Thuốc hạ sốt bình thường căn bản không có tác dụng, Kì Thời mơ mơ màng màng uống thuốc rồi lại ngủ mất nhưng mà nhiệt độ trên người cậu vẫn cứ nóng hừng hực không hề hạ xuống.
Chú hề canh giữ bên giường cả buổi tối, chờ đến khi đường chân trời trở mình như bụng cá trắng thì anh mới đứng dậy sửa lại cánh tay cho con rồi hề, rồi dặn con rối ở lại đây chăm Kì Thời còn bản thân thì xoay người đi ra ngoài.
Một giấc này Kì Thời ngủ đến bần thần, bởi vì phát sốt mà cả người toàn là mồ hôi nhưng cậu lại không cảm thấy dính nhớp hay không thoải mái, cứ như là có người luôn ở bên cạnh lau người cho cậu vậy.
Mí mắt như nặng ngàn cân, cậu phải cố gắng lắm thì mới hé được một khe hở nhỏ, thứ đập vào mắt cậu đầu tiên là trần nhà trong phòng của chú hề, dường như cậu nghe thấy có tiếng nói chuyện, giọng nói run rẩy có xen lẫn sự sợ hãi này có vẻ là của một người đàn ông lớn tuổi.
Kì Thời nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy cả người chú hề lấm lem, lưng hơi gù xuống, mặt nạ rách nát vỡ cả một mảng để lộ chiếc cằm lạnh lùng và rắn chắc.
Anh đã đi đâu vậy, sao lại thê thảm thế này.
Kì Thời muốn lên tiếng hỏi rằng đã xảy ra chuyện gì khiến cho chú hề trở nên như vậy, nhưng mà việc mở mắt và xoay đầu đã là cực hạn của thân thể này rồi, cổ họng cậu khô khan không thể nói chuyện được, một chút sức lực cũng không có.
Miệng của người đàn ông trung niên đó cứ đóng rồi lại mở, ông ta dùng vẻ mặt khóc than mà lựa chọn câu từ khi nói chuyện để tránh chọc giận chú hề. Cái người trước mắt này không biết từ đâu tới mà xông vào trong tiệm thuốc rồi bắt ông ta đến Công Viên Giải Trí, trông cứ như một tên điên vậy, anh ta chẳng nói một lời nào chỉ bắt ông ta đến nơi khỉ ho cò gáy này.
Lúc đầu khi nhìn thấy người đang nằm trên giường thì ông ta thiếu chút nữa đã báo cảnh sát rồi vì ông ta tưởng rằng chú hề đang thực hiện hành vi giam giữ người trái phép, ai mà ngờ anh ta bắt ông đến đây là để trị bệnh cho cậu thanh niên đó.
Cậu thanh niên bị sốt cao, lúc đầu khi ông ta định lấy nhiệt kế trong hộp thuốc khẩn cấp ra để kiểm tra nhiệt độ cho cậu thì xém nữa đã bị chú hề luôn đứng yên kia bóp cổ .
Người đàn ông nhích ra xa xa, lau mồ hôi, lắp ba lắp bắp nói: "Cậu ta, người này đang sốt cao, nếu uống thuốc cũng không hạ sốt thì phải đưa đi bệnh viện."
Nói xong, ông ta nhìn cậu thanh niên xinh đẹp với gương mặt tái nhợt trên giường, rồi dùng một chút lương tâm còn sót lại khuyên nhủ chú hề, người đàn ông nói: "Sốt cao trong thời gian quá lâu mà không hạ nhiệt được thì sẽ trở nên ngu ngốc đó, nơi này sơ sài quá, điều kiện trị liệu gì đó đều không có, chỉ có thể đưa người đến bệnh viện mà thôi."Chú hề đứng ở một bên im lặng không nói gì, còn người đàn ông kia sau khi đứng được một lúc, thấy chú hề không có động tĩnh thì ông ta liền chậm rãi nhích từng bước chân tiến về phía cửa ra vào rồi lập tức chạy ùa ra ngoài như một cơn gió cứ như là có quỷ đang đuổi theo ông ta vậy.
Chú hề không đi bắt người lại, ông ta hiện giờ đã vô dụng rồi, chạy thì cứ chạy đi.
Anh đứng bên cạnh giường nhìn Kì Thời đang hé nửa mắt nhìn về phía mình, đó là giây phút tỉnh táo hiếm hoi của nhân loại này, bị bệnh chắc là sẽ khó chịu lắm, mồ hôi vừa lau đi giờ lại lấm tấm ướt cả trán, đôi môi thì khô cằn nứt nẻ do thiếu nước.
Chú hề đi qua đó, anh đỡ Kì Thời dậy để đút cho cậu ít nước, rồi dùng khăn giấy chấm chấm những giọt nước còn đọng lại trên khóe môi cậu, sau đó anh nhìn cậu thanh niên lại mê ngủ lần nữa thật lâu. Wattpat: @tuyetnhi0753
Đưa đối phương đến bệnh viện tức là phải xa cách nhau, không như lần trước, lần này là chú hề đích thân đưa Kì Thời ra ngoài.
