Giang Ngộ không lên tiếng, không nói được cũng không nói không được.
Lâm Linh ôm vai anh, đôi mắt óng ánh, khóe môi cong cong, bất chợt hôn lên môi anh, không nói đạo lý: “Ừm, vậy em coi như anh đồng ý nhé.”
Đầu lưỡi nhỏ nhắn mềm mại cạy mở môi anh chui thẳng vào trong, ngâm lấy đôi môi mỏng của anh, nhẹ nhàng hút một cái, sau đó môi đỏ dời xuống hôn lên cằm anh, cuối cùng cắn lên trái cổ hơi nhổ ra rồi dịu dàng liếm láp.
Trái cổ Giang Ngộ trượt một chút, cánh tay ôm vòng eo tinh tế của cô dần nắm chặt, giọng khàn khàn: “Đừng nhúc nhích.”
Nụ hôn của Lâm Linh đã rơi xuống xương quai xanh anh, nghe thấy giọng anh thì ngẩng đầu lên, khóe mắt và đuôi lông mày đều mang theo ý cười: “Anh trai động lòng rồi.” Giống như một tiểu yêu tinh vừa thuần khiết vừa khát khao.
Qua một hồi lâu, trong phòng truyền ra tiếng yêu kiều của cô gái: “Không được… Không được… Sắp vào rồi…”
Một tháng sau, Lâm Linh cầm giấy kiểm tra của bệnh viện mà nở nụ cười đắc ý, nhào vào lòng Giang Ngộ hôn lung tung trên mặt và môi anh: “Ông xã của em tuyệt quá, em cũng tuyệt.”
Giang Ngộ cẩn thận ôm cô, im lặng thở dài.
Lâm Linh rất đắc ý cũng rất vui vẻ, nhìn đi, không phải chuyện mang thai rất đơn giản ư.
Biết được tin tức Lâm Linh mang thai, mẹ giang mừng như điên, vừa vung tay đã đưa tới cho mấy món châu báu có giá trị liên thành mà bà ấy luôn cất giấu.
Nói cho hay là muốn thưởng cho con dâu biết cố gắng của bà.
Ba Giang cũng tặng, tặng một khu biệt thự bình thường không có gì lạ, còn là do Giang thị tự khai phá, chính là một căn trong bất động sản do Giang Ngộ khai phá ở thành Nam. Lấy nhà con trai khai thác tặng cho con dâu, ba Giang cũng phát huy từ ngữ “keo kiệt” này một cách vô cùng tinh tế.
Nhưng Lâm Linh cũng không trách ông ấy, dù sao tiền riêng của ba Giang cũng không nhiều, mọi người đều biết. Ông ấy thật sự đã rất cố gắng, ông ấy chỉ là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi còn bị vợ quản gắt mà thôi…
Còn ông cụ Giang thì cực kỳ hào phóng, tặng cô % cổ phần Giang thị.
Lâm Linh vui như điên, ôm điện thoại cười tủm tỉm, mặt mày hớn hở.
Cô mà vui là bắt đầu đi tìm người ta khoác lác, người đầu tiên gặp nạn chính là bạn thân Ngô Phỉ của cô.
Thịnh Thế Bạch Linh: “Mau khen mình lợi hại đi, cái nhà này do mình làm chủ, mình muốn mang thai là mang thai, muốn sinh mấy đứa thì sinh, Giang Ngộ cũng không dám cản mình!”
Nguyên nhân Lâm Linh nói vậy là vì ba tháng trước Ngô Phỉ đã thề son sắt với cô, nói nếu Lâm Linh có thể mang thai trong năm nay thì cô ấy sẽ chặt đầu làm bóng để đá. Ngô Phỉ nhận định Lâm Linh bị Giang Ngộ ăn gắt gao, trừ khi Giang Ngộ gật đầu, không thì Lâm Linh không thể nào làm được nên mới phát ngôn bừa bãi, giọng điệu khinh thường của cô ấy kích thích Lâm Linh, trong cơn tức giận mới đánh cược với Ngô Phỉ.
