Sổ Tay Chăn Nuôi Của Boss

chương 3: chó cắn chó

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Xin chào, tôi là Kiều Văn Văn, tôi đến để nộp đơn...”

”Phải...”

”Uông uông uông, uông uông, uông uông uông uông...”

.Kiều Văn Văn mặc bộ đồ công sở màu đen, tay cầm thư tuyển dụng, miệng không ngừng thì thầm những lời tự giới thiệu trong khi trong đầu đang tưởng tượng cảnh đang diễn ra trong phòng phỏng vấn kia.

Giọng cô có chút run run, lúc này cô đang đứng trong tòa cao ốc ở trung tâm thành phố, trước đây cô cứ nghĩ là cả đời cũng không có dịp bước chân vào đây nên cũng chẳng quan tâm cao ốc này cao bao nhiều tầng. Bất quá hiện tại có cơ hội nhìn ngắm một chút thì cô thấy trong thang máy hiển thị tầng cao nhất là tầng , cô bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, không biết những nhân viên làm việc trên tầng cao cùng đó có mắc chứng sợ độ cao hay không nhỉ?

Những nhân viên đi ngang qua đều vội vã liếc cô một cái, vẻ mặt hiện rõ sự kinh ngạc. Cô nhóc này có phải đầu óc có vấn đề hay không, phỏng vấn nhiều nhất chỉ cần chuẩn bị tiếng Anh cho tốt nhưng cứ đứng đó lầm bầm không nghỉ làm gì nhỉ?

“ Xin chào Kiều tiểu thư. Thịnh tổng có nói nếu cô đến thì lập tức mang cô đến gặp boss.” Một tiếp tân dẫn cô vào thang máy vừa đi vừa nói

Kiều Văn Văn nghe nói chuẩn bị đi gặp boss, liền bị hù dọa, vội vàng xem lại thư tuyển dụng.

Trách nhiệm:

. Bảo bối là một tiểu công chúa yếu ớt, cần chăm sóc tốt bảo bối, chủ yếu lấy bảo bối làm trọng.

. Bảo bối hay nổi giận, hay giả bộ, phải chăm sóc bất kì lúc nào, để tránh việc tai họa rơi xuống đầu.

. Bảo bối thiếu cảm giác an toàn, mong muốn lúc nào cũng có người bên cạnh, thích nhất được ôm trong ngực dỗ dành.

. Bảo bối hay nghĩ một đằng nói một nẻo nên cần phải tinh ý đoán được ý bảo bối muốn nói.

. Bảo bối thích tập thể dục, mỗi ngày phải dẫn bảo bối ra ngoài dạo vài vòng.

Nhậm chức tư cách:

. Hội chăm sóc cây cỏ.

. Hội quậy nháo.

. Hội chơi xỏ lá.

. Hội lười biếng.

Tiền lương đãi ngộ:

. Mỗi ngày được cùng trai đẹp tiếp xúc gần gũi.

. Lương khởi điểm vạn trở lên.

. Ngoại trừ thời gian chăm sóc bảo bối còn lại đều có thể chơi máy vi tính.

Cô hít sâu một hơi, cảm thấy có chút khẩn trương.

Cô kích động không phải vì công việc này lương cao, đối với cô mà nói mức lương này chẳng là gì cả. Nguyên nhân chính là lần tuyển chọn nhân viên này mở ra mục đích tạo công ăn việc làm cho cô, bốn điều nhậm chức tư cách quả thật giống như đo ni đóng giày cho cô vậy, đầu năm đá phải may mắn như vậy đúng là làm cô cảm động muốn chết mà.

Cho nên đừng hỏi cô vì sao khi đọc thể lệ tuyển dụng này mà không có một tia hoài nghi nào, vì công việc quá tốt mà thôi.

Thà rằng tin là có không thể tin là không, ai mà biết được lỡ đâu trên đời này còn có một ông chủ kỳ quái như vậy chứ?

