Kèm theo tiếng vật gì đó vỡ vụn, và cả tiếng kinh sợ của mọi người, mà trong tiếng kinh sợ lại kèm theo một giọng nói dịu dàng nam tính.
“Em không sao chứ.”
Nghe vậy, Tần Hoan Hoan liền ngẩng đầu lên nhìn về phía người nọ.
Làn da trắng nõn, một đầu tóc xõa có chút lay động theo gió nhẹ lướt qua cái trán no đủ của anh, giữa cái mũi cao thẳng mang theo chút mượt mà, như là cho anh thêm một sự nghịch ngợm, cái miệng nhỏ mím chặt, trong ánh mắt mang theo lo lắng.
Tuy rằng anh có cái đầu cao tới mét , nhưng mà Tần Hoan Hoan nhìn người đàn ông này, vẫn luôn cảm thấy anh có chút…… Nữ tính.
Nhưng mà dưới một cái chớp mắt, ký ức bỗng tràn về trong đầu, cô lập tức nhớ ra thân phận của người này.
Người này đúng là thư kí nhỏ của Tần Hoan Hoan trong miệng Tả Quân Trác, Lâm Thanh.
“Không sao.” Tần Hoan Hoan giãy giụa rời khỏi lòng ngực anh, lắc đầu nói.
“Gió cũng không lớn lắm, đang yên lành sao tự dưng lại có chậu hoa rớt xuống chứ.” Lâm Thanh Bị Tần Hoan Hoan đẩy ra cũng không có phản ứng gì, chẳng qua chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên sự buồn bã, bề ngoài lại giống như có chút buồn bực mà nói.
Cho đến lúc này nghe thấy Lâm Thanh nói, Tần Hoan Hoan mới nhớ ra phải quay đầu nhìn.
Chỉ thấy chỗ cô đứng vừa rồi giờ phút này là một trận bừa bãi, bên cạnh túi quần áo là chậu gốm sứ vỡ vụn, có vài mảnh sứ thậm chí đã bắn tới trên lối đi bộ bên cạnh, bùn đất trong chậu văng tung tóe đến chỗ nào cũng có, một cây xương rồng bà nhỏ lúc này đang siêu vẹo ngã bên chân cô.
Nguy hiểm thật!
Tần Hoan Hoan thầm nói một câu, sau đó xoay người nói với Lâm Thanh:
“Cảm ơn cậu.”
“Em không sao thì tốt rồi.” Giọng nói của Lâm Thanh có chút mềm mại, trong giọng nói mang theo tí ti tình ý.
Nhìn đôi mắt chứa tình cảm dịu dàng kia của Lâm Thanh, Tần Hoan Hoan có chút không biết nên làm sao để nói tiếp, cô cũng không phải nguyên chủ, không có gì để nói với anh, hơn nữa quan trọng nhất chính là, từ đầu đến cuối nguyên chủ cũng chỉ thích một mình nam chính thôi có được không?
Chẳng qua cũng may lúc này người phụ trách trung tâm thương mại đã nhanh chóng chạy tới, cắt đứt sự xấu hổ nhàn nhạt giữa hai người.
“Thật là xin lỗi, có thể là hôm nay công nhân làm vệ sinh không đặt chậu hoa ổn định, gió thổi qua liền rớt xuống, hai vị các ngài không sao chứ?”
“An toàn của các người cũng quá không đến nơi đến chốn rồi đấy, nếu hôm nay tôi không gặp được Tần tiểu thư, bây giờ cô không phải đang đứng ở đây xin lỗi mà là đang gọi điện cho xe cứu thương đấy!” Tần Hoan Hoan còn chưa nói gì, Lâm Thanh đã mở miệng nói, trong giọng nói tràn ngập lo lắng.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, chúng tôi nhất định sẽ tăng cường giám sát phương diện an toàn, xin lỗi……” Người phụ trách trung tâm thương mại cong nửa eo xuống, vô cùng chân thành nói.
Thấy vẻ mặt người phụ trách vẫn luôn tràn đầy áy náy xin lỗi nói muốn bồi thường, thái độ vô cùng thành khẩn, Tần Hoan Hoan cũng không muốn truy cứu nữa, liền nói một câu bảo sau này bọn họ chú ý chút thì cũng thôi.
Sau khi rất nhiều người xem náo nhiệt tản đi rồi, Tần Hoan Hoan mới cảm thấy vành tai mình giống như có chút ngứa, lại có chút đau, đành phải vươn tay ra chạm vào.
“A, chảy máu rồi! Nhanh lên, Hoan Hoan tôi đưa em đi bệnh viện!”
Lâm Thanh thường xuyên chú ý từng cử chi từng động tác của Tần Hoan Hoan lập tức muốn kéo Tần Hoan Hoan đi bệnh viện.
“Không sao, có thể là bị mảnh sứ vỡ cắt một cái thế thôi.” Tần Hoan Hoan sờ lỗ tai, thấy đầu ngón tay thoáng dính phải chút màu đỏ, liền không để ý lắm mà nói.
Mà vẻ mặt của Lâm Thanh lại nghiêm túc vịn bả vai cô, muốn đến gần nhìn xem.
“Thật sự không sao hết.” Tần Hoan Hoan giãy giụa một cái lại phát hiện giãy giụa không ra, liền có chút bất đắc dĩ nói.
“Đã chảy máu rồi này!” Lâm Thanh không nghe theo không bỏ qua mà nói.
Mà lúc này hai người đang tranh luận cũng không có phát hiện, ở vị trí chậu hoa rơi xuống…… Có bóng người chợt lóe qua.