Nhận được tin nhắn, Ngô Phỉ suy xét tới tâm trạng của phụ nữ có thai, thay đổi tác phong thô bạo ngày xưa, phong các cũng trở nên dịu dàng, không còn dùng mấy câu chân ngôn vạn vật phong phú phụ họa cô.
Ngô Phỉ ngồi trước điện thoại cân nhắc rất lâu mới quyết định chừa chút thể diện cho Lâm Linh, nghiêm túc khinh bỉ cô.
Chuyên gia tình cảm đương đại: “Người khác đều nói vừa mang thai là ngốc ba năm, lúc trước mình không đáng lo, bây giờ cuối cùng mình cũng hiểu lời này thật sự chí lý.”
“Lời này của cậu giống như vài tên đàn ông muốn biểu hiện địa vị của mình trong gia đình trong mấy video ấy, nói trong nhà anh ta nói một không nói hai, anh ta muốn rửa chén trước là sẽ rửa chén trước, tuyệt đối không lau nhà trước, vợ anh ta không dám nói câu này. Thế này cũng nói là địa vị…”
Dù sao Ngô Phỉ cũng tuyệt đối không thừa nhận bản thân mình ganh tị.
Thịnh Thế Bạch Linh: “Đừng nói mấy cái beep đó nữa, cậu chỉ cần nói mình có mang thai hay không thôi.”
Chuyên gia tình cảm đương đại: “Mang thai.”
Thịnh Thế Bạch Linh: “Bây giờ cậu phải gọi mình là gì?”
Ngô Phỉ vừa nghĩ tới xưng hô khuất nhục kia là muốn giở trò: “Đầu có thể đứt, máu có thể chảy, sĩ có thể giết nhưng không thể khuất nhục.”
Thịnh Thế Bạch Linh: “Đúng, mình muốn sỉ nhục cậu đấy, mau nói đi, dám giở trò là mình gọi điện thoại cho Chu Mạt ngay đấy.”
Qua mấy phút, Ngô Phỉ mới chậm rãi gửi hai chữ: “Ba ba.”
“Ngoan.”
Lâm Linh vui vẻ gõ mấy chữ, đang định khoe khoang mấy món quà cô vừa nhận được, muốn làm nhục cô ấy thêm một chút thì trước mặt chợt có một cái tay, điện thoại bị rút đi. Lâm Linh nhanh tay lẹ mắt muốn cướp điện thoại về nhưng không địch lại tay dài của Giang Ngộ, điện thoại bị anh rút đi, vứt sang bên cạnh.
Lâm Linh lại định bò qua người anh cầm điện thoại về, vừa leo được một nửa đè lên người anh thì sau lưng bị Giang Ngộ giam lại, sức lực không lớn nhưng cũng đủ khiến Lâm Linh không động đậy được.
Giang Ngộ ôm cô ngồi ngay ngắn trên giường, dùng chăn bao bọc cô thật chặt: “Không nay không được chơi điện thoại.”
Từ sau khi mang thai, ngày nào Giang Ngộ cũng quản lý thời gian chơi điện thoại của cô rất nghiêm ngặt, mỗi ngày một tiếng, không thể nhiều hơn.
Lâm Linh cảm thấy anh làm quá, rõ ràng không quan tâm tới anh, không ngờ anh thật sự cướp điện thoại của cô. Tên bạo quân này…
Cô còn định nũng nịu, nịnh nọt hôn lên môi anh một cái: “Mới một tháng thôi, không sao đâu.”
Giang Ngộ không thèm nể mặt mà từ chối: “Không được.”
Anh như vậy khiến cô đột nhiên nhớ lại năm cấp ba, anh cũng mạnh mẽ ép cô uống hết một hộp sữa to. Mãi đến buổi sáng ngày nào đó, cô vừa bị bà nội nhét hai cái bánh bao to, ăn no mây mẩy đi tới trường thì lại bị anh ép uống một hộp sữa bò to, sau đó cô nôn đủ.
