Lâm Duyệt lười biếng từ trong chăn đứng dậy, tiện tay cầm lấy chiếc điện thoại bên gối, thấy rõ ngày hiển thị trên màn hình điện thoại di động, toàn thân cô bắt đầu run rẩy.
Ngày 14 tháng 2, Ngày Valentine.
Thì ra trong lúc bất tri bất giác, đã tám năm trôi qua…
“…… A Duyệt! “Bạn cùng phòng vỗ giường Lâm Duyệt, đánh thức cô đang thất thần: “Gọi cậu vài tiếng rồi mà cậu không phản ứng, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy. ”
“Không có gì.” Lâm Duyệt rũ mắt xuống, ấn màn hình điện thoại: “Cậu gọi tớ có chuyện gì vậy? ”
“Đợi lát nữa cùng nam sinh bên viện bách khoa làm quen nhau, cậu thật sự không đi à?” Bạn cùng phòng bất đắc dĩ hỏi. Trước đó cô đã nói chuyện với Lâm Duyệt nhiều lần, cô dự định thừa dịp lần kết bạn này chấm dứt sự nghiệp độc thân của mình, cho nên rất hy vọng Lâm Duyệt cũng có thể cùng đi, để kiểm tra các chàng trai.
”Tớ đã nói rồi, tớ sẽ không đi.” Từ khi học đại học tới nay, tất cả các hoạt động liên quan đến viện bách khoa Lâm Duyệt đều sẽ không tham gia, cô sợ sẽ gặp phải Hứa Nhất Đình, sau đó hai người sẽ không hiểu sao lại liên lụy.
Đúng vậy, cô và Hứa Nhất Đình vẫn ở cùng trường, đại học N, chỉ là Lâm Duyệt đang ở viện ngoại ngữ, mà Hứa Nhất Đình đang ở viện bách khoa cách nhau hơn nửa khuôn viên trường.
Bốn năm trước khi điền nguyện vọng, Lâm Duyệt cuối cùng vẫn chọn đại học N. Cô đã sống ở đại học N hơn ba năm, có một cảm giác thân thuộc về trường đại học này vô cùng sâu sắc, vì vậy trở lại quá khứ một lần nữa, cô vẫn muốn chọn ngôi trường này.
Quan trọng hơn là, trong buổi tiệc sau kỳ thi đại học, Lâm Duyệt từ trong miệng bạn học quen thuộc với lớp khoa học, biết được Hứa Nhất Đình lần này phát huy tương đối không tệ, rất có thể là thủ khoa khoa học của trường, có lẽ đến lúc đó nhất định là Bắc Đại Thanh Hoa chạy không thoát.
Lâm Duyệt nghe xong nhịn không được tự giễu, nói không chừng lúc trước Hứa Nhất Đình vì cùng cô ở cùng một chỗ nên phân tâm, mới có thể lúc thi đại học phát huy thất thường như vậy. Lần này không có cô, Hứa Nhất Đình cuối cùng cũng sẽ đến trường mà anh vốn nên đi.
Chỉ là, số phận không bao giờ theo kịch bản của Lâm Duyệt
Một tháng sau khi khai giảng năm nhất đại học, Lâm Duyệt gặp Hứa Nhất Đình trong khuôn viên trường đại học N. Lúc ấy cô đang đi theo anh họ học ở đại học N đến thăm câu lạc bộ nhiếp ảnh, anh họ từng là phó chủ tịch cậu lạc bộ nhiếp ảnh, chỉ là sau khi lên đại học bận rộn làm việc, trên cơ bản đã ở trong trạng thái lúc thấy lúc không, nhưng nghe nói Lâm Duyệt còn chưa quyết định được câu lạc bộ nào, anh muốn dẫn cô đến câu lạc bộ nhiếp ảnh xem một chút.
Lúc ấy câu lạc bộ nhiếp ảnh vừa vặn đang tuyển thêm thành viên mới, Lâm Duyệt liếc mắt một cái lại nhìn thấy Hứa Nhất Đình đang trò chuyện với chủ tịch của câu lạc bộ.
