Edit: Yuurei Bana.
Áp suất gần boss rất thấp, Kiều Văn Văn vội vàng cụp đuôi.
Bọn họ đi công tác, chủ yếu là đến khảo sát thiết bị ở khu vui chơi, lúc trước Tưởng tổng không yên tâm đem thiết bị đồ chơi giao cho công ty Cẩn Minh làm, chủ yếu vẫn là vì công ty bọn họ không có kinh nghiệm. Thậm chí có đọc lướt qua, thiết bị trò chơi lớn dù sao cũng không sánh nổi.
Thịnh Cẩn Minh không bao giờ không chuẩn bị trước trận chiến, cho nên anh sớm đã phái người lại đây khảo sát, bây giờ anh tới để nghiệm thu thành quả. Chuẩn bị lần này trở về liền định ra hạng mục, còn vì sao không mang Trịnh Thạc đi trợ giúp, mà tạm thời quyết định đổi thành Kiều Văn Văn, kỳ thật đến bây giờ chính anh cũng không hiểu được.
“Thịnh tiên sinh, tháp rơi tự do này cao nhất thành phố tôi, cao khoảng hai mươi tầng. Bây giờ có nhiều người trẻ tuổi thích hạng mục kích thích, người xếp hàng có thể nhiều.” Người dẫn đầu hiển nhiên là ngựa quen đường cũ, mở miệng nói chút ít về hạng mục này.
Bọn họ chọn thời gian đặc biệt để đến thị sát, người du ngoạn không tính quá nhiều, nhưng mà cũng không ít, đủ thấy khu vui chơi rất được hoan nghênh.
“A - -” dường như vì hợp với tình hình, người tiến cử vừa dứt lời, trên tháp rơi tự do liền truyền đến âm thanh gào rú tê tâm liệt phế, dọa Kiều Văn Văn khẽ run rẩy.
Có lẽ cô già rồi, nhìn những người này chơi đùa tim đập nhanh, cô không thể thưởng thức được. Đánh chết cô cũng sẽ kiên quyết không lên.
Thịnh Cẩn Minh nhíu mày, nhìn trò mạo hiểm tháp rơi tự do, môi mỏng khẽ mở, “Tháp rơi tự do này an toàn không?”
“An toàn an toàn, về kỹ thuật ngài không cần lo lắng. Nếu không an toàn, chúng tôi cũng không dám cho người ta lên trên, nếu xảy ra vấn đề gì, chuyện này chỉ có thể là do thời tiết mà thôi.” Người tiến cử tiếp tục bảo đảm.
“Cô đi lên thử một lát.” Boss chỉ một ngón tay, tay ngọc chỉ dưới ánh mặt trời, thon dài mà xinh đẹp.
Nhưng mà lúc đầu ngón tay ngắm ngay Kiều Văn Văn mà chỉ, làm cho cô hận.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, liên tưởng đến cảnh mình nhai nuốt đầu ngón tay anh. Có lẽ nhận thấy ánh mắt Kiều Văn Văn rất trần trụi, Thịnh Cẩn Minh đem ngón tay thu trở về, nhưng mà ánh mắt vẫn dừng lại trên người cô.
Lúng túng trầm mặc, trong lúc đó lan tràn quanh mọi người.
Kiều Văn Văn giả bộ như không nghe thấy, nhìn trời nhìn đất chứ không nhìn boss khốn kiếp.
“Kiều Văn Văn, cô đi lên trải nghiệm một lát, rồi xuống nói cho tôi biết cảm nhận.” Thịnh Cẩn Minh nhíu mi, thêm vào một câu: “Phát tiền thưởng cho cô.”
Chỉ mặt gọi tên như vậy, Kiều Văn Văn có thể không tránh thoát, trong lòng cô chỉ có ba chữ: Mất cảm giác!
Bên cạnh đều là đàn ông, cô chỉ là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, vậy mà boss không biết xấu hổ bảo cô làm.
