Sổ Ngũ Phụng Thiên

chương 81: khói súng phàn châu [thượng]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Leo

Vườn phía đông, Hình Sư giống như biết nàng sẽ không ở lại lâu trong Tri Thế lâu, đã sớm đứng chờ ở cổng.

“Hình thúc.” Phượng Tây Trác dừng bước. Lúc trước Hình Sư cùng đường bí lối mà gia nhập vào Tự Tại sơn, nhiều năm trôi qua như vậy, giữa bọn họ đã sớm không phải quan hệ chủ tớ, mà chẳng khác nào thúc cháu và chiến hữu

“Ta vốn hy vọng Nhị đương gia có thể trở về cùng Nguyễn công tử.” Hình Sư lạnh nhạt nói.

“Thượng Sí Bắc tấn công Phàn Châu, ta không thể không đi.”

Hình Sư thở dài: “Nhị đương gia biết việc này có ý nghĩa gì không?” Nếu như giúp Phàn Châu, Viễn Châu tất sẽ không thể dung bọn họ. Không phải Tiêu Tấn và Trưởng Tôn Nguyệt Sắc có thù oán, mà là trung thần không thờ hai chủ.

Phượng Tây Trác mỉm cười, trong mắt lộ vẻ thản nhiên: “Mỗi người đều con đường mình muốn đi, không ai phải miễn cưỡng ai cả.”

Vẻ mặt Hình Sư thay đổi: “Nhị Đương gia muốn toàn bộ Tự Tại sơn ở lại?”

“Người có chí riêng.” Phượng Tây Trác thở dài: “Thật ra nhiều năm trôi qua như vậy, ta sớm hiểu được, Tự Tại sơn thiếu Phượng Tây Trác giống như người thiếu một đôi tay, nhưng nếu thiếu Hình Sư, giống như mất đầu. Tự Tại sơn thật sự cần cái gì, thúc so với ta nhìn rõ hơn nhiều.”

“Nhị đương gia quá khiêm nhượng. Tự Tại sơn từ trước đến nay đều là Tự Tại sơn của Đại đương gia và Nhị đương gia.”

“Ta không phải là muốn chạy trốn trách nhiệm mới nói lời này.” Nàng nhìn đám người Hình Hiểu Hiểu đang đi đến ở phía sau: “Đã nhiều ngày ta thoát ly khỏi thân phận Nhị đương gia của Tự Tại sơn, đột nhiên nhìn thấy rõ ràng rất nhiều chuyện. Ta cùng với đại sư huynh đều do sư phụ một tay nuôi lớn, suy nghĩ hành động cũng bất tri bất giác chịu sự ảnh hưởng của sư phụ. Trong lòng chúng ta, nghiệp lớn không bằng tự do tự tại, sống được làm theo ý mình. Chỉ là sư huynh hành động nhanh hơn mà thôi.”

Hình Sư cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu nói: “Ta nguyện đi theo Nhị đương gia.”

Phượng Tây Trác lắc đầu: “Hình thúc, thúc vẫn không hiểu. Lúc trước Tự Tại sơn chỉ có ba người: sư phụ, sư huynh và ta. Tuy rằng chúng ta ở chung một chỗ, lại ít khi can thiệp lẫn nhau. Sau đó sư phụ thu nhận mọi người, vì duy trì sinh kế, mới thành lập Tự Tại sơn đánh cướp quan tham nhà giàu. Những năm gần đây, mọi chuyện lớn nhỏ của Tự Tại sơn do một tay thúc xử lý, ta chỉ phụ trách đánh đấm, giúp vui mà thôi. Nói đến cùng, tác dụng của ta chẳng qua chỉ là tay chân. Nay mọi người đã gia nhập phủ Lam quận vương, có ta hay không không còn quan trọng nữa.”

Hình Sư nghe vậy nhíu nhíu mày: “Nếu Nhị đương gia có thể chú tâm làm việc, tất nhiên làm tốt hơn ta.”

