Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
Lần này không còn là ảo giác hay hoang tưởng nữa mà sự vật này đã thật sự xuất hiện trước mắt Lục Sâm.
Sự vật: Theo từ điển tiếng Việt, sự vật chỉ những thứ tồn tại được nhận thức có ranh giới rõ ràng, phân biệt với những cái tồn tại khác. Hay nói một cách khác sự vật là những thứ tồn tại hữu hình mà con người có thể nhận biết được.
Sau khi đã đỡ ông cụ dậy thì đám người làm công trong chủ trạch Lục gia mới vội vội vàng vàng tiến tới đỡ Lục Sâm- người bị thương nặng nhất lên, bác sĩ nhanh chóng chạy qua cầm máu cho vết thương của anh ta, nhìn cánh tay phải rũ xuống một bên, bác sĩ nhăn chặt mày nói: "Không được rồi, tình huống có chút nghiêm trọng, phải tranh thủ đưa đến bệnh viện để tiến hành chữa trị."
Tạm thời cố định cánh tay đó xong, bác sĩ dìu Lục Sâm đi ra ngoài, trước khi rời đi anh ta xoay đầu lại nhìn phòng khách rối bời.
Tuổi của ông cụ Lục đã cao, không chịu nổi sự kinh sợ, lúc này đây ông đang thở yếu ớt tựa trên ghế, uống từng ngụm nước nóng được quản gia đút cho, ông ta đã già cả rồi, nếp nhăn trên mặt cứ như vỏ cây già nua được khắc vào trong xương cốt vậy, nhìn rất khó coi.
Đôi mắt vẩn đục đó nhìn xuống tàn cục chưa dọn dưới sàn nhà, chiếc bàn ăn chia năm xẻ bảy, đèn trần thủy tinh vỡ nát, nếu mảnh vỡ văng xa thêm một chút nữa thì chắc chắn sẽ cứa trúng đầu ông ta.
Không một ai là không lo sợ khi cái chết ập đến, ngay cả những người đã sống quá nửa cuộc đời như ông cụ Lục cũng không ngoại lệ.
Mà Lục Tề được bác sĩ tiêm cho thuốc an thần đang nửa tỉnh nửa mê, trong tay vẫn nắm chặt những hạt phật châu.
Vì sự cố ngoài ý muốn này mà bầu không khí trong nhà họ Lục trở nên giống như mặt biển đang nổi giông bão, chỉ cần một cơn sóng, một tảng đá là đã có thể dễ dàng nuốt chửng con thuyền lớn này.
-Không mắc phải tình huống như bên Lục gia, chỗ của Kì Thời không có ai quấy rầy nên rất thoải mái.
Cậu gọi cho bà Kì đã về đến nhà dặn dò bà nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải nấu thêm mấy món canh thập toàn đại bổ nữa, dù sao thì ngày mai cậu cũng xuất viện rồi.
Bà Kì nói được rồi, bảo rằng ngày mai sẽ lái xe đến đón cậu xuất : tuyetnhi0753Word:
Kì Thời bất lực cười nói: "Không cần phải phiền phức vậy đâu, con chỉ sốt có chút xíu, đã khỏi rồi, ngày mai con tự bắt taxi về khu chung cư bên đó."
Kì Thời kiên trì, bà Kì cũng chỉ đành chấp nhận, rồi lại tiếp tục dặn dò cậu phải chú ý sức khỏe.Kì Thời dùng giọng nói ấm áp đáp: "Dạ."
Gọi điện xong thì trời cũng đã tối, đèn đường bên dưới bệnh viện được bật lên như mọi ngày, sáng chói như ban ngày, giống như từng ngọn đèn mặt trời vậy.
Môi trường của bệnh viện này rất tốt, các tầng lầu không quá cao, đứng bên cửa sổ có thể dễ dàng nhìn thấy con đường bên dưới và những con người đang đi trên đó, thời tiết đầu hè không quá lạnh cũng không quá nóng, bên dưới có vài ba bệnh nhân đang đi dạo, ngẫu nhiên sẽ có vài con đom đóm đi qua rồi biến mất ngay trước mắt.
Kì Thời nửa tựa vào tường, ngón tay cậu chọc vào cành cây vươn vào cửa sổ của cái cây to bên ngoài, những chiếc lá trên cành rất nhỏ, có màu xanh nhạt, trông rất mềm mại và mỏng manh, vậy mà nó cứ run lẩy bẩy mà hướng về phía phòng bệnh để sinh trưởng.
★★ Lá cây yếu ớt, nhưng lại chọn sinh sôi ở nơi có tác nhân có thể gây hại cho nó, ví dụ như khi mọc vào đấy có thể sẽ bị cắt cành nè, hoặc bị người khác bẻ mất.
Vào ban ngày, Kì Thời đã cảm thấy màu xanh này cực đáng yêu trong phòng bệnh trắng toát, nó yếu ớt nhưng lại tràn đầy sức sống.
Hoàn toàn khác biệt so với cái cây um tùm tươi tốt nhưng lại mang đầy mùi vị chết chóc trong Công Viên Giải Trí.
"Tính toán một chút thì tôi đã ở bệnh viện được 5, 6 ngày rồi."
Cũng đã rời khỏi Công Viên Giải Trí được 5, 6 ngày.
