Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

chương 43: hồn phách và đàn hương (8)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: tuanh0906

Lăng Diệu Diệu đi rất chậm vì đi tập tễnh. Miệng vết thương đùi tuy không quá đau, nhưng chân phải vừa chạm xuống đất là tự động khập khiễng, nhắc nhở rằng giờ nàng là thương bình.

Không thể đi nhanh hơn khiến nàng sốt ruột tới lưng đầy mồ hôi.

Không oan, không oan, đều là khổ nhục kế... Nàng vừa đi vừa tự làm công tác tư tưởng. Hôm nay ngươi không tự làm mình què, ngày mai Mộ Thanh sẽ làm ngươi què. Đúng vậy, ừm...

Nàng đi dọc theo dấu chân, càng đi càng xa, càng đi càng tối, dần dần nghe thấy tiếng nước chảy, róc ra róc rách.

Hử, trong rừng lại có một dòng suối nhỏ.

Giây tiếp theo, một bóng người mơ hồ hiện ra giữa dòng suối, ánh trăng chiếu vào dây cột tóc trắng tinh trên đầu hắn, tỏa ra ánh sáng lành lạnh. Lúc này, Lăng Diệu Diệu mới nhận ra đó là ai, nàng dừng bước.

Vào đêm độ ấm trong rừng cực thấp, suối nước lạnh thấu xương, hắn bất động ngâm mình trong nước lạnh, hai mắt nhắm nghiền, không biết đã ở đó bao lâu, ngay cả lông mày cũng phủ một tầng sương trắng.

Lăng Diệu Diệu nhìn hắn nửa ngày, trong lòng suy nghĩ: Hắc liên hoa tắm rửa, sao lại không cởi qu@n áo?

- -------

Dưới tàng cây Thanh Đồng, Đoan Dương đế cơ hai tay run rẩy một lần nữa đặt đầu Liễu Phất Y lên chân mình.

Đầu tiên là Định Hải Thần Châm* – Mộ Dao đi rồi, sau đó Lăng Diệu Diệu siêu lải nhải cũng đi rồi, cả Mộ Thanh cũng không biết ở đâu. Trong rừng chỉ còn hai người bọn họ, nhưng nàng không cảm thấy thoải mái chút nào, mà ngược lại cảm thấy xung quanh càng thêm âm u lạnh lẽo làm người sợ hãi.

*Định Hải Thần Châm là gậy như ý của Tôn Ngộ Không ổn định biển rộng, ý chỉ một người tâm tĩnh, lòng dạ yên bình như biển cả, làm việc gì cũng có kiên nhẫn.

Càng tệ hơn chính là, Liễu Phất Y hôn mê cả ngày lúc này ở trong lòng nàng khẽ nhúc nhích sau đó chậm rãi mở mắt.

"Điện hạ..." Giọng chàng có chút suy yếu, tới khi thấy rõ người trước mắt, phát hiện mình đang gối lên đùi Tiểu Đế cơ, nhất thời cảm thấy không ổn, vội vàng ngồi thẳng dậy.

Là một đạo sĩ bắt yêu xuất sắc, năng lực khôi phục của chàng thật đáng kinh ngạc. Sau một thời gian hôn mê ngắn ngủi, thể lực và tinh lực đều đã được bổ sung đầy đủ.

"Liễu đại ca, huynh tỉnh rồi..." Đoan Dương vốn chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói với chàng, nhưng vừa bị chàng nhìn lại nuốt hết vào trong bụng. Mới nói một câu giọng đã run lên, chỉ cảm thấy muốn khóc.

Nếu có thể nàng rất muốn nhào vào trong lòng chàng khóc một trận.

Sau khi Liễu Phất Y tỉnh dậy, việc đầu tiên là nhìn quanh bốn phía quan sát hoàn cảnh. Xung quanh an tĩnh đáng sợ, cách đó không xa còn có đống lửa, dưới tàng cây có áo khoác ngoài của Lăng Diệu Diệu, người lại không thấy.

Nơi này trống không, chỉ còn hai người bọn họ.

Chàng theo bản năng cảm thấy căng thẳng, trên gương mặt anh tuấn hiện lên sự cảnh giác: "Điện hạ, Dao Nhi đâu?"

Đoan Dương đế cơ ngẩn ra, nuốt nước miếng: "Nàng... nàng đi múc nước."

Liễu Phất Y nhìn chằm chằm ánh mắt né tránh của nàng, trong lòng lóe lên một tia nghi hoặc nhưng chàng bất động thanh sắc, vẫn ôn hòa nói: "Vậy Diệu Diệu đâu? Vừa rồi ta hôn mê hình như nghe thấy muội ấy gọi ta."

Lăng Diệu Diệu chết tiệt.

