Ngày đầu năm, đám nha hoàn của Sở Vân thức dậy đầu tiên, rồi đến Tề Gia Nghĩa rời giường luyện võ như mọi ngày, tiếp đó là bọn thủ hạ của Sở Lam, tối qua huyên náo khá lâu nên sáng nay cũng dậy tương đối muộn, cuối cùng mới đến huynh muội Sở Lam cùng Thu Nhược Y. Khi họ thức dậy thì cháo tổ yến cùng đủ loại đồ ăn phong phú đã được bưng đến trước mặt.
Sở Lam vừa nhìn bàn thức ăn đã thấy chán ngấy, lại thầm nghĩ chắc gì tên Tề Gia Nghĩa kia đã được ăn ngon như mình, cả năm có khi chỉ được vài bữa! Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy dường như chỉ là mình đang tự cho rằng mình hạnh phúc hơn thôi, trong lòng dấy lên một trận chua xót.
Đang ngẩn người, hắn bỗng nghe thấy tiếng Tề Gia Nghĩa từ ngoài sân vọng vào: “Tiểu Liễu! Tiểu Liễu, ngươi ở đâu? Tiểu Liễu!” Thanh âm vô cùng hoảng hốt.
Sở Lam quăng vèo đôi đũa, phất áo chạy ra ngoài. Sở Vân nhìn anh mình chạy đi mà cảm thấy quái dị không nói nên lời.
Tề Gia Nghĩa đứng trong gian phòng của Tiễu Liễu, rương y phục trống không, trên bàn, giấy mực cũng không còn nữa, Tiểu Liễu đã đi mất rồi!
Y có thể đi đâu cơ chứ? Tuyết lại lớn như vậy, liệu có bị…
Đến lúc này Tề Gia Nghĩa mới hiểu Tiểu Liễu thực sự không muốn đến Sở gia, nhưng nếu ghét nơi đó đến vậy, y có thể nói với hắn trước khi bỏ đi mà.
Ai, hắn dậm mạnh chân một cái, vừa mới xoay người định đuổi theo đem y trở về liền bị Sở Lam chặn lại: “Huynh chờ một chút!” Trên khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên lộ ra chút vẻ căng thẳng hiếm thấy.
Sở Lam tập hợp toàn bộ thủ hạ, phân phó: “Đường xuống núi gồm hai đường. Các ngươi mười tám người, năm theo sư huynh ta, năm theo Sở Vân, nhất định phải đem y trở về, không tìm được thì đừng về nhìn mặt ta!”
Sở Vân đứng một bên sửng sốt: “Ca, mọi người đi rồi, sư tỷ lại cần người chăm sóc, ta cũng đi nốt thì…”
Sở Lam không nói, lẳng lặng liếc nàng một cái, hỏi: “Ở đâu ra cái quy tắc Sở Lam ta nói một thì người của Sở gia lại được nói ba nói bốn hả?” Ánh mắt cực kì nghiêm khắc.
Tuy Sở Lam còn trẻ, tính tình kì quái, nhưng từ trước đến nay hắn vô cùng có uy, mười sáu tuổi đã quản lý hầu hết mọi việc của Sở gia, hắn có nói gì, cho dù là Sở Vân cũng không dám nói lại nửa từ.
Tề Gia Nghĩa đã sớm dẫn theo năm tùy tùng Sở gia xuống núi. Sở Vân tuy bất mãn không vui, cũng chỉ có thể dẫn theo năm người khác nhanh chóng khởi hành.
Sở Lam dặn dò bốn nha hoàn của Sở Vân ở lại chăm sóc Thu Nhược Y chu đáo, rồi dẫn theo tám thị tòng còn lại xuống núi.
“Công tử, chúng ta đi hướng nào?”- Một tên trong đám thị tòng lên tiếng hỏi.