“Đó chính là mấu chốt. Thống trị một phương không phải mong muốn của ta, ta cùng với sư huynh là một loại người. Điểm duy nhất khác biệt là…… huynh ấy dầy mặt hơn mà thôi.” Hắn có thể vứt bỏ một đám người, chỉ quan tâm đến sự tiêu diêu tự tại của mình, ôi, nàng lại không thể.

Hình Sư nghe nàng nói về Mộ Tăng Nhất như thế cũng không phản đối.

Hình Hiểu Hiểu mang vẻ mặt cầu xin giữ chặt tay áo của nàng: “Cô cô không cần chúng ta nữa sao?”

“Các ngươi chưa bao giờ là của ta, tại sao lại nói cần hay không?” Phượng Tây Trác dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt lã chã chực khóc của Hiểu Hiểu: “Hơn nữa ngươi sắp gả cho người ta rồi, còn quấn lấy ta, ta sợ Nguyễn Đông Lĩnh sẽ vác đao chém mất. Võ công của hắn chỉ kém ta một chút thế này, liều mạng mà chém cũng khủng bố lắm.”

Hình Hiểu Hiểu lập tức từ rưng rưng khóc biến xấu hổ, gắt giọng: “Cô cô, người nói bậy bạ gì đó!”

“Chưa thấy qua heo chạy cũng đã ăn thịt heo, ánh mắt hắn nhìn ngươi rõ ràng có cái gì đó……”

Hình Hiểu Hiểu phản kích: “Giống ánh mắt cô cô nhìn Trưởng Tôn công tử sao?”

“Ha ha…” Phượng Tây Trác cười nói: “So với Nguyễn Đông Lĩnh còn dịu dàng hơn một chút.”

Hình Hiểu Hiểu ngẩn ra. Nàng thật sự không ngờ thần công luyện da mặt Phượng Tây Trác đã nhanh đến vậy, vài ngày không gặp, tăng tiến không ít!

Hình Sư lại biết những lời này là Phượng Tây Trác nói cho hắn nghe, muốn mình yên tâm: “Thật ra Trưởng Tôn thế gia cũng là hào hùng một phương.” Lời này cũng không phải khen tặng, Trưởng Tôn Nguyệt Sắc tuy rằng chỉ giàu có nhất thiên hạ, không có công danh chức quan trong người, nhưng Tổng đốc Phàn Châu theo hắn làm chủ, chỉ đâu đánh đó, tương đương với việc toàn bộ Phàn Châu là địa bàn của nhà Trưởng Tôn. Luận thế lực, so với chỉ phủ Kiều quận vương chỉ chiếm nửa Thụy Châu còn cao hơn một bậc.

Phượng Tây Trác biết Hình Sư đang ám chỉ nếu nàng muốn đầu nhập vào Trưởng Tôn thế gia, có thể đem kéo toàn bộ Tự Tại qua. Nàng cười hỏi Hình Hiểu Hiểu: “Ngươi cảm thấy Trưởng Tôn Nguyệt Sắc thế nào?”

“Tiên nhân.”

“Ngươi cảm thấy hắn có thể làm ăn buôn bán hay không?”

Hình Hiểu Hiểu do dự một chút: “Có thể.” Cho dù chưa thấy thủ đoạn của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, nhưng thủ phủ Đại Tuyên không biết buôn bán thì ai có thể?

“Vậy hắn có thể mưu đồ giang sơn hay không?”

Hình Hiểu Hiểu kinh sợ nói: “Sẽ không.”

Trong mắt Hình Sư chợt lóe một chút thất vọng. Thật ra hắn có tính toán là so với mối quan hệ không đến nơi đến chốn của Tiêu Tấn và Tự Tại sơn, Trưởng Tôn Nguyệt Sắc hiển nhiên gần gũi hơn nhiều. Nếu Phượng Tây Trác thật sự có thể trở thành nữ chủ nhân của Trưởng Tôn thế gia, như vậy Tự Tại sơn sẽ được coi trọng hơn bây giờ nhiều lần! Có điều tính toán này không thể thành hiện thực, thương nhân có xuất sắc cũng chỉ là thương nhân.