Đoan Dương thầm mắng một tiếng, rụt rè mỉm cười: "... Nàng đi cùng Mộ Thanh, ta cũng không biết bọn họ đi đâu. Trước khi đi, nàng gọi huynh vài tiếng để xem huynh có tỉnh không."

Liễu Phất Y chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng một lúc lâu, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng bất an: "Là vậy sao?"

"Đúng vậy." Đoan Dương dứt khoát nói: "Liễu đại ca, vết thương của huynh còn chưa khỏi, có muốn nằm nghỉ ngơi thêm một lát không?"

Liễu Phất Y lắc đầu, một tay đỡ trán, tầm mắt rơi trên mặt đất đầy lá rụng, lông mày đột nhiên nhíu lại: "Trên mặt đất sao lại có máu?"

Chết cha...

Đoan Dương hoảng hốt, nhìn theo ánh mắt chàng, quả nhiên là thấy chỗ Lăng Diệu Diệu vừa ngồi có một chòm máu nhỏ đã chuyển sang màu đen.

"Điện hạ." Trên mặt Liễu Phất Y không có ý cười, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng có thể thấy được chàng đã hơi tức giận: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

"......"

Vết máu đó chọc phải chỗ đau của Đoan Dương đế cơ, từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ đả thương ai như vậy. Cho dù đã lau tay sạch sẽ, trên tay cũng vẫn có cảm giác còn dính máu nóng của Lăng Diệu Diệu... Tay nàng run lên, khí thế cũng yếu đi rất nhiều, đột nhiên cảm thấy vô cùng khiếp đảm: "Ta... ta..."

Thấy nàng như vậy, Liễu Phất Y liền biết mình đã đoán không sai, trong lòng càng thêm nôn nóng, ngữ khí cũng càng lãnh đạm: "Ta hỏi lại ngươi một lần, Mộ Dao đi đâu rồi?"

Đoan Dương sắc mặt xanh mét, hồi lâu mới òa khóc nói: "Liễu đại ca... Mộ đạo sĩ là... là đuổi theo hắc ảnh..."

Trái tim Liễu Phất Y lộp bộp một cái. Nơi này là địa bàn của Đào Huỳnh, không biết còn có bao nhiêu oán linh, địch nhiều ta ít, con đường phía trước khó dò, Mộ Dao thật sự không nên khinh địch.

Chàng hiểu tính nàng. Nàng là một cô gái ngoài mềm trong cứng, ngoài lạnh trong nóng, kiên cường bướng bỉnh. Nhất định là vì chàng, mới nóng lòng báo thù, tự tiện hành động một mình.

Trong lòng chàng đau nhói, sau đó là hoảng loạn không thể ức chế, chàng tóm lấy Đoan Dương hỏi: "Đi hướng nào? Đi bao lâu rồi?"

Đoan Dương thấy kết cục đã định, nức nở chỉ vào rừng: "Nửa canh giờ rồi."

Liễu Phất Y nghiêm mặt, buông nàng đứng lên, tay áo lại bị Đoan Dương giữ chặt.

Một vị Đế cơ từ trước đến nay luôn kiêu căng tùy hứng lúc này lại như một cô bé sợ bị bỏ lại, nàng co rúm lại, khóc đến nỗi khuôn mặt nhỏ lấm lem, thật cẩn thận gọi chàng: "Liễu đại ca, huynh đừng đi..."

Liễu Phất Y hoàn hồn, bị nàng lôi kéo chàng mới ý thức được chính mình mất trí, suýt nữa thì vứt lại Đế cơ không có năng lực phản kháng một mình trong ảo cảnh. Chàng lập tức ngồi xổm xuống, từ trong lòng lấy ra một lá bùa.

Chàng cắn rách đầu ngón tay, dùng máu tươi thay chu sa vẽ bùa, dán nó lên thân cây, sau đó lại vẽ một vòng tròn trên mặt đất, vội vã dặn dò Đoan Dương đế cơ: "Điện hạ đừng sợ, ta đã tạo kết giới, uế vật không thể vào được. Trước khi ta trở về, ngài ở dưới gốc cây này chờ ta, biết không?"

Liễu Phất Y lấy máu tươi vẽ bùa, uy lực rất lớn, yêu quái bình thường không thể phá giải.

Đế cơ nhìn đôi mắt trong suốt của chàng, sưng mắt gật đầu.

--------

"Mộ Thanh. Mộ Tử Kỳ."

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Mộ Thanh nghi ngờ bản thân lại xuất hiện ảo giác, mở mắt ra liền thấy bóng người mà hắn mất hơn một canh giờ cố gắng lắm mới đuổi ra khỏi tâm trí, đang đứng ngay ngắn trước mặt hắn.

Nhìn thấy nàng, những hình ảnh không nên nhớ tới đó tất cả đều đua nhau quay trở lại. Hơi thở hắn hỗn loạn, chột dạ nóng nảy, giữa mày tức khắc bao phủ một lớp băng giá: "Cô tới đây làm gì?"

