Thời khắc xuân hạ giao thoa, nhiệt độ lúc lạnh lúc nóng. Bởi vì lý do thích chưng diện mà từ sớm Lâm Linh đã mặc váy liền áo thanh lương xinh đẹp. Không phải cô muốn mặc, mà là cô không cưỡng lại được sự rù quyến này, năm nay Cache-Cache mới ra sản phẩm váy liền áo mùa hè, thật sự là quá đẹp!
Cho nhà thiết kế thêm cái đùi gà!
Hậu quả của việc cần đẹp mà không cần ấm đó chính là, ngày hôm sau vào lúc thức dậy Lâm Linh có cảm giác mê man, bị cảm rồi!
Giang Ngộ thức cô dậy, cô lại quần chăn xoay người lại, tút tút thì thào nói nếu lại ngủ một hồi.
Nghe thấy giọng nói của cô hơi thay đổi, Giang Ngộ chợt nhíu mày, xuống giường tìm hộp thuốc rồi lấy nhiệt kế ra, đo nhiệt độ trên người cô, nhìn thấy vẫn ở trong phạm vi bình thường mới yên tâm.
Cô là chỉ là bị cảm.
Cô muốn ngủ thì cứ để cô ngủ tiếp cũng được.
Cho dù là ngày chủ nhật hiếm hoi, Giang Ngộ có thể ở nhà nghỉ ngơi không cần đi công ty nhưng vẫn có một vài giấy tờ khẩn cấp cần hắn trả lời.
Sau khi xuống giường đã đặt cánh tay lộ ra bên ngoài chăn của Lâm Linh vào trong, sau đó nâng nhiệt độ của điều không khí lên cao hơn, rồi Giang Ngộ mới vào phòng giữ quần áo thay quần áo ở nhà sau đó lại sang phòng sách, xử lý văn kiên ngày hôm nay.
…
Xử lý công việc mãi tới trưa, Giang Ngộ có hơi mệt mỏi, lấy mắt kính xuống đặt sang một bên, giơ tay lên vuốt vuốt xương lông mày.
Điện thoại trên bàn chợt rung lên.
Giang Ngộ cầm điện thoại di động lên mở Wechat ra, Chu Mạt ngay tại bầy bên trong luồn lên nhảy xuống trào phúng hắn.
Chu Mạt: “Ha ha ha ha ha ha hôm nay tôi nghe được một chuyện rất buồn cười, có ai muốn nghe không nào.”
Trần Chi Bắc rất phối hợp hỏi hắn: “Chuyện cười gì thế?”
Tôi nghe nói, người nào đó trong nhóm bị cầu hôn, ha ha ha ha ha chết cười mất. Nơi cầu hôn tự mình tỉ mỉ chuẩn bị căn bản là không dùng đến, còn bị người ta giành cầu hôn trước. Bị phụ nữ cầu hôn thì còn gì là đàn ông chứ? Mất mặt quá, mất mặt quá đi!”
Trần Mạt Bắc xem kịch vui: “Ồ? Không phải cậu, cũng không phải tôi, vậy là ai ấy nhỉ?”
Trong nhóm có tất cả ba người, đây là Châu Mạt mới lập. Trước đó cậu ta cũng đã lập một nhóm Wechat, là cái nhóm mà thường để cậu ta kể lể thất tình đau khổ, Giang Ngộ vẫn luôn che giấu, cũng lười đối phó hai người này.
Khóe miệng Giang Ngộ giật giật, không tự nhiên đáp lại trong nhóm: “Cô ấy đồng ý cầu hôn, tôi cũng đồng ý bị cầu hôn, cậu lo thừa để làm gì?”
Thật ra chuyện cầu hôn này cũng được xem là phản lưới nhà, vốn dĩ hắn đã sắp xếp địa điểm cầu hôn xong xuôi rồi, chỉ cần đưa cô đến là được.
Không ngờ rằng lại bị cô dành trước, lúc đó hắn chỉ do dự một giây tự hỏi nên nói với cô chuyện cầu hôn này nên là do hắn làm như thế nào đây, cô lập tức ra vẻ mặt ‘Anh dám không đồng ý em, em sẽ không để anh yên đâu’.
Nhìn hắn chằm chằm, hắn lập tức quyết định thuận theo tự nhiên là được.
Sau đó Giang Ngộ cảm thấy không cần thiết phải cầu hôn một lần nữa, cho nên dọn hết tất cả những thứ kia đi, yên tâm thoải mái đón nhận lời cầu hôn của cô.
Chu Mạt: “Tôi đâu có phải là lo thừa, tôi là đang cảm thấy quá buồn cười há há há há, đặc biệt tới chế giễu cậu đó, Giang Ngộ ơi Giang Ngộ, cậu đúng thật là quá vô dụng!”
Giang Ngộ không hề để sự chế giễu của Châu Mạt vào trong mắt: “Không cần cậu hao tâm tổn trí, cậu có thời gian quan tâm tôi thì không bằng suy nghĩ thật kĩ, làm sao để lần tỏ tình tiếp theo không bị Ngô Phỉ cự tuyệt?”
Double kill!
Sau khi Giang Ngộ nói ra câu này, trong nhóm yên tính như chết…
Cái miệng rộng của Chu Mạt không há ra được, ngay cả Trần Chi Bắc cũng thành câm điếc.
Chu Mạt không theo đuổi được Ngô Phỉ đã từng chạy theo Trần Mạt Bắc. Tình cảm của mình còn chưa giải quyết được đã đòi đi chế giễu sự nghiệp tình cảm của hắn sao?
A.
