Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người

chương 68: phiên ngoại cấp ba chiến tranh lạnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc đó Lâm Linh tưởng là cô và Giang Ngộ sẽ luôn chung đụng kiểu gà bay chó nhảy như vậy, trong lúc vô tình cô đã xem Giang Ngộ là một người bạn quan trọng nhất nhất nhất trong mắt cô.

Lúc trước, mỗi ngày đi học cô đều dậy thật sớm tới trường, lên lớp đọc sách, làm bài tập, cứ tuần hoàn như vậy, mỗi ngày cũng không làm chuyện gì lạ hơn.

Bây giờ trừ mấy chuyện đó ra thì cô cũng rất mong chờ được gặp anh.

Ba năm cấp hai cô không có một người bạn tốt nào, thậm chí bạn cùng bàn có chút thân thiết cũng dần rời xa cô theo thời gian, cấp ba cũng vậy, trừ mt ra thì mấy người luôn sợ hãi tránh xa cô. Có lẽ ba năm cấp hai Lâm Linh đã chịu đủ những sỉ nhục đau khổ nên lên cấp ba, cô cố gắng dựng cho mình một tấm ngăn, xây cho mình thiết lập thanh lãnh, người khác thấy cô là tránh xa ngàn dặm, không vào được cũng không muốn vào.

Ai mà muốn đối xử nhiệt tình với một người bạn bình thường nhưng bị hờ hững đâu.

Cô vốn cũng chẳng quan tâm, dù sao có bạn hay không cũng vậy, một mình cô cũng sống tốt được. Chỉ cần nỗ lực học tập, thi đậu đại học tốt, sau này lại cố gắng làm việc, kết hôn, sinh con, cuộc sống của cô cũng sẽ không vì không có bạn mà thiếu đi cái gì.

Nhưng đánh bậy đánh bạ rồi cô vẫn trở thành bạn bè tốt với Giang Ngộ.

Lúc trong lớp có nhiều người, cô sẽ cố gắng giữ khoảng cách với Giang Ngộ, cô không muốn có người nói xấu sau lưng mình. Bọn họ sẽ không nói trước mặt, luôn lén nói xấu sau lưng, cô thính tai nên đã nghe được mấy lần rồi.

Cô nghĩ nếu cô thân với Giang Ngộ quá thì có lẽ bọn họ lại bắt đầu nói một vài chuyện khó nghe không có tật, đối với thanh danh cô hay Giang Ngộ cũng chẳng tốt lành gì.

Lời đồn có thể giết chết một người.

Cô nghĩ chờ cô mạnh mẽ lên một chút, có thêm chút năng lực, lần tiếp theo cô đã có thể quang minh chính đại nói với người khác Giang Ngộ là bạn của Lâm Linh cô. Mà lúc Lâm Linh nói ra yêu cầu này, Giang Ngộ cũng không hề nói gì, trầm mặc một giây rồi cũng im lặng làm theo.

Lúc đó cô tưởng là Giang Ngộ sẽ luôn là người bạn tốt nhất, quan tâm nhất của cô. Anh sẽ dỗi cô, an ủi cô, dạy cô làm những bài tập cô không biết, còn cho cô ăn, cô muốn mãi làm bạn với Giang Ngộ.

Vậy nên cô cảm thấy Chu Mạt rất là phiền, thành tích thì nát bét mà cứ luôn lượn qua lượn lại bên cạnh Giang Ngộ như một con muỗi đáng ghét cứ vo ve không ngừng. Đôi khi Lâm Linh suy nghĩ rất ích kỷ, anh có thể chỉ làm bạn với một mình cô, đừng đi cùng cái tên Chu Mạt như cái loa kia được không. Giống như một Hamster nhỏ luôn muốn giấu những thứ tốt nhất đi, không muốn ai phát hiện.

Tiếc là lúc đó cô không biết Giang Ngộ cũng không muốn làm bạn tốt của cô.

