Sổ Ngũ Phụng Thiên

chương 84: chính là hắn [thượng]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Leo

Mắt thấy binh lính vọt tới càng lúc càng nhiều, Phượng Tây Trác cảm thấy hơi phí sức. Hiện tại nàng chỉ dựa vào khinh công để gây rối loạn binh lính Tần Châu, để đám cung thủ ném chuột sợ vỡ đồ.

Nhưng tiếp tục như vậy không phải biện pháp, đại quân Tần Châu không phải ngu ngốc, Điền Chính Uy và Chu Sâm Trí còn là đại tướng trải qua trăm trận chiến, bọn họ đã hợp lại nhóm tướng sĩ trật tự tản ra hai bên.

Ngay khi nàng suy xét có nên bắt một người trong đó làm con tin hay không, thì một bóng người từ đầu bên kia cực nhanh phi tới.

Phản ứng trên chiến trường của Điền Chính Uy và Chu Sâm Trí lúc này được thể hiện, ngay cả mặt đối phương cũng chưa nhìn thấy, thân thể đã theo bản năng tránh đi, nhưng binh lính chung quanh không may mắn như vậy, một thùng dị vật từ trên trời giáng xuống, giội lên người bọn họ ướt sững.

Mũi Chu Sâm Trí khẽ động, kinh sợ nói: “Dầu?”

Thanh niên vứt bỏ thùng dầu trên tay, lấy từ trên người ra một cái cây châm lửa, cười nói: “Ha ha, xưa nay đều là lửa cháy đổ thêm dầu, không biết có dầu rồi châm lửa thì hiệu quả thế nào?”

Điền Chính Uy quát: “Toàn bộ tản ra, không được tụ lại một chỗ!”

Phượng Tây Trác không cam lòng bị bỏ qua, đột nhiên nhảy lên nhấc cổ áo thanh niên: “Chơi đủ chưa, còn không mau trốn?”

Thanh niên trở tay bắt lấy cổ tay nàng, kéo nàng về một hướng khác: “Chẳng mấy khi đến đây, tốt xấu gì cũng nên chào hỏi chủ nhân? Nếu không rất vô phép.”

Phượng Tây Trác im lặng theo sau hắn, cho đến tận cửa lớn Tri Phủ, mới buồn bã nói: “Sư huynh, ngươi có suy xét đến việc tìm đại phu tới bắt mạch hay không?”

“Kẻ nào?” Thủ vệ coi giữ cửa Tri Phủ chỉ về hướng bọn họ.

Thanh niên, cũng chính là Mộ Tăng Nhất mỉm cười, làm như không thấy đám thủ vệ, quay đầu nói: “Ta gần đây ăn uống bình thường, không có triệu chứng nôn ọe, sư muội yên tâm.”

Nhóm thủ vệ hét lớn một tiếng, vọt lên.

Phượng Tây Trác run lên một chút, có điều nàng dường như cũng không thấy được nhóm thủ vệ, chỉ đứng tại chỗ lẩm bẩm nói: “Ta sao lại dại dột bị ngươi kéo đến nơi này.” Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cùng hắn ra ngoài, hồi ức của nàng kinh hãi nhiều hơn kinh hỉ, rắc rối nhiều hơn thu hoạch.

“Sư muội!” Mộ Tăng Nhất giẫm một đống thủ vệ dưới chân, ngoắc tay với nàng: “Bọn họ nói không cần thông báo, mời chúng ta trực tiếp vào.”

Bởi vì đám người Điền Chính Uy khinh công không tốt, cho nên tạm thời còn chưa đuổi tới. Hiện tại ngoại trừ nằm trên đất, đứng chỉ có hai người bọn họ.

Phượng Tây Trác do dự một chút: “Nếu ta nói ta quên thu quần áo, hiện tại có thể trở về trước không?”

“Đương nhiên có thể.” Mộ Tăng Nhất rất ôn hòa gật đầu.

Phượng Tây Trác nghi ngờ nhìn hắn.

“Thuận tiện có thể dẫn dắt đám người phía sau rời đi.” Hắn cười sáng lạn như hoa hướng dương: “Như vậy sứ mệnh của ngươi đã hoàn thành.”