Dù sao cô cũng đã từng làm “ Hoàng Hậu sao Hỏa”, đây chỉ là một bức thư tuyển dụng bình thường thôi, có gì mà phải sợ chứ!

”Boss, Thịnh tổng nói có người muốn gặp mặt ngài một chút.”

Kiều Văn Văn trừng to hai mắt, cô có chút bất ngờ bởi vì cô có thể lên được tầng cao nhất dễ dàng như vậy.

Đi qua một dãy bàn dài làm việc cô nhìn thấy một căn phòng thủy tinh nằm ở trong cùng. Nhìn xuyên qua cửa kính cô thấy sơ bộ trang trí bên trong, chỉ độc hai màu đen trắng, có một người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu xem văn kiện trong tay, cô chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông kia có đôi tay thon dài, ngón tay chậm gõ lên mặt bàn, tư thái nhàn nhã.

”Kiều tiểu thư, mời.”

Kiều Văn Văn cảm thấy vị boss này nhìn nghiêng có chút quen mặt, còn chưa nghĩ ra là ai thì cửa kính phòng làm việc đã bị đẩy ra.

”Chào ngài, là tôi - -” cô dọn xong vẻ mặt, chần chừ dùng thanh âm êm tai nhất để nói.

Ohyeah! Hôm nay cô có thể nói ra thanh âm cừu non một cách dễ dàng, hy vọng vị boss này có thể thích.

Người đàn ông kia ngẩng đầu, trong mắt chợt lóe qua một tia ngoài ý muốn, rất nhanh lại biến mất. Hướng phía cô gật gật đầu, “Kiều tiểu thư. Cô muốn làm gì?”

”Thịnh tiên sinh? Là ngài muốn mời tôi, ngài có thể trực tiếp nói với tôi.”

Cô vô cùng bất ngờ, không nghĩ tới thế nhưng gặp được hắn. Lúc trên internet mắng chửi anh trai hắn là tên vô dụng hoàn toàn khác với bây giờ, hôm nay Thịnh tiên sinh lại khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi.

”Tôi không hiểu lắm ý của cô, chờ.” Hắn nhíu nhíu lông mày, trong lòng chợt nảy ra dự cảm xấu, duỗi ngón tay thon dài ấn số điện thoại, “Trịnh Thạc, ai là người hẹn với Kiều tiểu thư?”

”Xin lỗi, boss, Trịnh trợ lý hôm nay xin nghỉ. Nếu như ngài hỏi Kiều tiểu thư thì đó là do Thịnh tổng thay ngài hẹn trước, anh ấy nói ngài đặc biệt cần. Kiều tiểu thư thông minh hào phóng, ôn nhu động lòng người, là nhân tài hiếm có, ngài tuyệt đối không thể bỏ qua.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một đạo thanh âm ngọt ngào, vừa nghe đã biết là người đã trải qua huấn luyện, không phải thư ký thì cũng là tổng đài viên.

Thịnh Cẩn Minh cúp điện thoại, hắn cảm thấy có chút đau đầu.

”Thịnh tổng, ngài không phải là Thịnh tổng sao? Vậy người gửi thư tuyển dụng cho tôi là ai?” Kiều Văn Văn cảm giác đầu mình có chút mơ hồ.

Thịnh Cẩn Minh đóng bút máy lại, xoay vài vòng trên những ngón tay thon dài đó. Những đầu ngón tay rất linh hoạt là cây bút kia cứ như là một chú bướm vờn quanh những cánh hoa.

Kiều Văn Văn thấy một màn như vậy, hơi có chút thất thần. Bông nhiên cô nghĩ ra một câu nói: Xoay bút rất nhanh chóng, dung nhan đẹp ngón tay đẹp, chắc là một người đa tài đa nghệ.

”Người đó là em trai tôi...” Thịnh Cẩn Minh đem sự việc nói đại khái, gật đầu nhìn cô với vẻ áy náy, “Xin chào, Kiều tiểu thư, tôi là Thịnh Cẩn Minh.”