Học kỳ hai năm lớp mười học.

Thời gian giải lao của tiết tự học buổi tối, trong lớp có mấy người hoạt bát hiếu động đang đùa giỡn, chạy tới chạy lui liên tục trong lớp. Lâm Linh lặng lẽ ngồi tại chỗ làm bài tập, thỉnh thoảng lại quay ra sau, nhanh chóng liếc mắt qua chỗ Giang Ngộ một vòng, không thấy bóng dáng anh đâu thì lạc lõng quay lại.

Cả tiết tự học tối hôm đó Giang Ngộ cũng không có mặt, Chu Mạt cũng thế. Học tra như Chu Mạt thường xuyên trốn học, anh ta không có mặt thì Lâm Linh cũng sớm quen rồi, không cảm thấy kinh ngạc. Nhưng mà Giang Ngộ thì khác, ngày nào anh cũng sẽ đến lớp đúng giờ, không biết tại sao lại không tới tiết tự học hôm nay.

Không biết tại sao trái tim Lâm Linh lại đập hơi nhanh, cô hơi bất an. Lâm Linh hít sâu, mắt lại đặt trở về sách bài tập, cưỡng ép đè nén nội tâm thấp thỏm, tiếp tục chăm chú làm bài.

Đình nghỉ mát sau núi trường học.

Trên đường nhỏ nhân tạo sau núi, hai bên thực vật xanh thẳm được tu sửa rất ngay ngắn, hai bên đường cũng thắp đèn sáng tỏ, ánh đèn sáng choang chiếu vào, Chu Mạt buồn bực ngán ngẩm tiện tay hái lá cây, đặt bên miệng thổi thổi, không thổi ra tiếng thì ghét bỏ vứt lá cây xuống.

“Chừng nào cậu nói chuyện ra nước ngoài cho thánh diễn sâu kia biết? Mình nói cậu này, còn chưa tới một năm nữa là tốt nghiệp rồi, cậu mà cứ như vậy là vịt đun sôi cũng bay mất đó.”

Gần đây tâm trạng Chu Mạt rất tốt, nữ thần lại chia tay với cậu bạn kia, anh ta nghĩ có lẽ anh ta lại có cơ hội nên gần đây vui vẻ không thôi. Tâm trạng của anh ta vừa tốt lên là lại đắc ý vênh váo, giọng điệu như một người từng trải, bắt đầu múa tay múa chân chỉ trỏ Giang Ngộ.

Giang Ngộ mặc kệ anh ta, trực tiếp lấy ra một bức thư đưa cho Chu Mạt: “Cậu đưa cho cậu ấy giúp mình, nói là mình ở đây chờ cậu ấy.”

Chu Mạt thấy bức thư kia còn là loại màu hồng mà con gái thích thì tò mò nhận lấy, thấy phong thư trống rỗng, thậm chí còn chẳng có chữ ký. Anh ta nhếch môi, anh già này cần gì sợ anh ta nhìn lén chứ? Cạn lời mà, Chu Mạt anh ta là loại người này ư?

Anh ta mất kiên nhẫn nói: “Mẹ kiếp, cậu tự đưa đi, thánh diễn sâu kia ghét mình mà, vừa thấy mình là mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, cậu không thấy ư? À, đương nhiên là cậu không thấy rồi, trước mặt cậu thì cậu ta giả vờ khá tốt, diễn quá chừng diễn giống như mình cướp mất thứ gì của cậu ta vậy. Mẹ nó, rõ ràng ông đây mới là thanh mai trúc mã của cậu.”

“Cút.” Giang Ngộ đạp anh ta một cái rồi giải thích một cậu: “Tiết tự học buổi tối quá đông, bảo cậu đưa thì đưa đi, đừng nói nhảm.”