Sở Lam mím môi, nói: “Trời lạnh như thế, nếu y xuống núi chỉ e đã hóa thành băng thi. Sáu người các ngươi mau tản ra xung quanh tìm kiếm.”
Khi đám thuộc hạ đi khuất, hắn cắn môi, thầm nghĩ, ta thử đánh cuộc một phen xem, rồi dẫn theo hai người còn lại đi về phía hậu sơn.Tiểu Liễu không biết cụ thể vị trí ôn tuyền ở đâu, chỉ biết ôm hy vọng cuối cùng, đi men theo con đường nhỏ sau núi. Tuy vài lần kiệt sức ngã xuống đất, nhưng bản năng sinh tồn lại thúc y gượng đứng lên. Cuối cùng năm tiếng sau, lúc y đã mất hết hi vọng, đầu óc mê man hỗn loạn thì cũng là lúc y tìm thấy ôn tuyền.
Ôn tuyền dựa vào vách núi, phân nửa lộ thiên, phân nửa nằm trong động, bên ngoài dù tuyết rơi dày đặc khắp trời nhưng trong động lại là bầu không khí ấm áp như mùa xuân. Tiểu Liễu từ nhỏ đã ở trên thuyền lớn, đối với nước không có thiện cảm lắm, nhưng lúc này y không quan tâm gì nữa, chật vật cởi áo bông rồi bước ngay xuống hồ nước.
Sau một lúc lâu, khi thân thể có cảm giác trở lại, y mới đem toàn bộ y phục trên người trút hết xuống, vật dụng cũng bỏ sang một bên. Hình dạng ôn tuyền không theo quy tắc nào, dòng nước phía bên trong lại rất nóng, nóng đến không chịu nổi, vậy nên y tiến đến chỗ nước gần cửa động để ngâm mình.
Nước chỗ này quả thật không sâu. Dựa vào một khối tường đá trơn nhẵn, Tiểu Liễu thiếp đi được một lát, lúc tỉnh lại thì cảm thấy cả người ấm áp dào dạt, rất thoải mái dễ chịu, thậm chí ngay cả vết thương phía sau cũng không còn đau nhức nữa. Y không ngờ nước ôn tuyền này lại có thể chữa thương hiệu quả đến như vậy.
Bên ngoài, tuyết vẫn rơi nhiều, trời dần dần lộ ra chút tia sáng, ngồi trong hồ có thể nhìn thấy ngoài trời ngập trắng hoa tuyết, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ, nhưng vẫn phảng phất đâu đó chút vẻ thê lương vắng lặng.
Tiểu Liễu tự nhủ, hôm nay là mùng một tết, vậy là y cũng tròn mười sáu tuổi rồi.
Cảm thấy hồi chút sức lực, y mới chậm rãi từ trong nước bước ra, đợi nhiệt độ cơ thể trở về bình thường xong, y bắt đầu cởi bọc quần áo, đặt y phục sạch và đồ dùng sang một bên, cẩn thận mặc kiện áo choàng nọ vào.
Quần áo chỉnh tề, Tiểu Liễu quay lại đưa mắt nhìn xuống dòng nước ấm, rốt cuộc chỉ thấy được dáng vẻ mơ hồ của mình, trong lòng tuy hơi thất vọng, nhưng cũng có phần hưng phấn. Suy cho cùng đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời, y được khoác lên mình quần áo mới vào năm mới.
Tiểu Liễu sờ sờ quần áo, một ý nghĩ lướt qua đầu, thật tiếc là công tử không thể thấy.
Vừa nghĩ y lại vừa cười chính bản thân mình, công tử sao có thể quan tâm đến việc này được…
Làm gì có ai quan tâm…
Lúc này trời đã hửng sáng, y đi ra khỏi động lớn, phát hiện cách ôn tuyền không xa chính là một vách núi. Bước từng bước tới vách núi kia xem xét, quả thật sâu không đo nổi.