Cô không kịp tự hỏi vì sao Hứa Nhất Đình lại ở chỗ này, chỉ nhanh chóng kéo ống tay áo anh họ trốn về phía sau anh ấy, cố gắng tìm cớ để kéo anh họ của mình đi trước khi Hứa Nhất Đình chú ý đến cô. Tiếc là cô đã chậm một bước, anh họ bất cẩn hét gọi chủ tịch một tiếng, hai người bị cắt ngang cuộc trò chuyện quay đầu nhìn sang bên kia.“Giới thiệu một người cho cậu…” Anh họ nhìn Lâm Duyệt núp sau lưng anh, có chút dở khóc dở cười: “Nhóc con hôm nay sao lại bắt đầu xấu hổ vậyi? ”
Dứt lời, kéo tay Lâm Duyệt đến trước mặt người. Lâm Duyệt lập tức bắt gặp ánh mắt của Hứa Nhất Đình, cô có chút ngạc nhiên liếc nhìn Hứa Nhất Đình một cái, sau đó nhanh chóng rời mắt đi, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: Tại sao Hứa Nhất Đình lại xuất hiện ở đại học N?
Nhìn ra người trước mặt có thể có chuyện muốn nói, Hứa Nhất Đình lễ phép nói lời tạm biệt với chủ tịch nhiếp ảnh, sau đó rời đi.
Lâm Duyệt từ trong miệng của chủ tịch nhiếp ảnh mà biết được, Hứa Nhất Đình cũng là tân sinh viên đại học N, khoa vật lý, hơn nữa vừa mới gia nhập câu lạc bộ nhiếp ảnh. Sau đó, Lâm Duyệt nghe ngóng từ rất nhiều người, Hứa Nhất Đình từ bỏ Bắc Đại Thanh Hoa mà lựa chọn đại học N ở địa phương vì không muốn rời quê hương.
Lâm Duyệt chưa bao giờ biết hóa ra Hứa Nhất Đình có tình cảm quê hương sâu nặng như vậy. Cô đã rất sợ hãi trước sự thiết lập mà số phận đã định trước. Sau khi xuyên qua, cho dù cô có vì né tránh Hứa Nhất Đình mà lựa chọn rất nhiều cách làm việc hoàn toàn khác với quá khứ, nhưng cuối cùng lại không thể tránh khỏi học cùng một trường với Hứa Nhất Đình giống như trong bóng tối luôn có một cỗ lực lượng muốn đem cô và Hứa Nhất ở cùng một chỗ.
Điều này càng củng cố suy đoán trước đó của Lâm Duyệt: Cái chết của Hứa Nhất Đình tất nhiên sẽ liên quan đến cô, cho nên số phận mới hết lần này đến lần khác sẽ tạo ra nhiều cơ hội gặp gỡ cô và Hứa Nhất Đình. Cô càng khẳng định, chỉ cần cô không bước vào cuộc sống của Hứa Nhất Đình, là có thể tránh được cái chết tương lai của anh vào ngày Lễ tình nhân.
Vì thế Lâm Duyệt trốn Hứa Nhất Dình càng triệt để hơn, câu lạc bộ nhiếp ảnh gia cô sẽ không gia nhập. Hai người vốn học chuyên ngành trái ngược, pthuộc các khoa khác nhau, lại thêm Lâm Duyệt cố ý lảng tránh, vì vậy cho đến năm cuối đại học vẫn như cũ không có bất kỳ quen biết gì.
Việc làm cho Lâm Duyệt ngoài ý muốn là, sau khi lên đại học Hứa Nhất Đình so với thời trung học càng thêm nổi bật, không chỉ học giỏi, trong các loại hoạt động của trường học có thể nhìn thấy bóng dángcủa anh, tên của anh ở viện công nghệ đại học N hầu như không ai không biết, cũng may mắn được ở điểm này, Lâm Duyệt ở đại học hơn ba năm vẫn dễ dàng nghe được tình hình gần đây của Hứa Nhất Đình. Tuy rằng cô luôn trốn tránh anh ấy, nhưng vẫn như cũ quan tâm nhất cử nhất động của anh ấy.