Chu Mạt bất đắc dĩ nhận thư, chậc chậc mấy tiếng: “Cậu ta nói gì cậu cũng nghe, có cần phải vậy không, cũng không phải là không nhận ra…”

Gió tháng ba thổi qua đình nghỉ mát, lá cây hai bên bị thổi lao xao mang theo một chút hơi lạnh.

Giọng điệu bình tĩnh của Giang Ngộ ẩn trong tiếng gió, nghe không rõ ràng lắm.

“Cậu ấy cần thời gian.”

Chu Mạt: “…”

Khó hiểu.

Chu Mạt bất đắc dĩ cầm thư chạy vào dãy lớp học, mới vừa tới lầu hai, một tên đàn em của Chu Mạt đã đuổi theo sau, thở hồng hộc: “Anh Mạt, không xong rồi, lại có người tỏ tình với chị dâu. Anh đi nhanh đi, chậm tí nữa là không kịp nữa đâu.”

“Mẹ kiếp, lại tên nào cạy góc tường của bố mày rồi!”

Chu Mạt hung dữ gào lên, hung hăng muốn đi tìm người kia tính sổ nhưng trên tay anh ta vẫn còn một bức thư phỏng tay, dưới tình thế cấp bách, Chu Mạt kéo một nữ sinh mặt tròn vừa đi ngang qua, sốt sắng nói: “Cậu biết Lâm Linh lớp không?”

Nữ sinh mặt tròn bị dọa sợ như chim cút, không dám phản kháng, ngoan ngoãn gật đầu.

“Tốt lắm.” Chu Mạt nhét thư vào tay nữ sinh mặt tròn: “Tôi có chút chuyện, cậu giao thư này cho Lâm Linh, nghe rõ chưa?”

Sau khi nói xong, Chu Mạt lo lắng chạy theo tên đàn em kia.

Nữ sinh mặt tròn kia thật sự biết Lâm Linh, trong ký túc xá cô ấy có một bạn cùng phòng là tùy tùng của Từ Vũ Ngưng, cô ấy thường xuyên nghe thấy tên Lâm Linh từ miệng bạn đó, tất cả toàn là mấy từ khó nghe.

Nữ sinh mặt tròn cầm bức thư này vừa đi tới cửa lớp lại gặp phải bạn cùng phòng, cô ấy vừa định giấu bức thư đi thì bị người kia nhìn thấy.

Bạn cùng phòng cướp thư trong tay cô ấy: “Đưa cho ai?”

Nữ sinh mặt tròn ngập ngừng không nói lại bị cô ta quát một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cho Lâm Linh.”

Ánh mắt bạn cùng phòng thay đổi, nữ sinh mặt tròn biết cô ta lại có ý đồ xấu nhưng cô ấy không dám phản kháng, chỉ đành nhìn thoáng qua Lâm Linh trong lớp một chút, nữ sinh mặt tròn do dự mãi, cuối cùng rời đi.

Cô ấy nghĩ cô ấy cũng bất lực.

Sau tiết tự học buổi tối, mọi người lục tục rời đi, cuối cùng trong lớp chỉ còn lại một mình Lâm Linh.

Lâm Linh làm bài tập nửa tiếng, lại lề mề thu dọn một hồi vẫn không thấy bóng dáng Giang Ngộ đâu. Không biết có phải do uống nhiều nước hay không, Lâm Linh đột nhiên muốn đi vệ sinh.

Sau khi đi vệ sinh về, trong lớp chẳng còn ai, Lâm Linh thở dài định về nhà vì bây giờ cũng trễ rồi. Cô lấy sách tiếng Anh trong ngăn bàn ra định đem về chuẩn bị bài, đúng lúc đó một bức thư màu hồng rơi ra theo sách tiếng Anh.

Màu hồng rất đẹp, là màu cô thích.

Lâm Linh nhặt thư lên, nhìn xung quanh không thấy ai, cũng không biết là ai đưa, vì rảnh rỗi nên cô định mở ra xem.