“Ngươi nửa đường kéo ta tới nơi này, là vì để ta hấp dẫn ruồi bọ đi chỗ khác?!” Lửa giận đang thiêu dốt, thiêu đốt!

Hắn giống như không để tâm, vẫn cười vô hại: “Cũng có thể lý giải là hoa tươi được ong bướm truy đuổi.”

Phượng Tây Trác ổn định lại tinh thần, suy nghĩ một chút nói: “Ngươi cố ý tới tìm Nam Nguyệt Phi Hoa!”

“Sư muội anh minh.”

“Sao ngươi không lén lút trộm vào?” Với võ công của hắn, chớ nói phủ trong thành Đại Nghiệp, cho dù vào thăm hoàng cung, cũng không phải chuyện khó.

Mộ Tăng Nhất duỗi ra một ngón tay quơ quơ trước mặt nàng: “Ta nói rồi, bởi vì ta là Mộ Tăng Nhất, làm việc gì cũng phải đặc biệt hơn người trong thiên hạ.” Hắn đột nhiên thay đổi giọng điệu, so với vẻ tự tin vừa rồi như hai người khác biệt, dùng giọng điệu cực thấp nói: “Hơn nữa, cho dù lén lút ta cũng không nắm chắc mười phần thắng.”

Phượng Tây Trác nghe được tiếng bước chân gần, cắn răng nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi nợ ta một lần!” Nàng quả nhiên là dại dột hết thuốc chữa, lại dần độn đến mức bị hắn lừa gạt đến làm tay chân.

Mộ Tăng Nhất đá một người từ trên mặt đất qua.

Phượng Tây Trác duỗi tay tiếp lấy, xốc lên lên cổ hắn của hắn, chạy về phía kho lúa.

Dưới chân Mộ Tăng Nhất, một thủ vệ rên rỉ nói: “Đại hiệp, nếu các ngươi đã phân công xong nhiệm vụ, có thể nâng bàn chân cao quý……”

Mộ Tăng Nhất sờ sờ cằm: “Hiện tại ta muốn hai người giả trang đang nghiêm túc trông coi cửa?”

Thủ vệ kia lại rên rỉ, nói: “Đại hiệp muốn làm thế nào?”

“Các ngươi đứng ở cửa dọn sẵn tư thế, ta điểm huyệt.”

Thủ vệ nói: “Có thể đổi người khác hay không?”

Thủ vệ khác vội vàng cũng nhường việc.

Bọn họ đều không phải là lệ thuộc đại quân Tần Châu, mà là thủ vệ vốn có của Tri Phủ thành Đại Nghiệp. Sau khi thành bị phá, Nam Nguyệt Phi Hoa chẳng những không xử phạt bọn họ, ngược lại để bọn họ tiếp tục canh giữ tại chỗ này. Quyết định này tuy rằng bị những người khác phản đối, nhưng theo như lời của Nam Nguyệt Phi Hoa: “Người học nghề không bằng quen tay, nơi này ai có thể quen thuốc với việc thủ vệ hơn với bọn hắn, có thể đến so thử.” Kết quả đương nhiên không có.

Đám thủ vệ trong vài ngày ngắn ngủn bị bắt hai lần, sớm nhận mệnh, ý tưởng duy nhất là làm thế nào để bảo toàn chính mình.

Mộ Tăng Nhất nói: “Thời gian của ta rất gấp.”

Thủ vệ kia nhìn thoáng qua đám thủ vệ ở bên kia đang nằm trên đất: “Hôm nay chúng ta trực ban, để hai chúng ta đi.”

Mộ Tăng Nhất cũng không khách khí, chờ bọn hắn dọn xong tư thế, dùng điểm huyệt chế trụ. Từ xa nhìn lại, rất giống đang tận trung cương vị công tác.

“Còn lại…” Giọng điệu hắn kéo dài khiến lòng người căng thẳng: “Điểm hôn mê là được rồi.”