“Hình thúc..” Phượng Tây Trác sao có thể không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, nhẹ giọng nói: “Mấy năm nay, Tự Tại sơn là do thúc một tay gây dựng, so với Nhị đương gia đánh xong trực tiếp ăn ngủ như ta, thúc càng hiểu nó cần cái gì!” Hiện tại Tự Tại sơn đã không còn là Tự Tại sơn của ba người lúc trước, mỗi người đều có lý tưởng và khao khát của bọn họ.

Bát Đấu nãy giờ đứng im lặng ở một bên đột nhiên nói: “Người có người vui, cá có cá thú. Cần gì cưỡng cầu, không bằng ai về chỗ nấy, đâu đã vào đấy.”

Đại Đầu thở dài một hơi: “Tú tài thối ngươi nói giọng điệu gì mà chua vậy. Ta quê mùa không biết nói chuyện, có điều nếu đã là nam nhân cũng nên gây dựng một phen sự nghiệp oanh oanh liệt liệt, nếu không sao cưới được lão bà? Làm sao khoe khoang với con cháu đời sau? Nhị Đương gia muốn đi đâu cứ việc đi, dù sao Tự Tại sơn luôn luôn ở nơi này, đừng quên trở về thăm là được! À, đúng rồi, nhỡ ngày nào đó Tự Tại sơn thật sự gánh không được, Nhị đương gia nhất định phải kéo Đại Đương gia cùng trở về, võ công của ta cao cường không nói làm gì, nhưng mà Bát Đấu yếu chẳng khác nào cây đậu giá, ta sợ kẻ địch vừa sờ hắn đã đứt.”

Bát Đấu ha ha cười nói: “Ta lúc trước coi khinh ngươi nói năng khó nghe, nhưng lần này nói đúng lắm.” Hắn chẹp chẹp miệng: “Ngoại trừ câu cuối cùng.”

Hình Sư thở dài nói: “Nếu Nhị đương gia đã quyết, ta cũng không tiện ép buộc. Nhưng trời cao đất xa, biến chuyển từng ngày, hy vọng Nhị đương gia lúc nào cũng nhớ rõ Viễn Châu vẫn còn những người bạn cũ.”

Đại Đầu giật mình. Tuy rằng hắn không đọc sách, nhưng nghe những lời này lại cảm thấy giống như tách Phượng Tây Trác ra khỏi đám người bọn họ.

Phượng Tây Trác và Bát Đấu đều hiểu ý Hình Sư. Thiên hạ phong vân khó đoán, cho dù hôm nay Trưởng Tôn Nguyệt Sắc không có tâm với giang sơn, nhưng ngày sau khó bảo toàn vẫn duy trì điều này. Từ đây nàng và bọn họ đã thuộc về hai phe cánh, hắn nói những lời này, vì tránh để ngày sau Phượng Tây Trác rơi vào thế khó xử.

Phượng Tây Trác cười nhẹ nói: “Tự Tại sơn vĩnh viễn là Tự Tại sơn, chẳng có gì thay đổi. Huống chi, Phượng Tây Trác từ trước đến nay chỉ vì bằng hữu mà rút đao, quyết không rút đao về phía bằng hữu!”

Hình Sư thẹn cười: “Thứ ta nói lỡ.”

Phượng Tây Trác biết mọi chuyện đã định, trong lòng không nói nên lời là mất mát hay là thoải mái. Ngọn núi lâu nay đặt trên vai được dời đi, nhưng mà đột nhiên vẫn chưa thể đứng thẳng dậy. Nàng không nói lại những lời đã nói với Nguyễn Đông Lĩnh tại Tri Thế lâu, với trí tuệ của Hình Sư, nàng tin tưởng câu này là dư thừa.

Lục Quang từ sau núi giả đi ra, trong tay cầm theo hai bọc hành lý, cho dù cách hai ba trượng, cũng không ngăn được nụ cười vui vẻ qua cái má lúm đồng tiền.

Phượng Tây Trác ngoắc ngoắc tay với nàng.

Lục Quang tung người nhảy đến trước mặt.

“Động tác rất nhanh.” Thật hoài nghi lúc trước nàng ta muốn tiến vào phủ Lam quận vương có phải vì tiện thu xếp hành lý cho mình hay không.

