“Cô ơi cô bị thương khi nào vậy? Sao tiểu Uy ko biết?” – Nhìn thấy Tâm lam hơi khập khiểng chân bước đi, Tiểu Uy hơi ngạc nhiên hỏi.
Không trã lời con, Tâm Lam chỉ cười.
“Con xin lỗi cô, do tiểu Uy đồi cô đi công viên nên khiến cô bị thương!” – Tiểu Uy lo lắng xuyêt xoa. Gương mặt nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ hiện lên sự lo lắng khiến lòng Tâm Lam tan ra như nước.
“Không phải tại con đâu! Do ban nãy lúc bánh bao tiểu Uy ngủ, cô bất cẩn bị thương thôi!” – Bước chân lên bậc tam cấp có chút đau nên Tâm Lam khẽ nhăn mặt.
“Hiểu Thần, nguyên ngày hôm nay anh cùng cô ấy và tiểu Uy đi công viên chơi sao? Tại sao lại là cô ấy?” – Lãnh Y Nặc hét lớn lên vô cùng tức giận chặn ngang đường đi của Tâm Lam.
“Em về nhà đi hôm khác nói chuyện!” – Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện thật lòng Hiểu Thần không muốn thêm phiễn não. Sự ồn ào của Lãnh Y Nặc càng khiến mọi chuyện thêm rối mà thôi.
“Cô cái đồ tráo trở hết quyến rũ em lại đến anh, biết rõ tôi đã là vợ sắp cưới của anh ấy mà con nhảy vô! Đồ hồ ly tinh!” – Vừa nói Lãnh Y Nặc đưa tay táng lên mặt Tâm Lam một cái khá mạnh, do quá bất ngờ nên không tránh kịp, Tâm Lam bị mất thăng bằng ngã sang một bên, Hiểu Thần đang đi bên đỡ lấy.
“Cô có thôi đi không! Tôi nói sẽ nói chuyện sau cơ mà! Lan tẩu tiễn Lãnh tiểu thư ra về!” – Hiểu Thần giận đùng đùng hét lơn, ánh mắt anh như dao cắt sắc lạnh nhìn người phụ nữ hung hăng trước mặt. Nhìn thái độ vô cùng giận dữ của Hiểu Thần, Y Nặc sợ nước mắt lăn dài trên má.
Sự ồn ào ngay sảnh của Tống gia huyên náo cả căn nhà.
“Y Nặc tôi nghĩ chị nên về trước đi!” – Tống Hiểu Thiên nãy giờ im lặng quan sát mọi chuyện, nhìn người kia đi vào bên trong chạy đến nói với Y Nặc.
Bây giờ trong lòng Hiểu Thiên đã hiểu rõ vì sao Tâm Lam luôn bài xích anh, dù rất vui vẻ thoải mái đi với anh nhưng luôn bài xích luôn giữ khoảng cách với anh đơn giãn vì người trong lòng cô nghĩ đến không phải là anh mà là Tống Hiểu Thần. Hiểu Thiên nhìn lên trời cười khì tại sao cứ hễ người con gái nào anh nhìn trúng liền đều nhìn trúng anh trai của anh!
Bên trong phòng Tống Hiểu Thần im lặng lấy đá lạnh chườm cho Tâm Lam, một bên má của cô đã hơi sưng đỏ nhẹ, cho thấy lực tay xuống của Y Nặc không hề nhẹ một chút nào.
Sau đó anh từ tốn kiểm tra vết thương trên tay cũng như cẩn thận sát khuẩn và băng bó nó. Không khi vẫn cứ im lặng giữa hai người. Tâm Lam không biết nên nói thế nào trong hoàn cảnh này, nhìn cách bố trí trong phòng khách cũng đủ nhận ra Lãnh Y Nặc đã dành không ít tâm trí chuẩn bị sinh nhật cho Tống Hiểu Thần. Chẳng trách cô ấy lại nổi giận đến như vậy.
“Tôi nghĩ, anh không cần đưa tôi về anh nên đi găp Lãnh tểu thư mà giải thích cho cô ấy hiểu! Nhìn những thứ này chứng tỏ cô ấy đã tốn không ít tâm tư!” – Tâm Lam nhẹ giọng nói, mắt vẫn quan sát xung qunh. Cho dù là tình địch nhưng cô hiểu được vì sao Lãnh Y Nặc lại tức giận đến như vậy, nhìn mọi thứ được chuẩn bị một cách công phu như vậy, không thể trách cô ấy lại hành động như vậy.
“Chưa đến lượt em quyết định giùm tôi!” – Tống Hiểu Thần vẫn còn tức giận ngút trời nói, anh rất giỏi kiềm chế cảm xúc của mình nhưng hôm nay anh lại giận đến như vậy cũng không biết vì sao. Hiểu Thần cảm thấy cứ hễ chuyện gì liên quan đến Sở Tâm Lam thì anh không còn là chính mình nữa.
Nghe Tống Hiểu Thần nói, Sở Tâm Lam chỉ biết im lặng ngồi nhìn anh không dám nói thêm điều gì nữa, cô nhận ra được rằng hiện tại Tống Hiểu Thần đang rất tức giận. Nhưng trong lòng cô lại có chút cảm giác ấm áp, anh tức giận vì cô, anh lo lắng cho cô. Cảm giác ấm áp khiến môi Sở Tâm Lam nở nụ cười.
…..
- Sau khi băng bó thuốc trật đã lên chân rồi Hiểu Thần chở cô về nhà. Sau khi đã yên ổn ngồi trên giường êm ái của mình hồi tưởng về một ngày đầy sóng gió của mình thì bất ngờ nhận được tin nhăn. Nhìn dòng chữ lạnh lùng trên màng hình Tâm Lam thở dài.
Đọc tin nhắn của Hiểu Thần, thật lòng Tâm Lam không hiểu được, anh đã cự tuyệt cô, chối bỏ tình cảm của bản thân mình vì sao lại còn quan tâm đến cô như vậy để làm gì. Tống Hiểu Thần thật sự là một người vô cùng khó hiểu. Thái độ của anh ngụ ý không cho cô cự tuyệt dù cô có muốn thế nào cũng đều phải nghe theo anh!