Khiến anh sợ tới mức vội vàng bế cô tới phòng y tế, để cho bác sĩ kiểm tra trong chốc lát, cuối cùng nghe được kết quả là cô ăn nhiều, còn đưa một hộp thuốc tiêu hóa cho cô, đề nghị Lâm Linh sau này không được rượu chè ăn uống quá độ, không tốt cho dạ dày.
Cả ngày đó Giang Ngộ đều đen mặt.
Lâm Linh còn bổ thêm một đao: “Tôi đã nói tôi không uống nổi nữa, cậu cứ nhất quyết bắt tôi uống, nhìn đi, uống hỏng rồi.”
Mặt Giang Ngộ càng đen.
Sau này anh đổi một loại sữa bò có bao bì khéo léo hơn, điều này nói rõ anh thật sự không có thiên phú trên phương diện nuôi con, cứ mạnh mẽ ép như vậy, vợ cũng bị anh nuôi cho ói.
Lâm Linh đoán đây cũng là một trong những nguyên nhân anh kháng cự sinh con. Bởi vì đến bây giờ anh cũng không học được cách thay đổi, chỉ cưỡng ép thu lại điện thoại của cô, không cho cô chơi điện thoại nữa, dỗ dành cô, dỗ dành cô ngoan ngoãn đi ngủ.
Quả nhiên trên đời này có rất ít người hoàn mỹ như cô, hơn nữa năm nay cô đã hai mươi bảy tuổi, trưởng thành rồi, không phải học sinh cấp ba mười bảy mười tám tuổi mặc cho người ta chém giết, được chưa?
Cô chỉ muốn chơi điện thoại thì sao?
Điều này khiến cho Lâm Linh vừa tìm lại được thể diện trước mặt Ngô Phỉ sao có thể nhịn được cơn tức này.
Không được, cô muốn khởi nghĩa!
Lâm Linh mà muốn kiếm chuyện thì cô có rất nhiều đạo lý méo mó.
Cô ngồi trên giường suy nghĩ một hồi, hùng hồn chỉ trích anh: “Tất cả mọi người đều tặng quà cho em, ngay cả Chu Mạt cũng tặng một chiếc xe cho em, anh làm chồng mà anh đã tặng được gì cho em? Chẳng có gì cả, chỉ biết hung dữ với em, trong mắt anh còn có người vợ này nữa không?”
Nhìn đi, cái gì gọi là trả đũa, cái gì gọi là ngang ngược, hai từ này bị Lâm Linh nắm rất chắc.
Im lặng nửa ngày, Giang Ngộ nói: “Anh tặng rồi.”
“Đâu?” Lâm Linh nghi ngờ nhìn anh: “Tại sao em không thấy?”
Ngón tay Giang Ngộ nhẹ nhàng chạm lên bụng Lâm Linh: “Anh tặng rồi, đây nè.”
Lâm Linh cúi đầu nhìn bụng mình: “…”
Hình như không thể nào cãi lại được.
Lâm Linh phản ứng lại thì thở phì phò, được lắm, anh dám học ngụy biện như cô.
Anh cố ý, chắc chắn là cố ý!
Cãi nhau bị rơi xuống thế hạ phong, Lâm Linh an vị trên giường không nhúc nhích, mím môi ngang bướng nhìn anh.
Giang Ngộ buồn cười ôm cô, nhéo gương mặt phúng phính của cô: “Phải làm sao thì em mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ?”
Lâm Linh ngạo kiều hừ một tiếng, tức cũng nhanh mà tan cũng nhanh, Giang Ngộ cúi đầu là cô lập tức lên mặt.
Suy tư một hồi, đột nhiên cô đè trên người anh, cười xấu xa: “Vậy anh van xin em đi.”
Giang Ngộ: “…”
“Ừ, van xin em.”