Lâm Duyệt cảm thấy mình thật sự càng ngày càng giống kẻ biến thái Kỳ thật Lâm Duyệt vẫn rất tò mò, tính cách Hứa Nhất Đình bây giờ có chênh lệch rất lớn với Hứa Nhất Đình trong trí nhớ của cô. Hứa Nhất Đình lúc hẹn hò với cô cũng rất ưu tú, nhưng làm việc cực kỳ khiêm tốn, không tham gia hoạt động, chi vì thành tích xuất sắc trong khoa nên mới có chút danh tiếng.
Nhưng bây giờ Hứa Nhất Đình gần như là thần tượng trong trường học, thanh danh ở mọi phương diện đều vượt xa điều Lâm Duyệt biết,nói là một nam thần cũng không sai. Cô không hiểu, sự thay đổi như vậy là do hiệu ứng hồ điệp nào đó tạo ra?
Lâm Duyệt mang theo sự tò mò yên lặng chú ý Hứa Nhất Đình. Sau đó, thời gian trôi qua, và cuối cùng đã đã đến ngày số phận – ngày Valentine 22 tuổi
Từ mấy ngày trước Lâm Duyệt đã hỏi thăm lịch trình dự định của Hứa Nhất Đình ngày Lễ tình nhân. Năm đó lớp 11 và lớp 2 cùng nhau tổ chức một buổi tụ họp nhỏ, tối nay ở KTV chơi đùa cả đêm, Hứa Nhất Đình sẽ tham gia có thể cả ngày hôm nay cũng không trở lại trường học. Lâm Duyệt nhận được lời mời, nhưng vì tránh khỏi Hứa Nhất Đình cô thật sự không dám đi.
Cô cẩn thận trốn tám năm, nhỡ vào thời khắc cuối cùng cô lại ở trước mặt Hứa Nhất Đình đột nhiên bị bệnh cấp tính thì sao? Cô không dám xem thường số phận, cô đã không còn cơ hội quay trở lại, vì vậy cô sẽ tiếp tục trốn trước 10 giờ tối nay.
Con gái trong ký túc xá đều đi hẹn hò và giao lưu, chỉ còn lại một mình Lâm Duyệt lẻ loi ở trong ký túc xá. Trong ngày này thành ngày giỗ của Hứa Nhất Đình, cô thật sự là không có tâm tình quản chuyện khác. Lâm Duyệt gần như ngây ngây ngô ngô trải qua cả ngày, cho đến khi đêm xuống, cô gọi điện thoại cho nhóm bạn cùng lớp trung học trước kia, xác định bọn họ đã thuận lợi bắt đầu, mà Hứa Nhất Đình quả thật có mặt ở đây.
“…… Hứa Nhất Đình? Đúng! Anh ta uống rất nhiều! Tên kia uống không ít đâu, có lẽ tối nay đều phải ngủ trong quán karaoke rồi… Ha, cô không biết, mấy tên con trai đều uống điên rồi…”
Nghe tiếng lải nhải trong điện thoại, trái tim đang treo lơ lửng của Lâm Duyệt rốt cục cũng buông xuống. Uống rượu là tốt nhất, ngủ trong KTV thì càng tốt hơn, để Hứa Nhất Đình tối nay sẽ không xuất hiện ở ngã tư gần trường. Đợi hết đêm nay, anh sẽ an toàn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Duyệt bất an không ngừng ấn màn hình điện thoại di động, sau đó nhìn chằm chằm đồng hồ kỹ thuật số trên màn hình một cách xuất thần, cho đến khi màn hình tối xuống, lại bấm sáng.
Tám năm qua, Lâm Duyệt đã thay đổi hoàn toàn số phận của mình và Hứa Nhất Đình. Họ từ người yêu trở thành người xa lạ không quen biết nhau, hai người thậm chí còn không có một cuộc trò chuyện chính thức. Lần này, số phận của Hứa Nhất Đình không còn sự tham dự của cô nữa, cho dù cô có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không liên quan đến Hứa Nhất Đình, anh không có lý do gì phải đến hiện trường vụ tai nạn.
Hôm nay, Hứa Nhất Đình sẽ không chết.
Màn hình điện thoại lại tối đi. Lâm Duyệt đang muốn ấn nó lên thì màn hình lại tự sáng lên, là có người gọi đến. Cô nhìn một dãy số xa lạ trong ID người gọi, trái tim cô nhảy lên.
