang Thích Ca, “Anh không bỏ đường à?”
Thích Ca sửng sốt, trong trí nhớ của y, Lộc Nhất Bạch thích uống cà phê đen, hắn thích nhất là vị đắng của cà phê, đó giờ chẳng thấy hắn bỏ đường vào cà phê.
“Vừa rồi tôi đã đưa cho anh những việc cần lưu ý, mục đầu tiên và mục thứ hai đều ghi rõ, sếp Lộc không thích đắng, cà phê phải bỏ ít nhất hai muỗng đường.” Kỷ Hạm lạnh mặt nói.
Quyển sổ tập hợp những điều cần lưu ý đó Thích Ca chỉ lật qua loa, y tự cho rằng mình hiểu rất rõ Lộc Nhất Bạch nên không thèm đọc kỹ, tâm trạng hiện tại không khỏi trở nên phức tạp, “Tôi đi pha lại…”
“Thôi, cô bận thì cứ đi đi.” Lộc Nhất Bạch phất tay đuổi Kỷ Hạm.
“Sếp Lộc, để tôi pha lại cho ngài một tách khác.” Thích Ca không biết thói quen sinh hoạt của Lộc Nhất Bạch thay đổi lớn đến vậy, cảm thấy rất áy náy.
“Không cần.” Lộc Nhất Bạch giữ y lại, nới lỏng cà vạt ngồi xuống.
Thích Ca đứng trước mặt hắn, có chút rầu rĩ.
“Sao?” Lộc Nhất Bạch hơi nhướng mày, “Không hài lòng với công việc này?”
Thích Ca vội vàng lắc đầu, “Không ạ.”
Y quả thật không phải không hài lòng, chỉ là hơi buồn bã.
“Vậy cậu làm mặt đưa đám đó cho ai nhìn vậy hử?” Lộc Nhất Bạch cong khóe môi, “Lại đây, cười một cái xem nào.”
Thích Ca:???
Lộc Nhất Bạch có biết hắn ta đang nói cái gì không?
“Không cười được à?” Lộc Nhất Bạch nhướng mi nhìn y.
Thích Ca làm tiếp thị mấy năm, vô cùng thành thạo kỹ năng giả vờ cười.
Dù hơi bối rối nhưng vẫn cười lên theo bản năng.
Chỉ là nụ cười có chút xấu xí.
Lộc Nhất Bạch nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của y hai giây, đột nhiên cầm tách cà phê lên một ngụm uống sạch.
Thích Ca thấy hắn không nhíu mày chút nào, không nhịn được mà nói, “Sếp Kỷ nói ngài không thích đắng cơ mà?”
“Đúng.” Lộc Nhất Bạch thả tách xuống, “Mặt cậu nhìn còn đắng hơn cả cà phê, tính ra thì cà phê cũng không đến nỗi nào.”
Thích Ca: “…”
Hết chương 10