Khoảng thời gian ấm áp này anh và cô điều không muốn kết thúc, muốn nó cứ tiếp diễn mãi đến khi nào anh và cô tất cả điều nhắm mắt xuôi tay.
Hiểu Linh thì thào với anh.
"Anh sợ gì nhất?"
Anh suy nghĩ một hồi, không để cô chờ lâu liền thốt ra những lời nói bằng giọng trầm ấm.
"Anh sợ sau này có thể làm tổn thương em, sợ sau này có người thay thế anh bên em, sợ anh không xứng với em, sợ một ngày nào đó em rời xa anh vĩnh viễn. Nói tóm lại anh..Ngưng một nhịp.. Sợ mất em!"
Hiểu Linh ngây ngô nghe nhịp tim của anh ngày một nhanh hơn, chắc hẳn những lời nói này rất có sức ảnh hưởng với anh. Hai tay cô xiết chặt anh hơn, bờ môi công lên hạnh phúc.
"Ưmmm.. sẽ không đâu, em cũng mong muốn sau này cho dù chúng ta có cãi vã nhau đi chăng nữa, chúng ta cứ hãy nghĩ về những ngày hạnh phúc trước đó và hãy sống tiếp giống như vậy về sau anh nhé."
Chu Hiểu Linh xinh đẹp trong bộ váy cưới, chiếc váy ôm sát người lộ rõ vòng eo thon gọn, trên tay cầm bó hoa đỏ thắm với niềm vui to lớn. Cuối cùng ngày quan trọng nhất cuộc đời cô cũng đã đến, một hạnh phúc nhỏ sau những sóng gió triền miên.
"Cuối cùng ngày em lấy chồng cũng đã đến đúng như mong đợi của anh, nhưng anh chưa từng nghĩ em sẽ yêu được con người lạnh lùng khô khốc đó." - Giọng nói bá đạo này không ai khác chính là anh trai cô, đến chúc mừng cô nhưng không buồn nói những lời chu ngoa đó.
"Anh có thôi đi thối bắt nạt em gái không, lúc trước anh cũng có khác gì tính khí của Quân Thiên đâu" - Chị dâu cô lúc nào cũng thương cô, luôn đến giải vay cho cô. Cô tiếp tục nói: "Chúc em hạnh phúc, nếu anh ta có ức hiếp em, em cứ nói với anh chị lập tức anh chị sẽ dạy dỗ hắn."
"Không không.. anh ấy sẽ không ức hiếp em đâu. Ngược lại nếu anh trai có ức hiếp chị lập tức ly hôn." - Hiểu Linh lập tức trả đủa anh trai, không ngừng trêu chọc anh.
"Em dám xúi dục chị dâu em như vậy..!" - Anh tức điên người, nếu hôm nay không phải ngày cưới của em gái, ngược lại anh sẽ cho cô no đòn.
Cô mặt váy cưới đứng ngắm nhìn mình trong gương, nghẹn ngào xúc động đón chờ giây phút Hàn Quân Thiên nắm tay cô đứng trên lễ đường. Còn anh lúc này đang nôn nao để được gặp cô diện bộ váy cưới đứng trước mặt anh.
Cô đã dặn dò đe dọa anh không được làm càng, không được tùy tiện bá đạo xông vào phòng thử váy cưới nhìn lén cô, cho nên anh chỉ còn cách dùng điện thoại liên lạc hối thúc cô.
"Phu nhân, nếu em còn chậm trễ anh sẽ phá tung căn phòng ấy để có thể ẫm em ra ngoài." - Giọng đầy bá đạo ấy khiến cô không nhịn được mà buồn cười.
"Lão công, anh có thể đợi em một chút nữa không, như vậy em mới có thể xinh đẹp đứng chung với anh." - Nói xong liền cúp máy khiến cho ai đó hồi họp không ngừng.. Âyy da tổng tài bá đạo lần đầu lấy vợ đây mà
Giờ lành cũng đã tới, ba Chu nắm tay cô tiến thẳng vào nhà thờ. Bây giờ trước mắt anh chính là hạnh phúc to lớn, không chịu được anh liền bước về phía cô dâu, khiến cho mọi người xung quanh điều lấy ánh mắt ngạc nhiên vì tổng tài nôn nóng lấy vợ. Ba Chu mĩm cười trao hẵn cái hạnh phúc ấy cho anh, anh nắm chặt lấy tay cô bước các bước còn lại tiến về phía cha xứ.
"Hàn Quân Thiên, con có đồng ý lấy Chu Hiểu Linh làm vợ và hứa sẽ chung thủy với cô dù cho có gian nan, ốm đau, buồn, vui, khổ cực. Con có nguyện yêu thương và tôn trọng cô ấy suốt quãng đời còn lại hay không?"
"Con đồng ý!"
"Chu Hiểu Linh, con có đồng ý......" - Cha xứ chưa kịp nói hết câu thì Hiểu Linh đã đáp lời ông.
"Con đồng ý!"
Cha xứ mĩm cười đưa cho anh và cô cặp nhẫn mà cha đã cầu nguyện hạnh phúc cho hai người. Lần lượt Quân Thiên Và Hiểu Linh trao nhẫn cho nhau, anh ôm cô vào lòng và trao cho cô một cái hôn nòng cháy trước chứng kiến của tất cả mọi người.