Sau khi mở mắt tỉnh dậy, đập vào mắt Tâm Lam là trần nhà quen thuộc với bức tranh bầu trời được vẽ ngay trên giường ngủ của cô tại Tống gia, khung cảnh quen thuộc khiến Tâm Lam nghĩ mọi chuyện vừa qua chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng cơn đau đầu kéo đến nhắc nhở cô về việc dã uống rất nhiều rượu vào đêm qua. Sau khi đã định thần lại Tâm Lam chợt giật mình vì sao mình lại ở Tống gia lại nằm trên chiếc giường này trong phòng ngủ này.
“Em tỉnh rồi à!?” – Hiểu Thần từ bên ngoài đi vào tay bê một ly nước lọc cùng bát canh.
“Sao tôi lại ở đây?” – Tâm Lam có chút bất ngờ ngập ngừng hỏi.
“Em không nhớ gì sao? Uống thuốc đi rồi húp bát canh cho ấm bụng! Chắc đau đầu nhiều lắm!” – Hiểu Thần ân cần chăm sóc Tâm Lam, nhìn ánh mắt ôn nhu anh nhìn cô không còn vẻ trốn tránh rụt rè nữa.
Tâm Lam tay nhận thuốc uống, nhìn Hiểu Thần lắc đầu. Quả thật cô không biết sau khi uống say cô đã làm gì nhưng thật sự chuyện đang diễn ra trước mặt khiến cô vô cùng không thể thích nghi!
“Uống xong đi chúng ta nói chuyện!” – Tống Hiểu Thần đưa bát canh giá đến trước mặt Tâm Lam, cô nhận bát canh xì mặt nhăn nhó – “Dù nó có không ngon cũng không đến nỗi khó uống như biểu cảm của em đâu!” – Hiểu Thần vẫn nhỡ rất rõ Khả Như rất ghét uống canh giá vì bảo nó rất hôi, mỗi lần cô say cho cô uống canh giá anh phải tốn rất nhiều công sức để thuyết phục dụ dỗ.
“Nó thật sự rất hôi!” – Tâm Lam khịt mũi nhăn nhó, trái tim Hiểu Thần chùn xuống, biểu cảm của Tâm Lam y như Khả Như ngày trước vẫn ánh mắt như vậy, luôn làm anh thấy mền lòng.
“Nếu hôm qua tôi không đến kịp không biết đã xảy ra chuyện gì! Lần sau đừng nên uống say như vậy!” – Hiểu Thần nhíu mày nói, Tâm Lam ngoan ngoan hớp một ngụm rồi nhăn mặt, nhìn thấy ánh mắt của Hiểu Thần, lòng cô thở dài rồi bụm mũi mà hấp cho hết bát canh.
“Chuyện gì? Hôm qua tôi đã gây nên họa gì hay sao?” – Tâm Lam tròn mắt nhìn HIểu Thần.
“Em quả thật không nhớ bất kỳ chuyện gì hay sao? Cả những gì em đã nói?” - Hiểu Thần nghiêm nghị nhìn Tâm Lam dò xét.
“Không nhớ gì cả!” - Nhận thấy ánh mắt dò xét của Hiểu Thần, Tâm Lam vờ cúi dầu né tránh.
“Tôi có chuyện muốn hỏi em!” - Hiểu Thần nghiêm nghị, trái tim Tâm Lam như sắp nảy ra khỏi lòng ngực của cô.
“Được!”
“Vì sao em lại tiếp cận tôi!?” – Không như thái độ trước đây anh dùng để hỏi câu hỏi này, thái độ bây giờ của Hiểu Thần có thể nhận ra rất rõ ràng đó chính là trông chờ.
“Anh muốn tôi trã lời như thế nào? Lần trước tôi đã nói rồi, tôi không vì Tống gia hay Tống thị mà tiếp cận anh!” – Tâm Lam có chút bực bối trong lòng. Đến bây giờ Hiểu Thần vẫn không tin cô vẫn nghi ngờ cô, không biết từ dạo nào anh lại trở nên đa nghi như vậy, hay vốn dĩ anh đa nghi nhưng với cô ngày trước anh chưa từng nghi ngờ.
“Tôi thật sự không biết phài dùng phương cách gì để kiểm tra suy nghi trong đầu tôi lúc này! Hahaha tôi cảm thấy mình thật sự điên khùng khi có những suy nghĩ đó! Lời nói của một người say mà tôi cũng tin tôi thật sự điên thật rồi!” - Hiểu Thần vò tóc, anh vừa nói vừa cười, nụ cười của anh trong mắt Tâm Lam lại trở nên chua chát đến thế. Cô im lặng nhìn anh, cô không hiểu chuyện anh đang nói nhưng có thế nhận ra được đêm qua mình đã nói cái gì đó nhưng suy nghĩ thế nào cô cũng không nhớ được mình đã nói cái gì.
- Hiểu Thần đứng lên đi ra mở cửa.
“Thưa thiếu gia, Lãnh tiểu thư đến đợi cậu dưới sảnh!”
“Bảo cô ấy tôi bận!” – Tống Hiểu Thần trã lời rồi đóng sầm cửa lại, thái độ anh vô cùng tức giận, khiến người giúp việc ngoài cửa không dám hó hé thêm bất kỳ chuyện gì.
“Vợ sắp cưới của anh đến tìm anh, nhìn thấy tôi trong phòng anh thế này quả thật không hay cho lắm!” – Tâm Lam cười chua xót cúi đầu nói, từng lời nói ra như một con dao cứa sâu vào trái tim của cô, khiến cho cô nhớ ra được người đàn ông này đã tuyên bố chọn người khác làm vợ.
“Đó là điều em thật sự muốn hay sao?” – Hiểu Thần gầm giọng hỏi.
“Tôi không muốn thì tôi có thể làm được những gì!” – Sở Tâm Lam nghe điều đó, mọi cảm xúc đang cố gắng dồn nén của cô như bộc phát lên, gương mặt cô đỏ ứng, lòng ngực căn cứng phập phồng tức giận.
“Giữ tôi lại!” – Nói đoạn Hiểu Thần tiến đến giữ Tâm Lam trong tay và cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn không quá gấp gáp như hôm anh say rượu đến tìm cô, nhưng lại chứa đầy sự trân trọng, chứa cảm xúc đang dồn nén đang bức ra bên ngoài. Tâm Lam buông lỏng tay không đẩy anh ra cô cũng không ôm lấy anh, như lần trước cô vẫn đón nhận nụ hôn của anh một cách nhẹ nhàng, như đang gợi nhớ lại những sự êm dịu anh dành cho cô ngày trước.