Đôi hài của Tiểu Liễu đã ẩm ướt, giờ tuy chỉ đi chân trần trên lớp tuyết dày nhưng y cũng không cảm thấy lạnh lắm. Y từ từ ngồi xổm xuống, ngây ngốc nhìn về phía trước, thầm nghĩ, tiếp theo mình sẽ phải làm cái gì bây giờ?
Sống trên đời hơn chục năm nay nhưng chưa có một ai tốt với y thật sự, liệu y có sống qua được đêm nay?
Nỗi sợ hãi của y đối với thế giới bên ngoài không thể nào diễn đạt nổi bằng lời. Làm tiểu quan trên hoa thuyền, tiếp khách nhân thô bạo cộc cằn, rồi đến đại thẩm, đại thúc nông hộ kia, đến tiểu thư Sở gia cùng đám nha hoàn của nàng, cả cái tên ác nhân kia nữa, thậm chí ngay đến cả công tử cũng…
Nếu như phải tiếp tục sống cái kiếp đời như vậy, y thà rằng không cần nó nữa, cứ mãi mãi ngồi ngây ngốc ở nơi này còn tốt hơn.
Hay là…nhìn về phía dưới sườn núi, trong tiềm thức y đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, chỉ cần bước về phía trước một bước là tất cả mọi chuyện đều sẽ chấm dứt, y cũng sẽ không…không còn phải chịu sự sỉ nhục từ mọi người nữa.
Tốc độ của Sở Lam nhanh hơn bọn thủ hạ, liền lệnh cho bọn chúng canh giữ giao lộ phía sau núi, còn mình thì phi người phóng đi.
Hắn có chút không hiểu, vì sao mình lại phải lo lắng cho cái tên xú tiểu quan kia chứ. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh tiểu hài nhi phơi thây giữa nơi hoang vu giá rét, sắc mặt hắn liền biến đổi.
Cái tên xú tiểu quan đó, ngoại trừ nấu cơm ngon, mông sờ tương đối mềm mại ra, cái gì cũng không tốt.
Cả người chẳng biết được mấy lạng thịt, bước đi thì dè dặt, thắt lưng hơi chút là vặn vẹo, toàn thân lại còn toát ra cái vẻ phong trần, lúc nói chuyện thì thanh âm như muỗi kêu, con mắt cho tới giờ vẫn luôn là dính chặt nhìn mặt đất, sắc mặt không lúc nào là không sợ hãi rụt rè…
Trên đường đi, Sở Lam một mặt xem xét địa hình, một mặt lại vận khởi Bí công lục hành đại pháp của Sở gia để dò xem xung quanh đây có người không. Công pháp này hao tổn rất nhiều chân lực, không thích hợp dùng nhiều, nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Khi sắp tới gần ôn tuyền, hắn rốt cuộc nghe được tiếng hít thở yếu ớt vọng ra, trong lòng vui vẻ, càng cố sức phóng nhanh đến, chẳng ngờ đập vào mắt hắn lại là…
Giữa tuyết trắng, một nam hài gầy yếu, nhỏ nhoi, thân khoác áo choàng tím đang ngồi chồm hỗm sát vách núi, cúi đầu nhìn xuống vực sâu thăm thẳm.
Y muốn làm gì?
Xú tiểu quan này muốn chết hay sao?
Sở Lam trong lòng vô cùng sợ hãi: “Ngươi muốn làm gì a?” Hô chưa dứt lời hắn đã cảm thấy hối hận.
Quả nhiên, Tiểu Liễu đang ngồi, nghe tiếng hô nọ liền quay đầu lại nhìn, mắt thấy Sở Lam mà như nhìn thấy quỷ, cả kinh vội vàng đứng lên, thối lui về phía sau.
“Đừng nhúc nhích…” đằng sau chính là vực sâu muôn trượng.
