“Anh làm sao vậy?” Tần Hoan Hoan bỏ bàn tay dày rộng như núi của hắn ra khỏi trán, trong đôi mắt to sáng ngời hàm chứa tia khó hiểu.
Không có phát sốt nha…… Tả Quân Trác thu hồi bàn tay, nhìn về phía Tần Hoan Hoan, ánh mắt quái dị của hắn làm lông tơ cả người cô dựng đứng hết lên.
Vì sao hắn lại cảm thấy bắt đầu từ buổi chiều ngày hôm qua, cô tựa như đã thay đổi thành một người khác vậy? Là ảo giác của hắn sao?
Không phải từ trước đến nay cô đều không ăn sáng ở nhà sao, mỗi ngày đều thức dậy vào lúc rạng sáng - sau đó cấp tốc ăn bữa sáng rồi liền đến công ty, mấy năm nay thậm chí hắn muốn thấy cô cũng đã thành một loại hy vọng xa vời.
Nhưng mà hiện tại cô lại không giống với trước kia……
“Không đi làm sao?” Tả Quân Trác ngăn chặn nội tâm đang tò mò cùng nghi vấn, vắt khăn lông trong tay lên móc, sau đó làm bộ không mặn không nhạt mà mở miệng.
“Không đi.” Tần Hoan Hoan ngoan ngoãn lắc đầu, “Đi làm nhiều quá nên thấy mệt, muốn xin nghỉ ngơi vài ngày.”
Tả Quân Trác nhìn sắc mặt rõ ràng bình thường của Tần Hoan Hoan, một đôi con ngươi ngập nước mang theo nghiêm túc, không biết vì sao bỗng nhiên nghe ra một cổ hương vị làm nũng.
“Ừm, vậy nghỉ ngơi hai ngày đi.” Tả Quân Trác thu hồi tầm mắt lại, quyết định với thái độ đột nhiên thay đổi của Tần Hoan Hoan thì cầm quan sát thêm.
Tần Hoan Hoan còn đang chờ Tả Quân Trác trả lời vấn đề của cô, liền thấy đối phương bỗng nghiêng thân mình rồi hai chân thon dài đi ngang qua người cô, sau đó trực tiếp đi vào phòng bếp.
Hắn định làm đồ ăn sao?
Tròn mắt Tần Hoan Hoan xoay vài vòng lộc cộc lộc cộc, ánh sáng chợt lóe nhanh, nháy mắt liền chạy bước lớn bước nhỏ đến chỗ Tả Quân Trác.
Cùng nhau nấu cơm gì đó, quả thực là vũ khí sắc bén để gia tăng độ hảo cảm.
Mà Tả Quân Trác đang vo gạo ở phòng bếp nghe được tiếng bước chân ở phía sau nhẹ nhàng lại vô cùng có tiết tấu liền quay đầu lại.
“Đứng lại!” Lời nói nghiêm khắc không chịu khống chế đã buột miệng thốt ra.
Bị Tả Quân Trác đột nhiên nghiêm túc làm sợ tới mức run lên, cô liền lập tức dừng chân, Tần Hoan Hoan nhìn chiếc tạp dề rồi lại nhìn sắc mặt không tốt của Tả Quân Trác, trong ánh mắt chứa đầy nghi hoặc.
Mà Tả Quân Trác nhìn Tần Hoan Hoan bị hắn dọa sợ tới mức run lên, một đôi con ngươi ngập nước nhìn hắn, tựa như một con thỏ con phải chịu ủy khuất, làm trong lòng hắn không tự giác liền nhiều thêm chút áy náy……
“Còn muốn đốt cháy phòng bếp sao?” Tả Quân Trác thanh thanh giọng nói, thu hồi tầm mắt lại.
Đốt cháy phòng bếp?
Tần Hoan Hoan nhớ lại một chút, hình như…… Vào thời điểm nguyên chủ mười hai tuổi thì muốn làm cho Tả Quân Trác một chén mì trường thọ, kết quả là thiếu chút nữa đã thiếu đốt phòng bếp không nói, chính cô còn bị trúng độc khí than thiếu chút nữa đã chết, từ lúc đó về sau, Tả Quân Trác liền không bao giờ để cô bước vào phòng bếp một bước.
“Không phải……” Tần Hoan Hoan lắc đầu sau đó nói: “Em muốn ở bên cạnh làm trợ thủ cho anh!”
Tần Hoan Hoan chạy bước nhỏ đến bên người Tả Quân Trác, cầm chén trứng muốn hắn để ở trên bàn lên, rồi chậm rãi lột vỏ.
Tả Quân Trác nhìn Tần Hoan Hoan vui sướng mà cử động ngón tay, hai tròng mắt bỗng nhiên buồn bã, rốt cuộc cái gì cũng không nói.
Nhưng mà ở thời điểm hai người còn đang hưởng thụ bầu không khí nam nữ phối hợp làm việc không biết mệt, thì cửa biệt thự bỗng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, làm cho Tần Hoan Hoan sợ tới mức làm rớt trứng muối trong tay xuống mặt đất.
Tả Quân Trác bất đắc dĩ mà nhìn vài quả trứng muối ở dưới mặt đất, ngồi xổm xuống nhặt lên rồi đặt ở trên bàn, sau đó xoay người định đi mở cửa.
“Sao lại không ấn chuông cửa vậy chứ……” Nghe ngoài cửa không chịu dừng lại tiếng đập cửa thô lỗ, Tần Hoan Hoan liền đi theo phía sau Tả Quân Trác, cô cũng muốn nhìn thử xem người tới là người nào.
Kết quả, trong nháy mắt Tả Quân Trác duỗi tay ra kéo cửa kia, cô liền ngây ngẩn cả người.
Ai có thể nói cho cô biết mấy cảnh sát như hung thần ác sát đang đứng ở trước cửa nhà bọn họ là thế nào vậy!
========
Ấn ngôi sao>