Lăng Diệu Diệu trên trán toàn mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, suýt bật cười vì tức: "Cánh rừng này là nhà ngươi sao, chỉ ngươi có thể tới?"

Ngữ khí không tốt.

Hắn chợt phát hiện trên làn váy nàng có một vết máu lớn, trên đùi còn cắm một thanh đao nhỏ, chuôi đao khảm thủy tinh mã não, sáng loáng, không phải là phàm vật. Hắn đã từng nhìn thấy thanh dao này, đây là vật sở hữu của Liễu Phất Y.

Chảy nhiều máu như vậy, còn mang theo hung khí đi tới...

Lửa giận trong lòng bỗng xông thẳng lên cổ họng. Liễu Phất Y điên rồi, dám cả gan thọc nàng?

Ánh mắt hắn trầm xuống: "Sao lại thế này?"

Lăng Diệu Diệu vội đến mức thở hồng hộc, phớt lờ câu hỏi của hắn: "Ngươi mau đi cứu Mộ tỷ tỷ, tỷ ấy bị hắc ảnh bắt đi."

Vì muốn phóng đại mức độ khẩn cấp của tình hình, phòng ngừa Hắc liên hoa hỏi tới hỏi lui chậm trễ thời gian, nàng thêm mắm thêm muối, lửa cháy đổ thêm dầu, cố tình làm sự việc nghiêm trọng hơn mấy lần.

Mộ Thanh "ào" một cái nhảy ra khỏi mặt nước, góc áo vẫn còn nhỏ nước. Đôi mắt hắn đen nhánh, bình tĩnh nhìn nàng, lập loè ánh sáng khiến người sợ hãi: "Cô nói cái gì? A tỷ làm sao vậy?"

Lăng Diệu Diệu nhìn sắc mặt hắn, dừng một chút, chỉ về một hướng, bình tĩnh trả lời: "Mau đi đi, ở bên kia. Tỷ ấy đã đi được nửa canh giờ."

"Cô chờ ở đây." Bóng dáng Mộ Thanh chợt lóe, lướt qua nàng như một cơn gió, chỉ giây lát đã biến mất.

Lăng Diệu Diệu nhắm mắt, trước mắt ánh trăng sáng trong một mình chiếu xuống khu rừng trống trải, những cây vân sam cao chót vót giống như vô số thị vệ dày đặc vây quanh nàng, bên cạnh là tiếng nước suối róc rách đập vào khe đá.

Nàng ngước nhìn ánh trăng, khẽ mỉm cười.

Cách đó không xa có một tiếng chim hót vang, sau đó nó rời cành tung cánh bay đi.

- -------

Đoan Dương đế cơ một mình ngồi dưới gốc cây Thanh Đồng. Một trận gió thổi qua, lá cây trong rừng lao xao rung động giống như vô số tiếng thì thào. Nàng cuộn tròn lại, đôi mắt hoảng sợ nhìn xung quanh.

"Không được sợ, không được sợ. Ta phải ở đây chờ Liễu đại ca quay lại..."

Nàng kiêu ngạo hất cằm, nhìn trái nhìn phải: "Ta đường đường là Đoan Dương đế cơ, sao có thể sợ ở một mình trong chốc lát?"

Tiếng gió càng lúc càng lớn, nàng cảm thấy cánh tay ớn lạnh. Lạnh quá...

"Đoan Dương điện hạ?" Mơ hồ có người đang gọi nàng.

Nàng ngẩn ra, trước kinh sau hỉ*. Trong khu rừng này còn có người nhận ra ta?

*ngạc nhiên sau đó vui mừng

Thời gian dài vất vả bôn ba, lúc này lại bị nhốt trong ảo cảnh, tinh thần nàng đã tới cực hạn. Nàng đã ảo tưởng vô số lần nếu lúc này có Mẫu phi phái người tới tìm nàng, đón bọn họ hồi cung thì may mắn biết bao.

"Đoan Dương điện hạ. Điện hạ..."

Giọng nói càng tới gần, nàng lại bắt đầu cảnh giác, trong lòng lo sợ bất an. Ma quỷ trong chùa Hưng Thiện cũng có thể nói chuyện, vạn nhất...

Không, không được nghĩ nữa, càng nghĩ càng sợ...

Nàng lấy hết can đảm, dán mắt vào một cành cây cách đó không xa, im lặng bắt đầu đếm lá cây.

Giọng nói kia trở nên rõ ràng hơn: "Đoan Dương điện hạ, Liễu Phất Y đã xảy ra chuyện."

"Liễu đại ca đã xảy ra chuyện?" Quá kinh hãi, nàng buột miệng thốt ra.

"Vâng, Điện hạ." Giọng nói đó có vẻ rất nôn nóng: "Hắn đang bị nhốt, sốt ruột chờ cứu viện. Điện hạ mau đi theo ta."