“Hành lý của ta thì chưa đụng tới. Chỉ cần thu thập của Phượng cô nương là được rồi.” Lục Quang thật cẩn thận nhìn nàng.

“Làm sao biết ta muốn ra ngoài.”

“Giờ phút này khiến cho Tiêu thế tử quan tâm là cuộc chiến Tần – Phàn.” Lục Quang trừng mắt nói: “Còn điều khiến cho Phượng cô nương quan tâm tất nhiên là công tử nhà ta rồi.”

Phượng Tây Trác từ chối cho ý kiến.

Hình Hiểu Hiểu không vui nói: “Sớm biết rằng ngươi xấu xa như thế, muốn gạt cô cô ta đi, ta sẽ không qua lại với ngươi.”

Lục Quang cười hì hì nói: “Lúc trước không phải chúng ta cùng chung một chiến hào sao?” Nàng muốn nói đến khi ở Tịnh hồ

Hình Hiểu Hiểu há miệng thở dốc, nói không ra lời.

Ngoài cửa truyền đến hai tiếng ho khan, là Trần Nguyên Thù.

Hình Sư lui một bước, ôm quyền nói: “Phượng cô bảo trọng, từ nay về sau núi cao nước xa, sau này còn gặp lại.”

Phượng Tây Trác biết Hình Sư cố ý phủi sạch quan hệ hai người trước mặt Trần Nguyên Thù, thứ nhất không muốn sau này trở thành nghi kị của phủ Lam quận vương, thứ hai là không muốn mình trở thành nhược điểm của Phượng Tây Trác, để người ta lợi dụng, cũng ôm quyền nói: “Sau này còn gặp lại.”

Đại Đầu còn muốn nói cái gì đó, lại bị Bát Đấu lôi kéo đi cùng Hình Sư. Hình Hiểu Hiểu vốn đang kéo tay Phượng Tây Trác không muốn đi, nhưng bị Hình Sư trừng mắt nhìn, nàng đành phải ngoan ngoãn đuổi theo.

Trần Nguyên Thù lấy ra một phong thư, giao cho Phượng Tây Trác: “Xin nhờ Phượng cô nương giao thư này cho Trưởng Tôn công tử.”

Từ Phượng Nhị đương gia đến Phượng cô nương đã thấy được biến hóa địa vị của nàng trong phủ Lam quận vương. Phượng Tây Trác đưa thư giao cho Lục Quang: “Trần tam thế tử sẽ không để chúng ta làm chân chạy không công đó chứ?”

Trần Nguyên Thù sửng sốt: “Ngươi muốn cái gì?”

“Sáu thớt ngựa nhanh nhất!”

Trần Nguyên Thù trở lại Tri Thế lâu.

Tiêu Tấn đang cùng Trần Ngu Chiêu xem bản đồ: “Nàng nói như thế nào?”

“Nàng muốn sáu con ngựa nhanh nhất.”

Tiêu Tấn sung sướng cười: “Ngoại trừ Tuyết Sư của ta và Huyết Ưng của Nhị đệ, còn lại tùy nàng chọn.”

Trần Nguyên Thù lĩnh mệnh rời đi.

Trần Ngu Chiêu nói: “Phượng Tây Trác là tuyệt đỉnh cao thủ đương thời, mất đi nàng là tổn thất lớn.”

“Tranh bá thiên hạ dựa vào binh mã, cao thủ võ công có tốt đến đâu đi nữa cũng không thể xoay chuyển đại cục. Dùng một Phượng Tây Trác để kết nối với Trưởng Tôn Nguyệt Sắc và Phàn Châu, chuyện buôn bán này có giá trị!” Hắn chỉ vào hai đầu của bản đồ: “Tuy rằng ta và Thượng Sí Bắc ở hai đầu kìm hãm Hoàng đế, nhìn giống đồng minh, nhưng ta và hắn có chung mục đích, chờ Thượng Tốn chết, sớm hay muộn cũng trở mặt thành địch. Nhưng Trưởng Tôn Nguyệt Sắc thì khác, ta quan sát vài năm, hắn tuyệt đối không phải người có dã tâm xưng đế, có hắn giúp ta kìm kẹp phía Tây Thượng Sí Bắc, Viễn Châu ở thế bất bại!”

