“Chuyện đó tính sau, trước hết chuyện lùm xùm này chúng ta phải giải quyết trước khi báo chí phanh phui! Ba mà biết chuyện này thật sự sẽ giận không ít!” – Hiểu Thiên dịu giọng nói, anh biết điểm yếu nhất của Tống phu nhân chính là e dè cơn thịnh nộ của Tống lão gia. Còn điều quan tâm nhất của Tống lão gia chính là hình ảnh của Tống gia,
“Chuyện này…!” – Tống phu nhân nghe lời Hiểu Thiên nói có chút giật mình, chuyện tam bành như vậy truyền ra ngoài quả thật Tống lão gia sẽ giận một trận không nhỏ. Có thể sẽ cho bà sang mỹ sống nghỉ dưỡng một thời gian dài để kiểm điểm không chừng. Nghĩ đến điều đó rồi lại nhìn Y Nặc, diễm lệ mặt mũi đầy nước mắt bên cạnh mà vô cùng phân vân.
“Di ơi, dì phải làm chủ cho cháu!”
“Y Nặc, em thật sự không hiểu tình hình bây giờ hay sao! Cho dù mẹ có kiên quyết giúp em cũng không ép được anh Hiểu Thần đâu! Em nên biết dừng lại trước khi danh tiếng của em cũng như Lãnh gia bị bôi nhọ chứ!” – Hiểu Thiên mất kiên nhẫn nói, dù cô là em họ của anh nhưng bản thân anh lại không hảo tính cách của cô lúc nào cũng nhu mì hiền diệu nhưng lại luôn tạo cho người khác cảm giác không thích hợp.
“Anh!...” - Y Nặc giật mình hét lên rồi im lặng khóc..
“Ta đau đầu quá chuyện này giao hết cho con!” – Tống phu nhân đứng dậy nói rồi rời đi.
“Dì ơi!” – Y Nặc bị mất chỗ dựa nên hoang mang đứng lên gọi rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.
….
- Nghe tiếng chuông cửa Tâm Lam ra mở, đứng trước cửa là chú tài xế quen thuộc của Tống Hiểu Thần.
“Chào chú! Có chuyện gì ạ?”
“Thưa tiểu thư! Tôi tuân theo lệnh Tống thiếu đến đưa cô đến một nơi!” – Tài xế cung kính đáp. Ông chưa bao giờ nhìn thấy Hiểu Thần ân cần dặn dò ông vì một người phụ nữ nhiều đến như vậy trừ Triệu tiểu thư, nên ông biết người này trong lòng thiếu gia thật sự rất quan trọng.
“Đợi tôi vào trong lấy túi xách rồi sẽ ra ngay!” – Tâm Lam nói ròi quay người đi vào nhà.
“Tiểu thư có thể để cho tôi chìa khóa nhà được không ạ?” – Tài xế nói.
“Được nhưng để làm gì?” – Đưa chìa khóa cho bác tài xê, Tâm Lam nhìu mày nghi hoặc.
“Mời cô lên xe!” - Tâm Lam không kì kèo nữa mà nhanh chóng lên xe ngồi, rất nhanh sau đó tài xế cho xe chạy đi suốt dọc đường đi dù cô có hỏi như thế nào thì cũng không hỏi được mình sẽ đi đâu và làm gì cuối cùng chỉ đành phải ngồi im chờ đợi.
Xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự mini có thể nó không to như Tống gia nhưng cũng thuộc dạng biệt thự hơi xa xỉ.
“Tiểu thư đã đến rồi!” – Một người phụ nữ nhanh chóng mở cửa cho Tâm Lam cười cúi chào cô.
“Chào chị!”
“Tống thiếu đợi cô bên trong rất lâu rồi!” – Người phụ nữ cúi người nói.
“Dạ vâng!?
“Cô đừng dạ với tôi, tôi không dám nhận! Sau này cứ gọi tôi là Điền tẩu, tôi là quản gia của nơi này!” - Điền tẩu nói. Tâm Lam gật đầu, cô biết những người quản gia trong gia đình quyền quý có những quy tắt bất dịch chuyển nên cô không nên cố gắng đôi co làm gì.
“Á cô ong mật!” – Tiểu Uy ngồi trong phòng khách, được ba cậu bảo Tâm Lam sẽ đến đây nên rất háo hức trông chờ, nên vừa nhìn thấy cô, cu cậu đã hét lớn rồi vui vẻ chạy nhào vào lòng cô.
“Chào bánh bao nhỏ của cô! Để cô xem bữa giờ có lớn hơn một chút nào không?” – Tâm Lam cố ý đấy tiểu uy ra nhìn bên trái, nhìn bên phải nhíu mày như nghĩ ngời, nhìn biếu cảm căng thẳng đợi chờ trên gương mặt tiểu Uy khiến cô như muốn phì cười – “Chà nhìn tới nhì lui vẫn là bánh bao nhỏ của cô rồi!” – Nói đoạn tiểu Uy ôm lấy cô cười khì khì.
“Chào mừng em trở về nhà!” – Hiểu Thần đứng lên chậm rãi đi đến trước mặt Tâm Lam cũng tiểu Uy nói.
Bất ngờ trước câu nói của anh, cô không kịp phản ứng cứ trố mắt ra nhìn.
“Đây là căn nhà anh đã mua định tặng cho em trước đây… Nhưng chưa kịp thì… Nhưng bây giờ đã có cơ hồi rồi! Gia đình chúng ta sẽ sống tại đây nhé!” - Hiểu Thần nhìn thấy biểu cảm của Tâm Lam chỉ cười nhẹ rồi quay người khoác vai cô đang bế tiểu Uy nói.
“Ý anh là….” – Tâm Lam vẫn chưa hết bỡ ngỡ nói.
“Uhm chúng ta từ nay về sau sẽ sống ở đây!” - Hiểu Thần nhắc lại một cách chắc chắn.
“Chúng ta là em và anh và cả bánh bao nhỏ Tiểu Uy!” – Tâm Lam chậm chạp phản ứng.
“Đúng cả chúng ta! Em có thích không?” – Hiểu Thần nói.
“Thích, được sống cùng anh và tiểu UY em con muốn gì hơn!” – Tâm Lam không kiềm được cảm xúc, nước mắt lăn dài trên gương mặt.
“Cô không được khóc nhè đâu! Cô khóc tiểu Uy cũng khóc theo cô!” - Tiểu Uy quay sang lau nước mắt cho Tâm Lam, bằng giọng trẻ con nói.
“Cô hư quá cô không khóc!” – Tâm Lam quẹt nước mắt trên mặt nói.