Đoan Dương lập tức đứng dậy, vừa định cất bước, bỗng nhiên lại dừng, nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Liễu đại ca dặn nàng ở dưới cái cây này chờ chàng về...

"Điện hạ, không kịp nữa rồi, mau đi theo ta." Giọng nói đó thúc giục.

Đoan Dương vừa lo lắng vừa hoảng hốt, không biết làm sao, hồi lâu mới nói: "Vậy chàng tìm được Mộ Dao chưa?"

Nếu Mộ Dao đã được cứu, chắc chắn sẽ không đứng nhìn chàng gặp nạn, có lẽ vẫn còn sức chiến đấu.

Giọng nói kia hơi sửng sốt, đáp: "Ôi trời, cứu ai chứ. Bản thân hắn còn khó bảo toàn." Hắn dừng một chút, tiếp tục khuyên nàng: "Điện hạ, bây giờ chỉ có ngài có thể cứu Liễu Phất Y, mau đi theo ta đi."

Chỉ nàng có thể cứu...

Trong đầu Đoan Dương ong lên, nhiệt huyết bốc lên đầu.

Mới vừa rồi nàng đã thề. Nàng nghĩ nàng đã thề phải bảo vệ Liễu đại ca, không để huynh ấy chịu một chút thương tổn, nói được thì phải làm được.

"Vậy ngươi chờ một chút, ta tới đây."

Nàng nghĩ ngợi, sau đó quay người lại, "xoạt" một phát xé xuống lá bùa dán trên cây rồi dán lên cổ tay mình.

Đây là lá bùa Liễu đại ca tự tay viết, chắc chỉ cần mang trên người là có thể bình an?

Đoan Dương hồn nhiên không biết giây phút lá bùa bị xé xuống nó đã lập tức biến thành một tờ giấy vụn bình thường.

Nàng dán giấy bùa vào ống tay áo, không chút do dự bước ra khỏi khu vực an toàn, đi về phía trước hai bước thì thấy trong rừng có một ông lão lưng còng, ông ta ăn mặc một bộ quần áo ngắn màu đen, đang híp mắt nhìn nàng. Nàng vội hỏi: "Chàng ở đâu? Mau mang ta đi."

Ông lão râu tóc bạc trắng nháo nhác nhìn quanh, quay mặt vào không khí hòa ái cười, dè dặt nói: "Lão hủ nhìn không rõ lắm. Điện hạ mau đi theo ta, theo sát một chút."

Đoan Dương đi theo ông ta một đoạn, cho tới khi đi qua một bụi cỏ cao, nàng yên lặng ngồi xổm sau bụi cỏ.

"Điện hạ? Điện hạ?" Người đằng trước phát hiện nàng không theo kịp, quay đầu tìm kiếm khắp nơi.

Phía sau bụi cỏ, nàng dùng đôi tay bịt chặt miệng, không để mình phát ra tiếng, toàn thân run rẩy, nước mắt tuôn rơi.

Ông già này, ông ta không có chân.

--------

Một quả cầu lửa nhỏ màu vàng ấm áp chiếu sáng khuôn mặt của Liễu Phất Y, phụt một tiếng màu vàng dần biến thành màu xám, mép giấy cuộn lên, khói mỏng bốc lên nghi ngút.

Lá bùa truy tung cuối cùng trong tay cũng đã cháy thành tro tàn.

Quạ đen xôn xao bốn phía, một đàn dơi ào ào bay xẹt qua đỉnh đầu chàng.

Càng đi về phía trước con đường càng hẹp.

Chàng đi theo làn khói gần như vô hình, bình tĩnh quan sát động tĩnh bốn phía. Bất ngờ đưa tay đẩy nhánh cây sang một bên, quả nhiên nhìn thấy một đám hắc ảnh xuất hiện trên mảnh đất trống trước mặt. Hai hàng bốn người đang yên lặng khiêng một cái kiệu màu đỏ như máu, đi nhanh về phía trước.

Cỗ kiệu kia cũng như là ảo ảnh, mọi chi tiết tan biến trong vầng sáng mơ hồ không rõ. Khi nó đong đưa qua lại, một vài vệt sáng đỏ gần như bay ra ngoài.

Một chút sương khói cuối cùng hoàn toàn biến mất ở chỗ này.

Liễu Phất Y lặng lẽ đi theo, không thấy cái cây mà Mộ Dao đánh dấu hình thoi. Nói cách khác, hiện giờ chàng đã hoàn toàn thoát khỏi nơi Đào Huỳnh cố tình vây khốn bọn họ, đi về phía đại bản doanh của yêu vật.

Không hiểu sao, trong lòng chàng có cảm giác rất mãnh liệt rằng người trong cỗ kiệu màu đỏ kia chính là Mộ Dao.