Cuối cùng.
Trần Chi Bắc để lại một tin nhắn: “Người anh em, khi nào sắp xếp hôn lễ nhớ báo cho tôi biết, tôi chuồn trước đây.”
Sau đó thoát nhóm rất nhanh, giống như chậm một bước nữa sợ sẽ bị thằng Châu Mạt này giận chó đánh mèo vậy.
Ngược lại là Châu Mạt, lại kiên cường nhắn một cái tin Wechat: “Tôi nghe nói trước đây không lâu cậu và chú Giang đi thành phố A cầu hôn rồi hả? Có quá gấp không thế người anh em? Lúc nào kết hôn? Tôi muốn làm phù rể.”
Giang Ngộ: “Cút.”
Chu Mạt: “…”
Sao hắn lại không biết tốt bụng thế cơ chứ, cậu đây chưa kết hôn, phù rể có gì mà không làm được?…
Cửa phòng sách bị gõ, thím Lưu bước đến: “Ông chủ, cơm trưa đã làm xong rồi.”
“Ừ.” Giang Ngộ khẽ gật đầu, lại hỏi: “Bà chủ đã dậy chưa?”
Nếu cô đã thức dậy, chắc là đã đến phòng sách tìm hắn rồi.
Dì Lưu lắc đầu: “Hình như là chưa, tôi vừa mới gõ cửa nhưng không có ai lên tiếng, chắc là vẫn đang ngủ.”
Còn đang ngủ? Giang Ngộ giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã giữa trưa mười hai giờ rồi, cô rất hiếm khi ngủ muộn đến vậy.
Hơi nhíu mày, Giang Ngộ lại dặn dò thím Lưu: “Phiền thím gọi bác sĩ Dương tới đây.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
…
Lâm Linh cảm giác được có người dùng ngón tay lật mí mắt của cô, sau đó trước ngực có thứ gì đó lành lạnh chạm vào, ý thức mơ hồ từ từ tỉnh lại.
Sau đó cô nghe thấy được một giọng nam hơi lớn tuổi: “Bà chủ chỉ là bị cảm, không có vấn đề gì khác, tôi sẽ đưa cho ngài một ít thuốc, chờ bà chủ tỉnh lại rồi ngài đưa cô ấy uống hết là được. Còn nữa, gần đây nhiệt độ xuống hơi thấp, tốt nhất là nên để bà chủ mặc nhiều áo.”
Âm thanh nặng nề quen thuộc này, Lâm Linh càng ngày càng tỉnh tảo, từ từ nhắm hai mắt cũng biết người nói chuyện là bác sĩ gia đình của Giang Ngộ.
Bác sĩ Dương.
Lần trước cô uống một cốc trà sữa ở đoàn làm phim, sau khi về đến nhà đã nôn, chính là bác sĩ Dương sang xem… Kết quả kiểm tra lần cuối là do… Ăn nhiều…
Hôm nay lại tới… Mà nguyên nhân sau đó lại là vì cô bị cảm…
Dù da mặt Lâm Linh có dày hơn người bình thường thì lúc này cũng hơi xấu hổ.
Vẫn luôn nhắm mắt giả vờ ngủ, đến lúc cửa phòng đóng lại, sau khi bác sĩ Dương đi về Lâm Linh mới vội vàng bò ra khỏi giường.
Ngẩng đầu quan sát, Giang Ngộ ngồi ở bên giường, trong tay còn cầm đơn thuốc bác sĩ Dương kê.
Lâm Linh thở hồng hộc: “Anh làm gì thế, em chỉ bị cảm nhẹ thôi mà, sao anh lại gọi bác sĩ Dương tới làm gì hả!”
Giang Ngộ thấy cô sinh lực dồi dào, dáng vẻ tinh thần gấp trăm lần, vừa bực mình vừa buồn cười, nhéo nhéo mặt của cô: “Em gấp cái gì, năm nào nhà họ Giang cũng cho ông ta lương cao, đây là công việc của ông ấy thôi mà.”
“Em biết…” Lâm Linh muốn nói gì đó nhưng bị nghẹn lại.
Làm sao để cô nói cho hắn biết đây, mỗi lần hắn ra vẻ nghiêm túc kinh ngạc mời bác sĩ Dương tới, cuối cùng lại kiểm tra ra cô không phải ăn quá no thì cũng chính là chị cảm thế này đây…
Cô có cảm giác rất xấu hổ!
Thấy cô ngồi đó ngơ ngẩn, Giang Ngộ lại kéo cô vào trong ngực mình, nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô: “Đêm qua đi làm cái gì rồi?”
“Không làm gì hết.” Nghe được câu hỏi của hắn, trong lòng Lâm Linh trống rỗng, sau đó lại lập tức bình tĩnh: “Đi ngủ.”
Giang Ngộ không tin: “Thật sao, không phải thức đêm vận động chứ? Anh nhớ hôm qua em ăn hai miếng bánh Soufflé.”
“Không có, em đã ngủ lâu rồi, không phải anh không tin em đó chứ?” Lâm Linh lấy tay của hắn ra, sau đó nhanh chóng chạy từ trên giường vào phòng tắm.
Cô mới không nói cho hắn biết, cô hơn nửa đêm tại cho Ngô Phỉ nào đó bảo trợ lực, sau đó cô cũng thuận tiện tiện tay cũng đi dạo nào đó bảo đâu.
Mặc dù rất nhanh cô sẽ bị lộ tẩy nhưng cô luôn có cái phép tắc ba xạo đó là: Trong nháy mắt cứ trốn đi, chạy không thoát thì tính sau.