“Tôi, tôi sợ độ cao.” Cô thuận miệng nói bậy lý do.
“Trịnh Thạc đặc biệt điều tra qua, mặc dù thân thể cô yếu đuối, nhưng không mắc bệnh công chúa.”
Kiều Văn Văn trợn trắng mắt, anh điều tra tôi rõ ràng như vậy sao. Còn Trịnh Thạc đại gia hắn, trở về lại thao đại gia hắn!
Trịnh Thạc cách xa ngàn dặm, hắt xì liên tục, anh ta vừa mới rót ra ly cà phê lại bị phun nước miếng lên. Âm thầm lẩm bẩm hai câu: “Sao lại có cảm giác có người rủa đại gia nhỉ? May mắn mình không phải đại gia.”
“Tôi, thân thể tôi khó chịu, đau bụng choáng váng.” Cô lập tức tìm cớ khác, dứt khoát dùng bia đỡ đạn mà con gái hay dùng: “Con gái có vài ngày như vậy, mọi người đều hiểu được. Tôi đau bụng, tôi muốn lăn lộn trên mặt đất, giống như động đất cấp độ bảy, vô số mũi tên quấy nhiễu trong bụng tôi.”
Da mặt Kiều Văn Văn luôn dày, mặc dù cô rất chán ghét đến kỳ kinh nguyệt, nhưng mà mỗi tháng có mấy ngày đều cố gắng tận dụng. Dù sao không ai dám cởi quần cô, lấy băng vệ sinh ra xem. Đây không phải là lần đầu tiên, lúc cô còn đi học toàn lấy lý do này để thoát chạy bộ, giáo viên dạy thể dục là nam không nói nhiều lời, nhưng mà ngẫu nhiên cũng nói thầm hai câu.
Làm gì có người nào một tháng bốn lần kinh nguyệt, cứ đến tiết thể dục cô lại đi xin nghỉ để bỏ chạy.
Trên mặt Thịnh Cẩn Minh càng không vui, vài quản lý cấp cao đi theo và người tiến cử đều không được tự nhiên, nhìn trời nhìn đất nhưng mà không mà không nhìn boss khi dễ phụ nữ và tiểu bạch hoa Kiều Văn Văn.
“Trước khi cô vào khu vui chơi ăn một ly kem, một quả táo hai quả chuối tiêu, một chai nước. Nếu như kinh nguyệt đau đớn giống như cô miêu tả, cô đã sớm chết trên xe.” Anh dừng lại một lát, ánh mắt lởn vởn trên bụng cô, đột nhiên Kiều Văn Văn cảm thấy bụng mình hơi đau nhức, giống như chuyện này là thật.
Thịnh Cẩn Minh lại bổ sung: “Trong hành lý của cô không có mang theo băng vệ sinh.”
Vẻ mặt Kiều Văn Văn hoàn toàn bị rạn nứt, fck anh là người không biết xấu hổ! Vậy mà nhìn lén tôi thu dọn hành lý, nội y màu xanh lam đáng yêu, màu đỏ giống như lửa cháy và màu lông con báo đều bị lôi ra ánh sáng sao?
Thật đáng sợ! Boss sẽ không biết kỳ thật ngực cô cúp A, còn phải độn ngực đấy chứ!
Cả người tê dại! Sĩ khả sát bất khả nhục (Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục), liên quan đến ngực nhỏ mà cô kiêu ngạo, kiên quyết không cho bất luận kẻ nào chà đạp!
“Tôi, tôi muốn tố cáo anh! Tội quấy rối nhân viên. Lão nương không làm, không phải chỉ là chút tiền lương thôi sao!” Kiều Văn Văn xào ông chủ như con cá mực, khí thế cao ngút trời.