... Nàng có ổn không?

Chàng quyết định không chần chờ nữa, lấy ra mười lá bùa có tính công kích còn sót lại trên người, sao đó nhanh chóng rút ra ba lá, dùng vết máu sắp khô vẽ qua một lượt.

Tam lá bùa lập tức bốc cháy, trong giây lát gian ngưng tụ thành một thanh kiếm dài và hẹp. Liễu Phất Y nắm lấy chuôi kiếm, nhảy ra khỏi phía sau tán cây.

Kiếm quang mang theo ngọn lửa dữ dội đột nhiên bổ xuống, cỗ kiệu "ầm" một tiếng rơi xuống đất, hắc ảnh khiêng kiệu chạy tán loạn tứ phía, cùng với những tiếng kêu to thảm thiết. Liễu Phất Y nhẹ nhàng đứng lên chỏm nhỏ trên đỉnh cỗ kiệu, vung kiếm một vòng, tức thì chém ngang tám con quỷ nhỏ như chém hoa quả.

"Phụt..." Khoảnh khắc oán linh do hắc khí ngưng tụ thành chạm phải kiếm quang, tất cả đều hét lên sau đó tiêu tán.

Xung quanh trở lại yên tĩnh, núi rừng hoang vắng, cây rừng xanh biếc, một cỗ kiệu màu đỏ rơi trên mặt đất. Màu sơn đỏ đó đặc biệt chói mắt, thật giống như bôi máu gà. Bức mành dày nặng trên cửa cỗ kiểu mơ hồ vẽ hoa văn loan phượng hòa minh, tua rua phía dưới vẫn không nhúc nhích.

Liễu Phất Y do dự một lát, theo lý chàng nên đề phòng bẫy rập, không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng giờ phút này, chàng tâm loạn như ma*, trong đầu mơ hồ nhớ lại rất nhiều chuyện chàng đã quên.

*lòng rối như tơ vò

Sáu năm trước, trước cánh cửa đổ nát của Mộ phủ, một thiếu nữ xinh đẹp có khuôn mặt lạnh lùng nhặt chàng về, một mình vất vả kéo chàng về phòng, mỗi ngày yên lặng không nói, cẩn thận chăm sóc.

Đúng lúc Mộ gia xảy ra chuyện, Mộ Hoài Giang và Bạch Cẩn gặp tai họa bất ngờ, không thể chết già. Cả nhà ngoài trừ hai chị em Mộ gia, toàn bộ đều vì một lá Phản Viết phù của đại yêu mà chết. Đạo sĩ bắt yêu khắp giang hồ đều cười nhạo Mộ gia.

Thiếu nữ ấy năm đó mười lăm tuổi đã bất đắc dĩ phải làm gia chủ Mộ gia. Bề ngoài nàng lạnh lùng mạnh mẽ, thật ra mỗi đêm, nàng lại trở về làm đại tiểu thư Mộ gia, vì khó khăn áp lực cả ngày khóc to một trận.

Kỳ thật, ngày đầu tiên chàng đã tỉnh. Bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày chàng đều nhắm mắt nghe thiếu nữ xa lạ ngồi ở mép giường, cùng chàng dốc bầu tâm sự.

Nàng còn có một đệ đệ, nhưng nàng là tỷ tỷ, lớn nhỏ có khác, nàng không thể tỏ ra rụt rè trước mặt đệ đệ. Cùng đường, nàng dứt khoát nói với một đạo sĩ bắt yêu xa lạ, dù sao chàng cũng hôn mê, có thể giữ bí mật tốt nhất.

Chỉ cần đóng cửa thì nàng chính là Mộ Dao mười lăm tuổi, người bạn xa lạ mà quen thuộc của chàng. Nàng sẽ nhớ cha mẹ, sẽ lo lắng về tương lai, khi bị khiêu khích sẽ run lên vì giận, khi bị vũ nhục sẽ uất ức đến phát khóc.

Nhưng chỉ cần mở cửa, người bước ra chính là gia chủ Mộ gia lạnh lùng, thuật pháp cao thâm, làm người cao ngạo, dùng đôi vai nhỏ bé gồng gánh cả gia tộc đã xuống dốc.

Ngày thứ sáu, Mộ Dao cho chàng uống thuốc, chàng nhất thời lơ đãng nhướng mày, thiếu nữ lập tức như chim non hoảng sợ, vội đặt chén thuốc lên bàn, nói năng lộn xộn nói: "Tỉnh... tỉnh rồi thì tự uống đi."

Nàng nghĩ đến mấy ngày nay mình đã tuôn ra bao nhiêu chuyện, không biết nội tâm đã bị chàng nghe trộm bao nhiêu, mặt đỏ bừng, tông cửa xông ra.

Chàng nhìn bóng lưng ấy, trong lòng vô cùng thương tiếc.