Kiều Văn Văn kinh ngạc, cô xem lại thư tuyển dụng, mặt xanh như tàu lá, thì ra từ đầu đến cuối chỉ là một âm mưu. Không phải, là hai mới đúng!

Cô liên tiếp bị hai anh em đùa giỡn hai lần, bất quá cô xem lại thư tuyển dụng vẫn không từ bỏ ý định.

”Thịnh tiên sinh trong nhà có cún con sao? Tôi rất rành chăm sóc cún, mỗi ngày có thể dạy nó học, thậm chí cẩu ngữ tôi cũng biết chút ít. “Uông uông”, chính là xin chào.” Kiều Văn Văn thời gian qua được gọi là “con muỗi” đánh hoài không chết, cô muốn đem chủ nghĩa xã hội khoa học người nối nghiệp nhân vật sắm vai thật tốt, bất khuất, da mặt dày.

Người vừa đưa cô lên gặp boss thầm nghĩ, thì ra lúc nãy cô ấy phát ra nhiều âm thanh kì quái thì ra là đang tập qua cẩu ngữ, thất kính thất kính!.

Thịnh Cẩn Minh lắc đầu, “Tôi bị dị ứng với động vật có lông.”

”Vậy ngài có nuôi rùa không? Hoặc là các loại động vật bò sát? Cá vàng tôi cũng có thể chăm sóc được, đối với cây cỏ tôi cũng biết một chút, thiếu chút nữa là nhận được giấy chứng nhận luôn đó.” Hai tay cô nắm chặt, trong ánh mắt lóe lên ý chí chiến đấu hừng hực, “Trăn vàng thì tôi miễn cưỡng cũng biết chút ít, tôi cũng có học qua một chút kiến thức về thú y, bảo đảm với ngài nếu tôi chăm sóc thì chú trăn này cũng có thể thành tinh.”

Thịnh Cẩn Minh nhíu chặt đôi mày kiếm, trong ánh mắt ánh lên vẻ không vui.

Đáng tiếc Kiều Văn Văn cô từ trước đến giờ không giỏi nhìn sắc mặt người khác, ha ha, một thiếu nữ xinh đẹp ở thế kỷ hai mươi mốt, mục tiêu của cô là muốn vùng vẫy khắp trời cao biển rộng. Hiện tại cô cũng đã bị lừa đến nơi này, cô mặc kệ người đàn ông kia có thoải mái hay không, cô nhất định phải nhận được công việc này.

”Kiều tiểu thư, tôi khuyên cô nên tìm Thịnh Cẩn Lãng tính sổ, chuyện này chẳng quan hệ gì tới tôi.” Hắn miễn cưỡng ngăn chặn cơn tức.

Nhìn tới thể lệ tuyển dụng kia, thật là có lửa mà không có chỗ phát giận. Hắn bị người ta coi như bù nhìn mà!

”Được, Thịnh tiên sinh, tôi không phải loại người ngang ngược không nói lý lẽ. Ngài chỉ cần trả lời tôi một câu hỏi là được.” Sắc mặt cô cứng ngắc, chỉ chốc lát lại chuyển sang rạng rỡ.

Cho đến giờ thì đây là lần cô kiềm chế nhất trong đời rồi, lần này quyết chiến đấu tới cùng mới được.

Trong lòng đã sớm nguyền rủa ngàn vạn lần, lừa ai không lừa lại dám lừa cả Kiều Văn Văn tôi. Chúc anh em các người: Từ sáng đến tối lúc nào cũng muốn tiểu tiện, có mắc bệnh về thận thì cũng là suy kiệt thận không có cách cứu chữa! Đặc biệt là đến ‘trứng’ cũng tan nát!.

Cô thấy Thịnh Cẩn Minh gật đầu, khóe miệng dãn ra, “Xin hỏi Thịnh tiên sinh, ngài đến tột cùng là bị đàn áp đến cỡ nào, hai người có phải là anh em ruột hay không? Nghe nói có người dùng chữ để mắng ngài là đồ rác rưởi, mời ngài trả lời.”