Kì Thời hỏi hệ thống: "Tình hình bên đó sao rồi?"
17 biết Kì Thời là chỉ tình hình bên phía Công Viên Giải Trí, nó trả lời: 【Ngoại trừ cái bug có thể rời khỏi Công Viên Giải Trí của chú hề ra thì mọi thứ còn lại đều diễn ra rất bình thường.】
Kì Thời: "Có thể tra ra được nguyên nhân sinh ra bug hay không?"
17: 【Hệ thống tra không ra, nhưng cũng dễ hiểu mà thôi, chú hề vốn chính là một sự tồn tại đặc thù trong thế giới này.】
Kì Thời cảm thấy có chút hứng thú: "Đặc thù? Đặc thù ở chỗ nào?"
★★Đặc thù: nét riêng biệt làm cho sự vật này khác với sự vật cùng loại khác.
17: 【Tỷ lệ mất khống chế cao, giá trị thù hận cao nhất, tính đồng hóa thấp nhất. Đổi một cách nói khác chính là tất cả sự tồn tại bên trong Công Viên Giải Trí đều nằm trong sự khống chế của hệ thống chủ và tiểu thế giới, chỉ có duy nhất chú hề là không chịu sự khống chế này, thậm chí khi giá trị thù hận và ác ý đạt đến một mức độ nhất định thì anh ta có thể tự do đi lại giữa hai thế giới và tiến hành thống trị.】
Trở thành Ngài của cả thế giới này.
★★Ngài ( 祂): tiếng xưng Ngài trong Kinh Thánh.
1. (Đại) Đệ tam nhân xưng đại danh từ, dùng chỉ Thượng đế, Chúa trời. ◎Như: “tín tha đắc vĩnh sanh” 信祂得永生 tin Chúa thì được sống đời . (Đại) Đệ tam nhân xưng đại danh từ, phiếm chỉ một đấng thần minh.
Hệ thống nói: 【Đó là điểm đáng sợ của lũ quái vật và cũng là lý do mà hệ thống chúng tôi tồn tại.】
Kì Thời chống cằm: "Nhưng anh ta không có bị mất khống chế, giá trị hận thù cũng hạ xuống rồi."
Hơn nữa trải qua những ngày tháng chung sống, quái vật đáng sợ kia thậm chí còn trở nên ngốc nghếch, đáng yêu trong mắt của Kì Thời.
Hệ thống phụ họa theo: 【Đúng vậy, đó là do ký chủ ở đây nên chú hề mới không bị mất khống chế, giá trị hận thù cũng giảm xuống.】
【Cho nên theo sự suy đoán hợp lý của hệ thống thì cái bug xuất hiện lần này có liên quan đến ký chủ.】
"Có liên quan đến tôi?" Kì Thời ngạc nhiên.
17: 【Đúng vậy, lúc còn sống chú hề cũng là con người, chẳng qua sau khi chết, trở thánh quái vật thì đã bị cắt đứt hết các mối liên hệ với thế giới ban đầu và không được phép đặt chân trở lại, nhưng mà ký chủ đã xuất hiện.】
【Ký chủ là nhân loại, khi quái vật nhận chủ và có được người mà nó quan tâm thì các mối liên hệ đó sẽ được thiết lập lại.】
Nhưng quái vật thật sự sẽ để ý đến sự tồn tại nào hay sao? Nếu như để ý thì với bản tính cướp đoạt của mình, bọn chúng sẽ làm như thế nào?
Sẽ nuốt chửng hay là lưu đày...
★★lưu đày: Lưu đày hay lưu vong có nghĩa là phải xa nhà, trong khi bị từ chối không cho phép trở lại hoặc bị đe dọa bị cầm tù hoặc phải chết khi trở về.
Không ai có thể biết được, những điều mà 17 nói cũng chỉ là suy đoán mang tính hợp lý của hệ thống mà thôi.
Một đêm không mơ, sang ngày hôm sau, Kì Thời thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện, đồ trong phòng bệnh đơn rất ít, chỉ có vài bộ quần áo để thay và chút đồ linh tinh, ngoài ra thì không còn gì để mang đi nữa rồi.
Ò, vẫn còn vài giỏ trái cây và cả bó hồng mà Lục Sâm cùng Lục Tề mang đến ngày hôm qua.
Kì Thời đặt nó trên ghế sofa rồi quên mất phải vứt đi.
Cậu đi đến chỗ ghế sofa, dự định xử lý bó hoa đó, nhưng vừa đến gần thì thấy những cánh hoa rơi vãi khắp đất, cành hồng trống trơn.
Chỉ trong một buổi tối mà bó hoa tươi tốt, rực rỡ hôm qua đã héo úa cả rồi?
Cũng nhanh quá rồi đó.
Kì Thời dọn dẹp những cành hoa, quét những cánh hoa vương vãi vào thùng rác, cậu không chú ý đến trong góc sofa có một ánh mắt đang im lặng nhìn mình, khi thấy những cánh hoa bị đổ vào thùng rác thì chiếc đuôi của cái bóng lắc lư không kiểm soát được.
★★mấy anh công nhà tui đều mang thuộc tính chó à :)
KHÔNG REUP! KHÔNG KY! KHÔNG CHUYỂN VER, AUDIO....
KHÔNG CHỈNH VĂN!