Chàng vốn dĩ độc lai độc vãng. Nhưng kể từ đó, chưa từn rời khỏi Mộ Dao. Chàng chưa từng nói cái gì, nhưng vẫn luôn ở bên người nàng, dùng hết khả năng giúp đỡ nàng, quan tâm nàng, thậm chí còn dạy nàng sử dụng bùa chú, cùng nàng rèn luyện. Hai người sóng vai bên nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra làm một đôi hiệp khách.

Có điều nàng càng lớn, bọn họ càng quen thuộc, nàng càng trở nên độc lập bướng bỉnh, không chịu mở lòng với chàng, gặp chuyện chỉ biết tự mình gánh vác.

"Dao Nhi?"

Trong kiệu vô thanh vô tức.

Chàng nhanh chóng vén màn, đồng thời cầm kiếm cắn răng chém xuống, chặt bay đỉnh kiệu.

Nếu bên trong có mai phục, chiêu này sẽ cắt đứt đường lui của nó.

Kiệu mất đỉnh, ghế ngồi cũ nát và tấm thảm đỏ bên trong lộ ra trước mặt chàng.

Bên trong không một bóng người, trên ghế có vài bộ quần áo được gấp gọn gàng..

Không xong.

Trái tim chàng trầm xuống, tay đã không chịu khống chế cầm lấy quần áo, bên dưới là váy màu vàng nhạt, bên trên là áo ngắn màu nguyệt bạch, ở giữa là đai ngực màu tím khoai môn, màu tím rất dịu dàng chỉ là loang lổ dính máu, mùi gỉ sắt lẫn với hương hoa mai quen thuộc.

Quần áo của Mộ Dao.

Tay chàng run lên, trong mắt dày đặc sát ý, tiểu mộc tháp từ tay áo nhảy ra, xoay tròn bay lên trời, nháy mắt to bằng nửa gian phòng, cửa sổ sáng rực như lửa đốt.

Hắn đã nhận ra con đường này, dọc theo con đường này đi về phía trước chính là chùa cữ. Nếu chàng đoán không sai, Đào Huỳnh sẽ cũng Mộ Dao chờ chàng ở đó.

Mà Mộ Dao vừa là con tin cũng là mồi nhử.

"Cửu Huyền Thu Yêu tháp nghe lệnh." Chàng nắm chặt tay, giọng nói cực kỳ trầm thấp, mơ hồ có hương vị lãnh khốc vô tình thời thiếu niên độc lai độc vãng: "Ác ma dơ bẩn, chết chưa hết tội, cho phép ngươi đại khai sát giới, phiến giáp không lưu*."

*không để lại một mảnh áo giáp

--------

Lăng Diệu Diệu kéo cái chân bị thương khập khiễng từ trong rừng trở về.

Nàng có kiến thức cơ bản, biết thanh đao chướng mắt này không được rút. Cô giáo nói trên đùi có động mạch chủ, nếu là hành động lỗ m ãng, không chừng sẽ máu bắn ba thước, trực tiếp đụng trần nhà, nàng tức khắc bay màu ngay.

Cho dù đang trong chế độ an toàn... nàng cũng sợ.

Trong rừng mưa lất phất lạnh lẽo, nàng mở to đôi mắt hạnh đen láy quan sát khắp nơi. Còn không phải là tự cứu mình sao? Bây giờ nàng liều sống liều chết đưa cứu binh tới cho Mộ Dao, dù sao cũng có thể coi là đại công thần đoái công chuộc tội, đến lúc đó nói không chừng Mộ Thanh trái lại còn phải cảm ơn nàng. Quả là không thể tốt hơn.

Bên dòng suối vừa tối vừa hiu quạnh, nàng không ở được, đi một lát thì đã ra ngoài.

Nàng đi một mạch về chỗ tập trung, đống lửa đã tắt, củi lửa nằm rải rác trên mặt đất, bị gió thổi bay, dưới tàng cây chỉ còn chiếc áo nàng bỏ lại, không có một ai.

"Kỳ quái, không phải Liễu đại ca hôn mê sao, có thể đi đâu?"

Nàng nhìn quanh, phát hiện cách đó không xa có một bụi cây đang run rẩy. Nàng đến gần nhìn, đột nhiên phát hiện có một bóng đen nấp sau bụi cỏ, khiến nàng sợ chết khiếp. Còn chưa kịp hoàn hồn, bên cạnh tự nhiên lại truyền tới một giọng nói già nua: "Điện hạ... Điện hạ ở đâu?"

Sao... sao còn có người sống?

Bóng đen nháy mắt càng run kịch liệt hơn. Lăng Diệu Diệu thấy nó né tránh, trên đầu lộ ra hình dáng chiếc trâm phượng... Thì ra lai là Đoan Dương đế cơ.

