Tú Trân và Hiểu Linh ngày càng thân, Hiểu Linh cũng bắt đầu không quấn lấy Quân Thiên nữa vì bây giờ rất ít khi được gặp anh. Dạo này anh trai và anh cũng rất thân với nhau cô thường thấy họ bàn chuyện gì đó. Nhưng chuyện đại sự mà các anh nói là chuyện gì?
"Em ngồi ngẩn ra đó làm gì?" - Quân Thiên từ bên ngoài bước vào nhìn thấy cô không để ý anh vào liền hỏi.
Hiểu Linh vừa nhìn thấy anh liền to mắt nhìn anh, vì cô rất ít khi được gặp anh, nên cô rất nhớ anh, nếu không có chị dâu đến nói chuyện với cô chắc cô buồn chết mất.
"Anh và anh trai lại giở trò mất tích, anh không để ý đến em em sẽ lấy người khác!" - Đôi mắt liền dời sang chỗ khác, dã bộ làm nủng với anh, giận hờn anh.
Anh liền hướng về phía cô tâm không chút tạp niệm ôm lấy cô, xoa nhẹ đầu cô và hôn lên trán.
"Em có bị ngốc không đấy, ngoài anh ra thì có ai lấy một người ngốc như em" - Anh nhìn vào đôi mắt cô không biết đã sưng đỏ từ bao giờ. Tim anh nhói một nhịp, là do anh đã không nói gì mà dở trò mất tích với cô, khiến cho cô lo lắng, khiến cho cô cô đơn đến vậy. "Anh xin lỗi! Anh sai rồi!" - Anh ôm chặt cô hơn, thì thầm bên tai cô.
"Anh dám nói em ngốc, không ai dám nói bổn tiểu thư này ngốc cả, anh phải chịu phạt" - Hiểu Linh đẩy ra khổi vòng tay anh, mặt cáu nhìn anh.
"Được rồi! Vậy em muốn anh làm gì?" - Anh chìu cô.
"Không được cách xa em quá mét."
"Em không được gây rắt rối cho anh đâu đó."
"Em sẽ nghe lời"
Tú Trân hôm nay không đến chơi cùng cô, hẳn là chị dâu đã biết anh về nên không tới. Còn Quân Thiên thì cả ngày trong thư phòng đọc sách, mắt cứ dán vào quyển sách không để ý đến cô đang ngồi chán chường một bên. Cô bắt đầu đi xung quanh phòng, tìm một cuốn gì đó để đọc nhưng chả có cuốn nào mà cô thích, toàn sách về y học. Đã tiếng trôi qua, anh cứ không để mắt đến cô, một lúc sau cô chạy tới nằm trên đùi anh hát vu vơ mấy câu, khiến đôi môi ai đó công lên gợi cảm. Nhưng cô không hề hay biết từ lúc hai người ở gần nhau anh chưa bao giờ rời mắt khổi cô ngay cả hành động nhỏ nhặc nhất, quyển sách suốt tiếng anh vẫn chưa hề lật sang trang khác vẫn cứ lén lúc nhìn những hành động đáng yêu khi chán chường của cô. Cô kéo tay anh, ôm lấy cánh tay anh và khép mắt ngủ. Hơi ấm của anh lan tỏa khắp chiếc ghế khiến cô ngủ một giấc ngon lành.
Đến tối, Hiểu Linh thức dậy thì thấy mình đang nằm trong phòng, nhìn kế bên không thấy Quân Thiên đâu cô liền tỉnh ngủ, vội chạy xuống nhà. Một hình ảnh nam nhân liền đập vào mắt cô, nhìn thấy anh đang nấu bửa tối cho cô, khiến cô hạnh phúc đến nhường nào, chạy đến ôm anh từ phía sau.
"Em cứ tưởng anh lại để em một mình"
"Em đói chưa, hôm nay anh nấu tất cả các món em thích, có cả sườn xào chua ngọt mà em rất thích."
"Anh thật sự là một lão công đa năng nha..."^^
"Buông anh ra nếu không đồ ăn sẽ khét đó!"