“Nhưng điều kiện tiên quyết là Phàn Châu nằm trong tay Trưởng Tôn Nguyệt Sắc.”

Ánh mắt Tiêu Tấn chuyển qua Đông Thụy trên bản đồ: “Thời điểm cần thiết, đệ lại đến phủ Kiều quận vương một chuyến.” Viễn Châu và Phàn Châu quá xa, chỉ có Đông Thụy mới là nước gần.

Trần Ngu Chiêu nhíu mày nói: “Nhưng phủ Kiều quận vương đã cự tuyệt hợp tác cùng chúng ta rồi, không bằng đi Huỳnh Châu thử xem?” Huỳnh Châu là đất phong của Lận quận vương, chỉ cần hắn tấn công nơi đóng quân của giao giới Tần Châu, Thượng Sí Bắc tất nhiên phải về cứu viện, giải được nguy cơ của Phàn Châu.

“Ngươi cho là Thượng Sí Bắc vì sao phải nóng lòng chiếm được Phàn Châu? Hắn sợ chính là Huỳnh Châu. Huỳnh Châu che giấu quá sâu, trước khi hắn chưa lộ ra thực lực, vẫn là không cần trêu chọc thì hơn. Hơn nữa ta cam đoan lần này đệ đến phủ Kiều quận vương sẽ không uổng công.” Hắn mỉm cười nói: “Ta có được tin tức, thế tử phủ Kiều quận vương vẫn luôn tại ngao du bốn phương đã trở lại Thường Tân.”

“Đại ca cảm thấy hắn sẽ khác phụ thân mình sao?”

“Đệ không cảm thấy hắn trở về Thường Tân rất đúng dịp sao?”

Trần Ngu Chiêu trầm ngâm nói: “Đệ hiểu rồi, ngày mai đệ sẽ xuất phát. Đại ca chuẩn bị an trí những người còn lại của Tự Tại sơn thế nào.”

Tiêu Tấn cười nói: “Giao cho Nguyễn Đông Lĩnh như trước đó là được. Hình Sư là người thông minh, hắn tự nhiên biết làm thế nào có lợi nhất cho mình. Có hắn, quan hệ của chúng ta với Phàn Châu cũng không đoạn được.”

“Có điều quan hệ của hắn cùng với Phượng Tây Trác……”

“Đệ biết rõ hắn đã chung sống với Phượng Tây Trác bao nhiêu năm không?”

“Sáu năm?”

“Nhưng sau này, hắn sẽ ở cùng chúng ta vài cái sáu năm đó.” Tiêu Tấn nói: “Trên đời này có rất ít người không vì thời gian mà thay đổi, Phượng Tây Trác có lẽ sẽ vì nghĩa vì tình mà kiên trì cả đời, nhưng Hình Sư……”

Trần Ngu Chiêu nói: “Ngàn vàng dễ kiếm, tướng giỏi khó cầu. Phượng Tây Trác có thể vì một Chung phủ từng hãm hại nàng mà vào sinh ra tử, người như vậy mất đi chung quy vẫn là tổn thất.”

Tiêu Tấn lắc đầu nói: “Phượng Tây Trác là một người bằng hữu đáng tin cậy, nhưng quyết không phải một thuộc hạ tốt.”

“Vì sao?”

“Nàng có thể vì chính khí và tình lý không tiếc mạng sống, lại quyết không vì dục vọng và thắng lợi mà để tay nhuốm máu tươi.” Hắn thấy Trần Ngu Chiêu muốn phản bác, lại bổ sung: “Nếu ta hạ lệnh để nàng giết tù binh, nàng sẽ tuân lệnh sao?”

Trần Ngu Chiêu không đáp được.

Tiêu Tấn nhìn vẻ mặt suy sụp của hắn, khẽ nhíu nhíu mày. Xem ra để Phượng Tây Trác rời đi, thật là một cử chỉ sáng suốt.

Truyện Chữ Hay