Nàng hiểu ra một chút, quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng thanh lãnh, ông lão đang tha thiết gọi Đế cơ, nửa người ẩn trong rừng cây, cái bóng lơ lửng, không có chân, cũng không có bóng.

Ồ, đường đường Đoan Dương đế cơ lại bị ma ám.

Lăng Diệu Diệu đi đến phía sau bụi cỏ, vỗ một cái vào vai Đoan Dương trên khiến Đế cơ sợ tới mức suýt nữa thét chói tai, quay đầu lại sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Nàng ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt uy hiếp ra hiệu "im miệng", sau đó giữ vai Đoan Dương đè nàng nằm xuống thấp hơn nữa.

Thấy là người quen, vẻ mặt khiếp sợ của Đoan Dương đế cơ mới đỡ hơn một chút.

Lăng Diệu Diệu ngó trái ngó phải quan sát Đế cơ, rút ra cây trâm vàng giá trị xa xỉ trên đầu Đoan Dương, cắm ngay ngắn lên đầu mình.

Đoan Dương trừng mắt nhìn nàng, giận đến phát run. Đây là lúc nào, nàng ta còn...

"Điện hạ, ngài ở đâu? Không có nhiều thời gian, mau đi cùng ta." Âm thanh như âm hồn vừa cất lên, hai người đều cứng lại. Lăng Diệu Diệu nhìn Đoan Dương một cái, xoay người đi ra khỏi bụi cỏ.

"Này, ngươi làm gì?" Đế cơ đại kinh thất sắc, vung tay áo, ra sức làm khẩu hình với nàng.

Khó khăn lắm có người nàng quen đến ở cùng nàng, nàng không muốn ở một mình nữa...

Lăng Diệu Diệu bị nàng cuốn lấy không thoát được, xoay người chỉ vào khoảng đất trống phía sau bụi cỏ, môi hé mở, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng: "Ngồi yên."

Khí thế của Đoan Dương lập tức tắt ngóm. Lăng Diệu Diệu có gương mặt tiểu gia bích ngọc, ngày thường hay lộn xộn, nhìn thế nào cũng giống một vị quan gia tiểu thư hay khoe mẽ, nhưng hôm nay đã hoàn toàn đảo lộn ấn tượng trong lòng nàng.

Người này trên váy đầy là máu, trên đùi còn cắm một thanh đao, lại còn nụ cười sởn tóc gáy cười lúc nãy...

Nàng trong ngoài không đồng nhất, giống Mộ Thanh, bất kể thế nào đều là sự tồn tại kh ủng bố đối với Đoan Dương.

Dưới sự lên án âm thầm của Đế cơ, Lăng Diệu Diệu đi thẳng tới trước mặt ông lão: "Không phải bổn cung ở đây sao? Đi thôi."

Oán linh lập tức dừng lại, hồi lâu mới ra vẻ cảnh giác hỏi: "Đế cơ... là ngài sao?"

Đùa cái gì vậy, ngay giọng nói cũng không giống...

Lăng Diệu Diệu hừ một tiếng: "Đồ già cả mắt mờ, không phải bổn cung còn có thể là ai?" Nàng duỗi tay vuốt v e cây trâm trên đầu, giọng nói vừa giòn vừa vang, như ngọc bội va vào nhau: "Ngươi nhìn kỹ cái trâm phượng vàng trên đầu ta, cái nha đầu vừa rồi có mang nó không?"

Nàng mở miệng, khí thế kiêu ngạo khinh miệt đó đã hù dọa được oán linh. Đúng thật là so với cô gái run rẩy lúc nãy, người hung dữ trước mắt có vẻ càng giống Đế cơ hơn...

Lăng Diệu Diệu hả hê nhìn hồn ma ông lão. Ông ta vốn đã lùn lại còn còng, đỉnh đầu chỉ tới ngực nàng khí thế đã lùn mất ba phần.

Không những thế, trong nguyên tác còn nói oán linh ở chùa Hưng Thiện bởi vì bị thiêu chết, đôi mắt đều bị khói làm hỏng. Đám giáo chúng này ngư long hỗn tạp, vốn chính là một đám ô hợp, vô duyên vô cớ trở thành oán linh, không có mấy người nghiêm túc tu luyện tiến về phía trước, cho nên ngoại trừ Đào Huỳnh, những người khác đến giờ vẫn mù tịt.

Không chỉ mù lại còn ngốc, hơn nữa không đoàn kết...

Trong nguyên tác Đoan Dương bị đám người bắt đi, thiếu chút nữa bị tâm thần, tuy rằng nhóm vai chính đoàn kịp thời giải cứu, nàng không mất mạng, nhưng bị cháy hỏng ngón chân, thành tàn tật. Đoạn sau khi xuất hiện, tính tình trở nên ngày càng cố chấp.

Bây giờ, để người biết cốt truyện là nàng chịu thay cũng coi như là yêu thương đồng đội.