Nghe thấy vậy cô buông tay ra và ngồi vào bàn ăn chờ anh. Một lúc sau tất cả món ăn mà cô thích đều được lão công tương lai của cô làm đều được dọn ra bàn. Mùi thơm của sườn xào chua ngọt sọc vào mũi cô khiến cô không kiềm chế được mà dùng tay cầm lấy ăn ngon lành. Mày anh liền cau lại, quơ lấy tay cô, lấy khăn lau tay cho cô, sau đó lấy đũa đưa cô. Hành động này khiến cô chợt bừng tỉnh, vì mùi đồ ăn khiến cô không thể khống chế được mà làm mất hình tượng trước mặt anh. Cô cuối gầm mặt.
"Em xin lỗi."
"Từ từ mà ăn, anh sẽ không ăn hết của em"
Hai người vui vẻ cùng nhau dùng bữa tối. Bầu không khí hạnh phúc đó ai cũng đều mơ ước, ngay sau đó đã được anh dành cho, tất cả những điều ngọt ngào anh luôn dành cho cô, chỉ là cô ngốc đến mức không nhận ra là anh có thể làm mọi điều cho cô, bất kể dù cho khó khăn gì.
"Ren..ren... ren.. ren"
Chuông điện thoại từ phòng khách gọi đến. Hiểu Linh vội bắt máy một thanh âm quen thuộc khiến cô không khổi vui mừng.
"Ba..." - Là ba Chu gọi đến.
"Con ổn không, ngày mai ba mẹ sẽ đến thăm con, cũng đã lâu không được gặp con và Tử Hàn."
"Ba mẹ về rồi sau... con rất nhớ ba mẹ, anh Tử Hàn rất bận rất ít đến thăm con."
"Cửa hàng của nó hẳn rất tốt."
"Ba biết rồi sao??" - Hiểu linh vừa ngạc nhiên, vừa lo lắng.
"Haizz... con tưởng ba ngốc hay sao, các con làm gì ba và mẹ con điều biết hết"
"Con xin lỗi... vì đã không nói sớm cho ba mẹ... con xin lỗi"
"Muốn xin lỗi thì kêu anh con dắt ba đến xem cửa hàng"
"Ba....ba..."
"Ba mẹ phải lên máy bay đây, tạm biệt."
"Tạm biệt ba"
Vừa tắt máy thì cô còn quên nói với ba là sắp có con dâu rồi, một cô con dâu hiền lành hiếu thảo, cô quên mất rồi. Xoay qua liền thấy anh đứng đó từ bao giờ, cô ngạc nhiên nhìn anh.
"Em nói chuyện với ai mà vui đến thế?" - Anh đang ghen, vì đến trễ nên không nghe được cuộc trò chuyện của cô, chỉ thấy cô rất vui vẻ khi nói tạm biệt.
"Anh...em..." - Thấy anh ghen đến đỏ cả mặt cô không nhịn được mà cười phì.
Không chịu được anh tiến lại bế cô lên, khuôn mặt đã xuống sắc trầm trọng, cô làm sai gì rồi sao???
"Đến giờ đi tắm rồi!." - Anh dịu dàng bế cô vào phòng đặt cô xuống giường. "Không nghe lời anh sẽ tự tắm cho em" - Khuôn mặt tà mị của anh đập thẳng vào mắt cô khiến cô đẩy anh ra chạy một mạch vào phòng tắm.
"Xảo nguyệt" - Thanh âm của cô từ trong phòng tắm phát ra khiến ai đó nở một đường công trên môi và ra ngoài. Nước ấm, khăn tắm anh đã chuẩn bị sẵn cho cô khiến cô thành khẩn mà quát lớn.
"Là ba ba gọi cho em!"
Nghe được câu nói của cô khiến anh yên tâm phần nào ngay sau đó sắc mặt anh trở lại bình thường, cái ghen đã bị anh đá phăng ra chỗ khác. Anh thật sự, thật sự sai rồi, còn ghen với ba vợ, anh sai thật rồi.