Sở Lam còn chưa nói hết, Tiểu Liễu đã trượt chân, hơn nữa tâm trí lại hoảng loạn, rốt cuộc cả người ngửa ra sau rơi thẳng xuống vách núi cao dốc.
Gần như không kịp nghĩ ngợi, Sở Lam liền nhảy xuống theo Tiểu Liễu, dồn sức vào chân sau, đạp vào vách núi để tăng tốc độ rơi đến gần y, thế nhưng đợi đến khi hắn nắm được vạt áo trước của Tiểu Liễu, kéo được y ôm vào lòng thì hai người cũng đã rơi xuống vực gần ba mươi trượng rồi.
Rõ ràng là bị rớt xuống núi nhưng Tiểu Liễu lại thở phào nhẹ nhõm, ai mà ngờ tên ác nhân kia lại đuổi theo y đến tận đây chứ. Sao hắn lại có thể tìm tới nơi này a?
Quanh người y, mọi thứ lướt qua nhanh như gió. Y biết rất nhanh thôi mình sẽ chết, nhưng cũng không thấy khổ tâm lắm. Vậy mà ngay lúc đó, phía trên miệng vực lại có người tự nhảy xuống, hơn nữa càng lúc càng gần y, đó là… là tên ác nhân kia. Tại sao hắn cũng nhảy xuống đây?
Còn chưa kịp có phản ứng gì, y đã bị hắn kéo vào lòng ôm chặt.
Tiểu Liễu kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, y và Sở Lam lại đang cùng nhau trải qua thời khắc sinh tử.
Phía dưới vách núi là sương mù dày đặc lan tỏa, không biết nông sâu thế nào, lúc nãy Sở Lam chỉ mong lao xuống càng nhanh càng tốt để bắt kịp Tiểu Liễu, giờ ôm được y trong lòng, tuy đã cố chậm lại nhưng tốc độ rơi xuống vẫn rất nhanh, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi chạm đáy vực. Đến lúc đó cho dù Sở Lam có tuyệt thế võ công cũng thịt nát xương tan, chứ đừng nói gì đến Tiểu Liễu.
Sở Lam rút bảo kiếm “Vô âm” ra, cắm vào vách núi dựng đứng, thế nhưng trên vách núi tuyết đọng đã sớm hóa thành băng cứng, ba lần cắm vào đều thất bại. Lúc này, hai người đã rơi xuống được trăm trượng, rốt cuộc đến lần thứ tư, Vô Âm kiếm mới cắm được vào vách núi.
Sở Lam thoáng thở hắt ra, nghiêng đầu quay sang nhìn Tiểu Liễu sắc mặt mờ mịt bên cạnh, hai người lại đang treo lơ lửng trên vách đá, quả thật đến chính hắn còn cảm thấy điên cuồng.
Đang lúc hắn muốn lấy bảo kiếm làm điểm tựa để từ từ leo lên, thì trên đầu bỗng có tiếng “xèo xèo” truyền đến khiến người luôn luôn lãnh đạm như hắn cũng không khỏi biến sắc…Đỉnh tuyết đọng phía trên đang dần dần nứt ra, buông lỏng, sắp rơi xuống!
Tiểu Liễu bị Sở Lam ôm trong lồng ngực, đầu óc mơ hồ, lại nghe được tiếng khối tuyết “Rầm rầm” đổ xuống, thầm nghĩ trước sau gì cũng chết, thế nhưng cái tên ác nhân kia, hắn…hắn…rốt cuộc hắn nhảy xuống đây để làm cái gì cơ chứ?
Nếu thả thả Tiểu Liễu ra thì Sở Lam còn có thể có đường sống. Nơi này không phải vùng bắc địa băng sơn, tuyết đọng không nhiều, với công lực của mình, hắn thừa sức thoát, thế nhưng hiện tại còn ôm thêm Tiểu Liễu, không biết nên làm thế nào mới ổn.