Nếu đối phương có lòng lừa gạt anh thì sau khi ra ngoài sẽ có thể chạy trốn thật xa, không bao giờ quay lại nữa và căn nhà này sẽ lại chỉ còn có một mình anh.
Đây là một ván cược đắt đỏ...
Anh vốn có thể nhốt cậu thanh niên ở lại nơi này mãi, như vậy thì sẽ đúng như những lời mà cậu từng nói rằng sẽ bầu bạn với anh cho đến ngày cuối cùng của sinh mệnh, nhưng mà thân thể nhân loại quả thật quá yếu ớt rồi, bị bệnh một lần, bị thương một lần và còn nhiều chứng bệnh không thể đếm xuể được có thể dễ dàng trừ đi hết số năm còn sót lại trong cuộc đời của họ.
Chú hề cúi đầu, anh nhìn đôi chân tàn tật của mình, trong lòng hoảng hốt.
Cho đến bây giờ, so với sự bầu bạn thì anh càng hy vọng nhân loại sẽ luôn khỏe mạnh và bình an.
Đúng vậy, anh hy vọng cậu sẽ bình bình an an đến suốt đời, còn lời hứa 'mãi mãi' mà cậu đã cho anh thì cho dù thiếu một ngày cũng sẽ trở thành địa ngục âm gian, nên anh nhất định sẽ đuổi theo đòi cậu trả lại.
Vì vậy anh không sợ nhân loại sẽ rời đi, nếu có rời đi thì cũng chẳng sao, bất kể là nơi nào anh đều sẽ tìm được đối phương, đến lúc đó anh sẽ nhốt cậu lại ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy được.
Chú hề thỏa hiệp rồi, anh cúi thấp đầu tựa vào tay cậu thanh niên.
"Đừng gạt tôi."
Chú hề nói như vậy nhưng Kì Thời đang ngủ mê lại chẳng thể nghe được câu nói này của anh.
-
Kì Thời lần nữa tỉnh dậy thì liền nhìn thấy trần nhà của bệnh viện, mũi thì ngửi được mùi thuốc sát trùng khó chịu, tay phải của cậu đang được truyền dịch, còn quần áo trên người thì đã được thay.
Mẹ Kì ngồi ở bên cạnh nên khi cậu vừa mở mắt thì bà phát hiện ra ngay, người phụ nữ trung niên xinh đẹp và duyên dáng ấy đưa tay lên sờ trán Kì Thời, thấy cậu không còn sốt nữa thì liền ngưng làu bàu qua điện thoại, thay vào đó là nhìn cậu đầy lo lắng.
"Mẹ còn cho rằng con đã tìm được công việc mình yêu thích nên còn đang vui mừng thay cho con đây, ai ngờ vừa báo bình an được vài ngày thì con đã được đưa vào bệnh viện luôn."
Mẹ Kì nâng cao gối đầu thay cho Kì Thời để cậu ngồi dậy cho thoải mái một chút.
Kì Thời có chút xấu hổ mà thuận theo mẹ Kì hơi dựa vào đầu giường, sức lực trên người cậu đã khôi phục được chút ít rồi, đầu óc cũng đã tỉnh táo hơn, cậu mím môi nói: "Để mẹ phải lo lắng rồi."
Mẹ Kì thở dài, trông có vẻ nhọc lòng: "Cũng may là nhiệt độ không còn tăng nữa, nếu không sẽ sốt đến hỏng cả đầu mất, nói ra thì chúng ta còn phải đi cảm ơn cậu trai trẻ đã đưa con vào bệnh viện đấy."
"..."
Kì Thời: "Là ai đưa con đến đây vậy?"
Mẹ Kì đưa tay lên cao miêu tả: "Là một cậu trai cao cao, chắc là nhân viên trong Công Viên Giải Trí, vì đưa con đến đây mà người ta còn không kịp tháo cái mặt nạ vỡ nát trên mặt xuống nữa, cũng là cậu ta gọi điện thoại nói cho mẹ biết."
"Con phải cảm ơn người ta cho tốt vào." Mẹ Kì nói.
17 cũng lên tiếng vào lúc này: 【Là chú hề, chú hề đã rời khỏi Công Viên Giải Trí để đưa ký chủ đến bệnh viện.】
【Rất kỳ lạ, hệ thống bên đây kiểm tra được quái vật không thể rời khỏi Công Viên Giải Trí, nhưng chú hề lại thật sự rời khỏi rồi.】
Kì Thời nằm trong phòng bệnh đơn, xung quanh không có ai quấy rầy nên cực kỳ yên tĩnh.
Rèm cửa màu xanh da trời được kéo ra, ánh nắng rực rỡ bên ngoài rọi vào trong phòng và đánh lên từng gợn sóng trên lá cây ở ngoài cửa sổ.
Kì Thời tựa lưng trên giường, cậu mặc đồ bệnh nhân màu lam nhạt, môi cậu vẫn còn hơi nhợt nhạt, cậu xoay đầu nhìn chiếc lá xanh đang có ý đồ thâm nhập vào bên trong phòng và vô thức mà lặp lại lời nói của 17.
"Đúng vậy, kỳ lạ quá..."
Nhưng cậu lại không biết mình đang nói kỳ lạ là kỳ lạ ở chỗ nào.