Điền Chính Uy và Chu Sâm Trí đang tìm kiếm tung tích của Phượng Tây Trác chung quanh. Nói đến mang binh đánh giặc, bọn họ chẳng hề nhượng ai, nhưng nói võ công cá nhân, bọn họ qua quýt bình thường. Nhất là khinh công, dù là hai người dùng cả mạng già để chạy, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Phượng Tây Trác và Mộ Tăng Nhất càng ngày càng nhỏ.

Chu Sâm Trí vừa chạy vừa nói: “Đi về phía trước, chính là phủ đệ Tri Phủ. Bọn họ có thể đến tìm chủ soái hay không?”

Sắc mặt Điền Chính Uy căng thẳng, lập tức cười lạnh nói: “Hừ, Nam Nguyệt Phi Hoa không nên dùng thủ vệ của thành Đại Nghiệp, lúc này thì hay rồi.”

“Phượng Tây Trác võ công cao cường, hơn nữa còn thêm một kẻ chưa rõ lai lịch, ta sợ Nam Nguyệt Phi Hoa cũng không phải đối thủ.”

“Là hắn cự tuyệt quân đội bảo hộ, nếu thật sự có chuyện gì, thế tử cũng không trách được chúng ta!” Tuy nói như vậy, nhưng Điền Chính Uy vẫn liều mạng dùng hai cái đùi chạy nhanh hơn nữa: “Huống chi, bên người hắn không phải còn có Thù tiên sinh sao?”

Nhắc tới Thù tiên sinh, Chu Sâm Trí thoáng yên lòng: “Không sai, Thù tiên sinh là Võ thánh của Tây Bắc, thực lực tuyệt đối trên Phượng Tây Trác!”

Khóe miệng Điền Chính Uy chẹp chẹp. Hắn ngược lại hy vọng Nam Nguyệt Phi Hoa chịu chút đau khổ, đỡ phải khư khư cố chấp không coi ai ra gì.

“Nhìn kìa!” Chu Sâm Trí chỉ về phía phủ đệ Tri Phủ: “Bọn họ ở nơi đó? Không xong, đó phía kho lúa!”

Điền Chính Uy không biết là thất vọng hay là thở phào, có điều không có thời gian để hắn cẩn thận phân tích, bước chân đổi hướng, theo Chu Sâm Trí chạy về bên kia.

Thù Khinh Khách đứng ở cầu thang trước thư phòng, bóng dáng gầy yếu thẳng như cột, giống như đã không nhúc nhích cả trăm năm, lại giống như có thể tiếp tục không nhúc nhích trăm năm nữa.

Bước chân Mộ Tăng Nhất còn chưa vào cổng vòm, đã cảm thấy một áp lực rất mạnh khóa chặt lấy chính mình. Giống như con mồi bị dã thú nhìn trúng.

Thật ra hắn nói với Phượng Tây Trác lẻn vào cũng không nắm chắc, không phải là nói ngoa. Chỉ có một Võ thánh Tây Bắc, hắn còn có chín phần nắm chắc, nhưng thêm một Nam Nguyệt Phi Hoa…… Người khác có thể không biết, nhưng hắn lại biết vô cùng rõ ràng! Hy vọng đại quân bên ngoài đã bị Phượng Tây Trác dẫn dắt rời đi, nếu không chỉ sợ ngay cả tự bảo vệ mình đều thành vấn đề.

Thù Khinh Khách tên là Khinh Khách, nhưng xưa nay chưa khinh thường ai. Hiện tại ánh mắt nhìn Mộ Tăng Nhất, tuyệt đối như là nhìn thấy đối thủ cuộc đời khó gặp gỡ.

Hắn từ sau lưng rút ra ba ống sắt to như nắm đấm, sau đó ghép lại với nhau.

Sau khi ghép lại thành một ngọn thương ngắn đầu nhọn như mũi khoan.

Thánh Thiên Uy Thương!

Tên của nó vốn chỉ là Thiên Uy Thương, nhưng sau khi lây dính vô số máu tươi của cao thủ thành danh, tên nhiều thêm một chữ ‘thánh’!

Mộ Tăng Nhất khẽ rung tay, một thanh trường kiếm sáng như bạc xuất hiện.

Truyện Chữ Hay