Lâm Duyệt liếc nhìn thời gian ở góc trên bên phải của màn hình: 21:30.
Còn nửa tiếng nữa là đến vụ tai nạn xe hơi, không có trong danh bạ, cuộc gọi không rõ… Lâm Duyệt nhìn số điện thoại di động xa lạ do dự một chút, vẫn ấn nút nghe.
“Alo?”
Đối phương không nói gì.
Tiếng hít thở ở đầu dây bên kia có chút bất ổn, người gọi điện dường như đang rất khẩn trương. Lâm Duyệt cắn cắn môi, cảm thấy tiếng hít thở này rất quen thuộc. Một suy đoán rất xấu lóe lên trong tâm trí cô.
Nhưng tại sao?
“…… Hứa Nhất Đình? ”
Lâm Duyệt thật lòng hy vọng đối phương có thể phủ nhận.
“…… Là tôi đây. “Đối phương dừng một chút mới trả lời, thanh âm có chút sột soạt: “Lâm Duyệt, tôi là Hứa Nhất Đình. ”
Lâm Duyệt gần như lỡ tay ném điện thoại xuống đất. Hóa ra thật sự là Hứa Nhất Đình… vì sao Hứa Nhất Đình bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô vào lúc này?
“Làm sao em biết đó là tôi?” Thanh âm của Hứa Nhất Đình xuyên qua điện thoại truyền đến lỗ tai Lâm Duyệt, có cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp.
Lâm Duyệt mím môi, không nói gì. Cô cũng vừa mới phát hiện, thì ra mình chỉ nghe tiếng hít thở là có thể nhận ra Hứa Nhất Đình. Tám năm, cô cùng anh yêu đương tám năm, sau tám năm cô phải rời xa Hứa Nhất Đình, nhung vẫn quen thuộc nhất với từng hơi thở của anh.
Hứa Nhất Đình cũng không thèm để ý việc Lâm Duyệt trầm mặc, trực tiếp đổi đề tài: “Bây giờ em đang ở đâu? ”
“Kí túc xá…” Lâm Duyệt trả lời, nhưng lập tức cảnh giác ngay: “Anh muốn làm gì? ”
“Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, hiện tại anh tôi đang tới nhà em.” Giọng điệu của Hứa Nhất Đình không cho phép cô cự tuyệt: “Chờ tôi. ”
– Không, anh đừng đến ——!. Lâm Duyệt còn chưa nói hết, trong điện thoại di động truyền đến tiếng bíp bíp bang lên gián đoạn cuộc gọi. Cô lập tức gọi lại, nhưng chỉ nhận được một giọng nữ lạnh như băng:
“Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi đã tắt, xin vui lòng gọi lại sau…”
Lâm Duyệt lập tức gọi số của Duẫn tử. Điện thoại vừa kết nối, cô liền vội vàng hỏi: “Hứa Nhất Đình còn ở chỗ các cậu hay không? ”
“…… Hả? Ai vậy? “Thanh âm của Duẫn tử giọng nói mơ hồ, tựa hồ là có chút say.
“Tôi là Lâm Duyệt. Hứa Nhất Đình anh ta còn ở đó không?! “Lâm Duyệt gần như là hét vào micro.
“Hả? Hứa Nhất Đình? Anh ấy đang ở đây… Phải không? “Âm thanh của Duẫn tử nghe xa hơn một chút: ” … Có ai trong đây thấy Hứa Nhất Đình không? ”
Tay Lâm Duyệt gắt gao túm chặt điện thoại di động, lòng bàn tay khẩn trương đến toát mồ hôi. Cô nghe thấy đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến câu trả lời của những người khác: “… Anh ta nói có việc gấp… Quay lại trường… Vừa đi rồi…”
“Hứa Nhất Đình vừa mới đi rồi, nói có chuyện rất quan trọng muốn về trường học. Này, A Duyệt? ”
Lâm Duyệt không nghe được lời nói sau đó của đối phương, bởi vì khi nghe Hứa Nhất Đình rời đi, cô lỡ tay ném điện thoại di động. Cô chỉ còn lại một ý nghĩ trong đầu của mình: Làm thế nào điều này có thể xảy ra