Mở ra xem lại thấy được dòng chữ vô cùng ác độc: Lâm Linh, cô là đồ rác rưỡi, cô phải là kẻ FA cả đời, cô không xứng cho ba mẹ, không xứng có bạn bè, cô chỉ xứng đi chết sớm thôi!

Lâm Linh giận run lên, người viết bức thư này mới là rác rưởi. Người này có điên không, còn viết cả một bức thư để mắng cô.

Lâm Linh tức không thôi, đi tới trước thùng rác xé bức thư thành hai nửa cho hả giận, mặt lạnh trơ mắt nhìn bức thư rơi vào thùng rác.

“Rác thì nên vứt vào thùng rác.”

Lúc Giang Ngộ đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng như thế, bức thư kia là anh bảo Chu Mạt đưa đi, nó bị xé thành hai mảnh, lẳng lặng nằm trong thùng rác.

Giang Ngộ luôn thuận buồm xuôi gió, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy cái gọi là khó xử và thất bại. Đêm hôm đó tâm trạng anh thế nào, đến nỗi nhiều năm sau anh vẫn còn nhớ rõ, tức giận, oán hận, thậm chí là bất lực.

Chờ khi cô quay lại, Giang Ngộ lạnh lùng nhìn cô, như rơi vào hầm băng.

Chẳng còn gì khác cả.

Lâm Linh nghe thấy tiếng động ở cửa thì quay lại, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Giang Ngộ, trong mắt đè nén cảm xúc khiến cô khó hiểu.

Lâm Linh nhìn lá thư này, tâm trạng rất tệ, tệ đến mức cô không để tâm tới sự lãnh đạm trên mặt anh.

Cô rất cần anh tán đồng, vậy nên cô vội vàng hỏi anh: “Giang Ngộ, chúng ta có thể mãi làm bạn không?”

Giọng nói của Giang Ngộ lại lạnh lùng hơn bao giờ hết, anh nhếch môi, nở nụ cười châm chọc: “Ai là bạn với cậu?”

Trong lớp rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức câu nói này bay vào tai cô rất rõ ràng. Lâm Linh không dám tin mở to hai mắt, cô vốn tưởng Giang Ngộ nhất định sẽ nói là đúng vậy.

Không phải hai người là bạn bè tốt nhất ư? Nhưng sao anh lại nói khó nghe như thế?

Cô bước tới một bước, miệng ngập ngừng như muốn nói thêm gì đó.

Bàn học trước mặt bị anh đạp đổ, một cái ghế ngã bịch trước mặt cô.

Giọng nói lạnh lẽo cương quyết của Giang Ngộ truyền tới: “Bây giờ tâm trạng của tôi rất tệ, cậu đừng đụng tới tôi.”

Sau khi nói xong câu đó, anh cũng rời đi không thèm quay đầu lại.

Lâm Linh sắp rớt nước mắt.

Cô trơ mắt nhìn Giang Ngộ quay đi, dáng anh bị bóng đêm bao phủ, mãi đến khi biến mất không còn thấy nữa.

Sau khi trở về, Lâm Linh lại tốn nửa tiếng viết nguyên một trang nhật ký mắng anh, chưa hả giận, cô lại hung hăng viết thêm năm chữ “Giang Ngộ thật ngu xuẩn” to đùng. Còn chưa hết giận, Lâm Linh giận tới mức đập đầu mấy cái lên bàn sách, cúi cùng không biết ngủ quên từ lúc nào.

Sáng hôm sau thức dậy, Lâm Linh sờ lên hốc mắt ửng đỏ của mình mà nghĩ, tính tình anh vốn như thế, cô rộng lượng như vậy, tha thứ cho anh một lần cũng chẳng sao.

Cô tới trường học với một tâm thái thật tốt nhưng Giang Ngộ không tới.

Qua một tuần sau Giang Ngộ mới trở lại trường, nhưng Giang Ngộ trở lại trường thì cả hai bắt đầu chiến tranh lạnh.

Truyện Chữ Hay