Khối tuyết bắt đầu ầm ầm đổ xuống, Sở Lam vô thức đem Tiểu Liễu ôm vào lòng càng thêm chặt, dùng chính thân mình che cho y, sợ y bị khối tuyết đả thương. Nhưng khối tuyết rơi nhanh như vậy, nếu rơi trúng, có là hắn thì cũng sẽ không tránh khỏi cảnh đầu rơi máu chảy. Không còn cách nào khác, hắn đành vận khởi hộ thể thần công, giữ cho bọn họ an toàn trong vòng ba thước kiên cố, không vật nào có thể xâm phạm được.
Nhưng công pháp này không thể dùng lâu, trong chốc lát nội lực đã hao đi phân nửa, mà lúc này Vô Âm kiếm trong bàn tay phải cũng đang dần dần trượt ra. Hắn nghiến răng vận tiếp nội lực, cố gắng ấn mạnh chuôi kiếm xuống, đem kiếm cắm sâu vào trong vách núi, chắc cũng yên ổn giữ thêm được một lúc nữa.
Nhưng sự yên ổn này chỉ sợ cũng chẳng được tồn tại được bao lâu.
Trong lòng hắn than thở, lẽ nào Sở Lam hắn cuối cùng lại bỏ mạng ở nơi này sao?
Cánh tay trái vẫn gắt gao siết chặt nam hài nhi, trong đầu đột nhiên lướt qua một chuỗi cảnh tượng quá khứ.
Lần thứ nhất, hắn đuổi theo Tề Gia Nghĩa rồi bất chợt gặp y, xốc tấm mành mã xa lên liền thấy một nam hài đang nằm co quắp, đầu tóc rối bù, khuôn mặt rất đỗi tầm thường chứ đừng nói gì đến xinh đẹp. Hai hàng lông mày của y đang nhăn nhó, đôi lông mi không ngừng lay động, dường như đang gặp phải ác mộng. Hắn thầm nghĩ tên tiểu nam xướng này sợ rằng sẽ quấn chặt lấy Tề Gia Nghĩa như rễ cây leo mất.
Lần thứ hai, Tề Gia Nghĩa viết thư gửi cho mẫu thân, kính nhờ Sở gia thu nhận một tiểu quan. Sở Vân len lén nhìn bức thư rồi nóng ruột, vội khởi hành đến chỗ Tề Gia Nghĩa, còn hắn thì lại đi đón sư tỷ quay về. Trong sân, dưới ánh thái dương, tiểu hài tử kia cứ giương mắt ngây ngốc nhìn hắn, người vẫn gầy gò như vậy, nhưng so với trước kia đã khá hơn rất nhiều. Dù hắn có quát y, y cũng không dám cãi lại, chỉ đáng thương ngồi dưới đất, nhưng cái bộ dạng cúi đầu tội nghiệp kia lại gợi cho người ta chút động tâm không nói nên lời.
Lần thứ ba, hắn cố ý quay lại, liền thấy tiểu hài nhi đang ngồi xổm sấu tẩy ở một góc sân, toàn thân run bần bật. Nhưng quả thật hắn không ngờ cơm y làm có thể tỏa ra hương thơm đến vậy, chỉ cần ngửi qua bụng cũng đã nổi trống. Tiểu hài nhi mỉm cười vui mừng ngồi xuống ăn, cái miệng nhỏ động đậy nhẹ nhàng, trông chẳng khác gì con cún con, ai nhìn vào tâm cũng đều dấy lên một thứ cảm giác yêu thương khôn cùng.
Sau đó, mỗi lần gặp y, hắn lại muốn trêu đùa y, mắng y tiểu nam xướng, tiểu nam hài chỉ dám co người lại, lui về sau, mắt ậng nước nhưng lại không hề khóc, gắt gao mím môi lại.
Hắn muốn y.
Sở Lam gắt gao ôm chặt lấy tiểu nam hài, mắt nhắm lại, thôi thì đành phó mặc thiên mệnh vậy.