Ánh mắt Thinh Cẩn Minh lóe sáng, một lát sau không chậm trễ gật đầu: “Có thế. Nhưng mà cô trở về xem lại hợp đồng một chút. Nếu thời gian thử việc làm ra chuyện gì đặc biệt khiến boss không hài lòng, tiền lương không được phát, cũng chính là cô làm không công hai tháng cho tôi. Hơn nữa cô đừng quên lần trước đã đồng ý với tôi tội sống khó tha.”
Từ lúc boss vạch trần Kiều Văn Văn không mang băng vệ sinh, các quản lý cấp cao trong công ty nháy mắt với nhau bảo lui binh. Bọn họ tụ tập lại một chỗ, ngẩng đầu nhìn tháp rơi tự do, giả bộ như đang thưởng thức phong cảnh, thực ra trong lòng không ổn định.
Nhìn bộ dáng boss và trợ lý Kiều đấu võ mồm, giống như là cãi nhau với cô dâu mới. Chậc chậc, bọn họ đều ngửi thấy được mùi yêu đương.
Kiều Văn Văn tức đến sùi bọt mép, hận không thể đánh anh.
“Sao anh không tự mình lên đó?”
“Tôi sợ độ cao.” Thịnh Cẩn Minh ném cho cô lý do phản bác, thấy cách cô không xa nhóm quản lý cấp cao đang nhìn, nói tiếp: “Trong đó có một người có vấn đề về tâm lý, hai người cao huyết áp, người tiến cử làm tôi không yên tâm, chỉ có cô là toàn thân khỏe mạnh.”
Kiều Văn Văn âm thầm cắn răng, fck, đi công tác mang người già yếu làm gì, thì ra cuối cùng chỉ có cô là toàn thân khỏe mạnh, những người khác không trọn vẹn!
Thịnh Cẩn Minh đã nói đến mức này, cô còn cứ đứng yên tại chỗ, sắc mặt khó tránh khỏi càng thêm khó coi.
“Để cho cô ngồi tháp rơi tự do, lại không phải bảo cô đi nhảy lầu. Cô không sợ độ cao, thân thể lại không có chỗ nào không thoải mái, khẩu hiệu lúc trước cô đến phỏng vấn đâu rồi? Đều cho chó ăn rồi à!”
Kiều Văn Văn nhếch miệng, hơi không cam lòng nhìn, mỗi phút đều muốn hất tay rời đi.
“Cô muốn từ chức cũng phải phải nhảy trước, nếu không tôi thật sự sẽ không phát tiền lương, lúc đó cô lại tìm luật sư đến dây dưa.” Thịnh Cẩn Minh hạ tối hậu thư.
Kiều Văn Văn tức giận tìm người tiến cử, cho cô đeo đai bảo vệ màu xanh lá ở tháp rơi tự do.
Thịnh Cẩn Minh đi theo sát, tự mình thay cô kiểm tra vấn đề an toàn. Người tiến cử đứng bên cạnh thấy cô căng thẳng, thuận mồm nói hai câu cười giỡn xóa tan bầu không khí căng thẳng, “Trợ lý Kiều không cần sợ, bây giờ có rất nhiều người trẻ tuổi luẩn quẩn trong lòng muốn sống muốn chết, lần trước có một lão đại gia muốn chết vừa đến đã hỏi giới trẻ hay chơi trò gì, để ông ta lên ngồi xem, sau đó xuống một chữ cũng không nói muốn nhảy lầu, bị dọa tiểu ra quần. Sau khi cô ngồi cái này xong, sẽ không nghĩ tới nhảy lầu, sống thật tốt đẹp.”
Kiều Văn Văn nhìn anh ta cười lạnh, người kia nói làm bầu không khí càng chán hơn, lập tức liền câm miệng. Trong lòng âm thầm tát mình hai bạt tai, nói hươu nói vượn cái gì.
Lúc tháp rơi tự do sắp khởi động, người bốn phía đều tản ra.
