Cảm nhận được một làn gió nhẹ kéo tới, Tần Hoan Hoan không rõ lí do mà mở to mắt nhìn về phía Tả Quân Trác giống như một hòn núi đang đứng trước mặt cô.
“Tôi đi làm đây.” Tầm mắt của Tả Quân Trác đụng phải cặp mắt to ngây thơ của Tần Hoan Hoan liền lập tức dời đi.
Sau đó, Tần Hoan Hoan liền thấy Tả Quân Trác giơ tay cởi tạp dề ra, vậy mà lại mặc quần áo ở nhà rồi mở cửa sải bước dài đi mất.
Đi làm không cần thay quần áo sao?
Tần Hoan Hoan xoa nhẹ vùng bụng còn có chút co rút đau đớn, ngồi dậy nhìn về phía cửa.
Quả nhiên, ba mươi giây sau, cửa được mở từ bên ngoài ra.
Mặt Tả Quân Trác tràn đầy xấu hổ, giả bộ không thấy Tần Hoan Hoan đang ngồi ở trên sô pha, trực tiếp lên lầu hai thay đổi âu phục, sau đó đi xuống lầu rồi vội vàng mở cửa rời đi, toàn bộ quá trình đều không nói với Tần Hoan Hoan một câu.
Đàn ông thật đúng là loại động vật kỳ quái…… Tần Hoan Hoan cầm đôi dép lê bị vứt bừa bãi trên mặt đất lên rồi mang vào, trong lòng thầm nghĩ.
“Đàn ông trong tình yêu thật đúng là ngu xuẩn.” Một giọng nói ngạo kiều đột nhiên vang lên trong đầu, dọa cho Tần Hoan Hoan còn chưa quen với sự tồn tại của nó sợ tới mức cả người run lên.
"Lần sau trước khi lên tiếng ngươi có thể nói cho ta biết trước được không?” Tần Hoan Hoan nói một cách bất đắc dĩ.
"Phụ nữ thật là phiền phức.” Tiếp tục ngạo kiều.
Tần Hoan Hoan bất đắc dĩ mà trợn mắt coi thường, sau khi nghe thấy âm thanh ùng ục vang lên từ bụng mình, rốt cuộc liền nhớ tới…… hình như Tả Quân Trác mới nấu cơm được một nửa thì đã đi rồi?
Tần Hoan Hoan sờ phần bụng thề không ăn được cơm thì nhất định không bỏ qua, bất đắc dĩ mà run rẩy đi vào phòng bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn mà Tả Quân Trác đã chuẩn bị tốt ra dùng.
Thật ra thù cô biết nấu cơm, nhưng mà nguyên chủ lại không biết, thế nên cô đành phải giả bộ làm đại tiểu thư có mười ngón tay không dính nước mùa xuân trước mặt người khác.
Mười ngón tay không dính nước mùa xuân: Trích từ bài thơ “Công Tử Hành” của Lưu Hi Di đời Đường: Nguyên văn là “Thập chỉ bất triêm dương xuân thủy, kim lai vi quân tố canh thang.” – Mười ngón chưa từng dính nước lạnh, nay lại vì chàng mà nấu canh.
Ba tháng mùa xuân rất lạnh, những người không cần nhúng tay vào nước lạnh để giặt quần áo chỉ có thể là những gia đình có điều kiện, không phải làm việc nhà, được sống an nhàn sung sướng, thường dùng cho phái nữ.
Trong nồi, cháo còn đang nấu, loáng thoáng có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát của gạo cùng trứng muối.
Tần Hoan Hoan gác hai chân lên trên sô pha mềm mại rồi lấy di động ra nhắn tin cho người nào đó sáng nay còn chưa ăn sáng.
[ Nhớ mua bữa sáng rồi ăn đi nhé. ]
Mà Tả Quân Trác đang lái xe chỉ nghe thấy điện thoại kêu ting một tiếng, liền thấy trên màn hình xuất hiện hình ảnh Tần Hoan Hoan đang nhắm mắt ngủ cùng với tin nhắn…… quan tâm từ cô.
Mặt Tả Quân Trác liền đỏ lên, tay bỗng run nhẹ, trên đường cái rộng lớn bỗng có một chiếc ô tô xa hoa đắt tiền đột nhiên đánh tay lái, thiếu chút nữa đã đâm vào một bên lan can, khiến cho chiếc xe phía sau sợ tới mức thiếu chút nữa đã chửi tục.
Tần Hoan Hoan đợi một lúc, thấy Tả Quân Trác không hồi âm tin nhắn, liền bĩu môi buông điện thoại rồi đi lấy một chén cháo trứng muối thịt nạc ăn.
Nuốt ngụm cháo thịt nạc đậm đặc cuối cùng vào bụng, Tần Hoan Hoan xoa bụng một cách thỏa mãn, thoáng cái đã rửa chén xong, thấy thời gian còn sớm, cô liền dự định đi ra ngoài đi dạo.
Nhưng khi cô kéo tủ quần áo ra, nhìn thấy bên trong đựng toàn loại quần áo cùng một màu, cả người liền đầy mồ hôi.
Hơn mười bộ âu phục màu đen này là cái quỷ gì vậy?
Cô cúi đầu tìm lại, bi thảm phát hiện toàn bộ quần áo trong tủ thật sự đều là loại âu phục này.
Xem ra hôm nay cô có việc phải làm rồi. Tần Hoan Hoan đỡ eo than một tiếng bất đắc dĩ.
Có thể do lúc trước gả cho Hàng Cảnh Thần sau đó cô vẫn luôn làm bà chủ gia đình, những loại quần áo có nguyên liệu dày mo này, mặc vào lại không được tự nhiên nên cô có chút không chịu nổi.
Nhưng mà, thẻ ngân hàng của nguyên chủ đâu rồi?
Tần Hoan Hoan mở phần ký ức vẫn luôn bị cô gác lại ra, bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện quan trọng.
Thì ra là vậy!
Tất cả đồ vật của nguyên chủ bao gồm vật dụng hàng ngày gì đó đều do thư kí chuẩn bị chô cô!
Về phần thẻ ngân hàng, trong trí nhớ của cô căn bản không có thứ như vậy.
[ Hệ thống, không có tiền thì phải làm sao bây giờ? Ta muốn mua quần áo. ] Tần Hoan Hoan kết nối với hệ thống ở trong lòng rồi nói.
[ Hệ thống? ]
……
[ Hệ thống, ngươi nói chuyện đi chứ? ]
[ Ừm…… Ta nói. ] Hệ thống máy móc vừa ấu trĩ vừa ngạo kiều thế mà lại hắng giọng trước, sau đó mới nói với Tần Hoan Hoan.