Huống hồ, Đào Huỳnh ở chỗ Mộ Dao, vậy chắc là giờ này đang cùng Liễu Phất Y đại chiến 800 hiệp, trước mắt đám tiểu quỷ này chưa đủ thành chuyện...

Đầu người tự đưa đến cửa, có nhặt không?

Thấy ông ta do dự, Lăng Diệu Diệu hùng hổ nói tiếp: "Bổn cung không phải là Thần nữ của các ngươi sao?"

Ông lão lau mồ hôi không tồn tại trên trán, thần sắc lập tức trở nên cung kính: "Dạ... dạ, Thần nữ."

Lăng Diệu Diệu sờ vào tay áo, móc ra khăn tay, lòng bàn tay nằm hai quả xá lợi tử đen sì: "Này, vậy ngươi nhìn xem, đây có phải thánh vật của các ngươi?"

Ông lão duỗi tay sờ, vừa chạm vào xá lợi tử tức thì khuôn mặt vặn vẹo, sợ hãi quỳ xuống đất xin tha, chỉ kém dập đầu xuống đất: "Là thánh vật... Là thánh vật của chúng ta..."

Lăng Diệu Diệu càng thêm lạnh lùng nghiêm khắc: "Ta là thần nữ, lại có thánh vật, vậy ngươi còn ở đây do dự cái gì?" Nàng vỗ chân: "Vừa rồi bổn cung vội vàng đuổi theo ngươi, té ngã một cái. Bây giờ chân đau không đi được, ngươi còn không mau nghĩ cách."

Oán linh quỳ rạp trên mặt đất, vội vàng vẫy tay gọi người. Gần như lập tức, ngọn cỏ lay động, từ xa một đội tiểu quỷ xuất hiện, tổng cộng tám người, mỗi bên bốn người, lảo đảo khiêng một chiếc kiệu mềm màu đỏ, bước nhanh đi tới.

Cỗ kiệu dừng trước mặt nàng, tám tiểu quỷ hai mặt nhìn nhau, nhe răng nhếch miệng, tất cả đều nằm trên mặt đất, ông lão nằm ở phía trước, thần sắc tất cung tất kính, cẩn thận giơ tay vén lên một góc rèm: "Thỉnh thỉnh thỉnh... thỉnh Thần nữ lên kiệu."

Nhuyễn kiệu nhìn cũ nát, ngồi lên lại thoải mái bất ngờ, có điều đám tiểu quỷ nâng kiệu không vững lắm, đung đưa làm Lăng Diệu Diệu có chút mệt nhọc.

Nàng kiên trì vén rèm lên một góc, nhìn bóng đêm lao nhanh về phía sau. Tuy nàng không biết đường, nhưng vẫn cần phải nhớ đường.

"Điện hạ chớ nên sốt ruột..." Ông lão bay bên cạnh cỗ kiệu, vô cùng tri kỷ giúp nàng rèm: "Chúng ta sẽ tìm được Liễu công tử ngay thôi."

Bên trong kiệu truyền đến một tiếng cười lạnh: "Tìm Liễu công tử làm gì?" Diệu Diệu nói tiếp: "Chẳng lẽ không phải chúng ta đi hoàn thành nghi thức sao?"

Lão nhân sửng sốt một chút, đầu óc có chút mơ hồ, ngẩn ra một hồi sau đó cười nói: "À ờm... phải phải phải, điện hạ nói rất phải."

Không kiềm được trộm liếc mắt một cái nhìn vào trong kiệu. Thần nữ không hổ là thần nữ, ngay cả việc này cũng biết...

Lăng Diệu Diệu ngáp một cái, gõ gõ tay vịn bọc nệm: "Nhanh một chút, bổn cung thật sự nóng lòng muốn quy vị đây."

Mười năm trước Đoan Dương không hoàn thành nghi thức, Đào Huỳnh cho dù hóa thành oán linh cũng vẫn nhớ mãi không quên. Kết thúc phó bản thành Trường An, hắn dùng đủ loại thủ đoạn hoa mỹ để đưa Đoan Dương vào ảo cảnh, hoàn thành công cuộc báo thù hoàng tộc một cách hoành tráng.

Vốn dĩ hắn muốn tới tận mắt chứng kiến ​​thời khắc lịch sử này, đáng tiếc Mộ Dao khó đối phó hơn hắn tưởng, nàng phá vỡ thế trận, giữ chân hắn.

Cho nên việc bên này đành phải giao cho thủ hạ trước.

Cỗ kiệu lắc lư đều đặn, một cơn mệt mỏi nặng nề ập đến, cho dù trong lòng Lăng Diệu Diệu biết rõ kiệu của oán linh thường có dối trá, nhưng nàng vẫn không nhịn được ngủ thiếp đi trong chiếc kiệu tối tăm.

Truyện Chữ Hay