Thịnh Cẩn Minh nhìn sắc mặt cô càng yếu ớt, không khỏi mím môi, trong lòng hơi hối hận vì bắt ép cô lên. Nhưng mà đổi ý khó mà nói ra, chỉ lấy ngón tay đè lên cằm cô.
“Boss, bụng tôi rất đau.” Không biết Kiều Văn Văn căng thẳng hay là có vấn đề về sinh lý, bụng thật sự bắt đầu mơ hồ đau, thái dương cô cũng toát ra mồ hôi lạnh, vô ý thức bắt lấy cổ tay anh (thủ đoạn).
Thịnh Cẩn Minh rút tay về, lông mày khẽ nhíu lại, nếu như cô thẳng thắn thừa nhận mình sợ hãi, anh sẽ để cô xuống. Nhưng mà Kiều Văn Văn tiếp tục lấy lý do đau bụng làm cớ, anh cảm thấy người phụ nữ này không biết suy xét.
“Kiều Văn Văn, người ta dị dọa tiểu, nếu như cô có thể bị hù dọa tiểu ra máu coi như là cô có bản lĩnh. Thành thật đợi.”
Kèm theo anh rời đi, Kiều Văn Văn cảm giác tất cả nguồn nhiệt bên cạnh đều rời đi, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Lúc cô hoang mang lo sợ, tháp rơi tự do bắt đầu đi lên trên, tốc độ không tính là nhanh, mắt thay đổi độ cao, còn trong phạm vi cô thừa nhận được. Đến cuối cùng, trái tim cuồng loạn của cô mới hòa hoãn chút, nhưng cảm giác rốt cuộc cũng đến, bụng cô lại càng ngày càng đau nhức, cô hoài nghi mình thật sự tới tháng.
“Cạch - -” một tiếng nhỏ vang lên, ngay sau đó toàn bộ tháp rơi tự do chấn động, bắt đầu nhanh chóng hạ xuống.
Cô cảm giác cả người mình bỗng nhiên mất trọng lượng, trái tim ngừng đập, trời xanh mây trắng, nhà cao tầng đều giống như nhìn qua mây khói, trong cơ thể cô lục phủ ngũ tạng dường như chen lấn nhau, muốn theo cổ họng cô trào ra, dạ dày cuồn cuộn, đầu óc trống rỗng.
Cô cảm giác mình rơi vào trạng thái giả chết.
“A - -” bên tai vang lên âm thanh những người khác gào khóc, đương nhiên cũng có cả cô, thậm chí còn có giọt nước rơi lên mặt cô, không biết là nước mắt hay nước mũi của người khác.
Bụng cô càng ngày càng đau nhức, cảm giác mất trọng lượng dường như quấy nhiễu đến cảm giác đau đớn, làm cho cô biết đây không phải là đến tháng, tỷ lệ giả lại đau nhức gấp mấy lần.
Tháp rơi tự do dường như không có điểm cuối, lúc rơi xuống đất, tay chân Kiều Văn Văn như nhũn ra, cảm giác mình đi một vòng trở về, xung quanh có mấy người sau khi cởi bỏ đai an toàn, liền cúi người ói ra.
Kiều Văn Văn cũng muốn ói, nhưng mà cô ói không được, đã đến cổ họng, lại bị đau bụng bức trở về.
“Trợ lý Kiều, cô sao thế?” Mấy quản lý cấp cao của công ty và người tiến cử xông tới, bảy miệng tám lời dò hỏi.
Kiều Văn Văn thấy Thịnh Cẩn Minh, đột nhiên cao giọng gào thét: “Mẹ kiếp tôi đau, đau chết mất, tôi sắp chết!”
Sắc mặt cô rất khó coi, trắng bệch như tờ giấy, lúc kêu khóc không nhìn ra chút nào giả bộ, giống như cha mẹ chết, nước mắt rơi như mưa. Hơn nữa trên trán cô đầy mồ hôi rịn ra, giống như là khó sinh.