”?” Lúc này cô dùng tiếng Anh để hỏi Thịnh Cẩn Minh.

Hắn sắc mặt nhanh chóng biến hóa, khó coi dị thường.

”Kiều tiểu thư, tôi thông cảm với cô khi cô gặp hoàn cảnh này, nhưng thư tuyển dụng này mà cô cũng tin được thì chứng tỏ cô trước giờ chưa từng đi làm, không phải là vấn đề chuyên nghiệp, mà là đầu óc cô có vấn đề. Hơn nữa Kiều tiểu thư cô là nhân tài đặc biệt, tôi dùng không nổi, công ty chúng tôi không phải là làm bán hàng đa cấp, cô đi nhầm chỗ rồi. Còn đối với việc cô vu oan giá họa, tôi sẽ nói với luật sư liên hệ với cô.”

Kiều Văn Văn xì một tiếng, hất tóc, “Thịnh tiên sinh, ta khuyên ngươi đi tìm Thịnh Cẩn Lãng tính sổ, chuyện này không liên quan tới ta.”

Cô lặp lại nguyên văn câu nói, còn thuận tiện liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới, ánh mắt càn rỡ của cô dừng lại ở nút thắt cà vạt. Chỗ đó có hầu kết hiện rõ, di chuyển lên xuống thật là đẹp mắt.

”Thịnh tiên sinh, em trai ngài nói cũng có vài chỗ đúng, đặc điểm nam tính trên người ngài thật không rõ ràng. Khó trách bình thường ngài luôn cần viagra.”

Đáng tiếc bàn làm việc của người đàn ông này bằng gỗ, nếu như làm bằng thủy tinh, cô có thể dùng ánh mắt khinh bỉ trực tiếp xem thường hạ bộ của hắn.

Thịnh Cẩn Minh trực tiếp nhấn điện thoại, hắn không muốn chấp nhặt với người đàn bà chanh chua này.”Gọi bảo vệ lên cho tôi.”

Kiều Văn Văn âm thầm cắn chặt răng, cô mà lại bị đuổi ra ngoài! Thật là tức điên mà.

”Không cần, chính tôi sẽ tự đi. Thịnh tiên sinh chính là trong ngoài không đồng nhất, người cao to vạm vỡ mà động một chút lại phải gọi bảo vệ. Khó trách người ta thường nói mấy anh chàng bảo vệ đều là nam nhân dũng mãnh, có thể làm người ta cảm thấy an toàn.”

Cô đứng ở ngoài cao ốc, trên đỉnh đầu trời nắng chang chang, giống như nội tâm cô lúc này, núi lửa sắp phun trào.

”Còn không mau mau đi chăm sóc chú cún kia, nếu không hai anh em liền biến thành cún!” Kiều Văn Văn cầm lấy thư tuyển dụng, hằn học phát ra câu nguyền rủa.

Cô nhìn chăm chăm đến nỗi muốn đâm thủng trang giấy, bỗng nhiên phát hiện phía dưới có một đoạn. Cô vốn nghĩ chỉ là anh văn, nhưng là hiện tại mới phát hiện là Hán ngữ ghép vần.

Trong đó vừa vặn một câu: baobeishilaji.

Bảo bối là gà móng đỏ.

Câu này sao có chút quen quen ta, a, đúng rồi. Tối hôm qua cô vừa mới xem qua: Đại ca ta là gà móng đỏ gà móng đỏ gà móng đỏ...

Kiều Văn Văn vẫn cho rằng cô tới đây để nuôi cún, nhưng mà bây giờ nhìn lại thì ra chú cún này chính là Thịnh Cẩn Minh tiên sinh.

Ha ha, hai anh em các người đều không phải thứ gì tốt, chúc các ngươi ‘chó cắn chó’.

Truyện Chữ Hay