"Cậu là...?" - Hiểu Linh ngạc nhiên hỏi.
"Tôi là Lam Nhã bạn gái Lập Phong! Còn cậu là...?" - Bạn nữ nghi hoặc hỏi cô.
"Bạn gái? À... Chỉ là... vừa nảy nghe được cậu ấy có bạn gái nên gọi định trêu cậu ấy!" - Ặc... bạn gái vừa mới tạm thời chia tay hôm qua, còn nói sẽ đợi, mà bây giờ, hực... quá đáng... "Cậu cứ chờ đấy Sở Lập Phong!" - Hiểu Linh thầm trách.
"Thì ra là vậy! Mình phải đi mua nước cho cậu ấy mình vừa chuyển qua đây nên không biết đường, liền mượn điện thoại cậu ấy. Chắc bây giờ cũng đánh banh xong rồi. Tạm biệt cậu!" - Bạn nữ nói.
"À mà cậu đừng nói là mình vừa gọi tới! Cảm ơn!" - Nói xong liền cúp máy, ngồi tựa dưới đất.
Vừa nói chuyện điện thoại xong cô ngồi thất thần hồi lâu, ba mẹ liền thấy mãi sao giờ này cô không xuống liền lo lắng sẽ trễ chuyến bay nên gọi cô.
"Linh Linh à con còn chưa xuống!" - Mẹ Chu gọi cô.
"Dạ vâng, con đang ở trong toilet, đợi con một lát ạ!" - Hiểu Linh không còn tinh thần trả lời.
"..." - ba mẹ Chu im lặng.
Nói xong cô liền vọt vào nhà tắm rửa lại khuôn mặt cho tỉnh táo, cô liền cân nhắc "Không được khóc vào lúc này, mày là ai chứ? Mày là Chu Hiểu Linh! Mày còn ba mẹ và người anh thương yêu, mày không được yếu đuối như vậy! Phải mạnh mẽ! Mày sẽ làm được! Ừm!" - Nói xong nở nụ cười liền tha thêm một chút son bóng lên môi. Vì còn nhỏ nên cô sẽ không phô trương chỉ là cho mình thêm một chút sức sống thôi. Xong, cô liền chạy xuống nhà.
"Con tới đây!" - Cô chạy xuống la lên.
"Con phải nghiêm túc, lỡ người khác biết được còn ra thể thống gì nữa!" - Thấy cô không ra vẻ con gái ba Chu liền tức giận.
"Con sẽ không... vậy nữa!" - Cô liền nghiêm túc lại, vì sau này ra nước ngoài sẽ đường đường chính chính trở thành một nhân vật khác cô phải làm quen từ từ không được trẻ con vậy nữa. Qua sự việc lúc nảy chắc hẳn cô chính chắn hơn rồi "một tuần hai ngày" sau này sẽ không còn nằm trong kí ức của cô khi cô quyết định từ bỏ. Đi rồi cứ cho nó đi níu kéo sẽ có lợi ích gì. Người ta nói đúng thật "tình đầu" là mối tình đẹp nhất nhưng sẽ không bền vững.
Nói xong ba Chu và mẹ Chu liền đưa cô ra sân bay. Hai người họ ăn mặc rất kín đáo còn đeo cả kính râm. Trốn ai đây? Hơizz... đúng là phiền thật ngay cả đưa cô đi du học cũng rắc rối thật!
"Con đi đây! Tạm biệt ba mẹ, nhớ giữ gìn sức khỏe, con sẽ gọi thường xuyên!" - Cô vừa đi vừa la lớn nhưng không ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, vừa vãy tay với ba mẹ chào tạm biệt.
"Đến nơi nhớ gọi cho ba mẹ!" - Ba Chu lên tiếng.
"Được ạ, con sẽ gọi!" - Nói xong liền mất ngút trong cánh cửa.
Tạm biệt Hiểu Linh xong, ba mẹ Chu liền cẩn thận rời khõi sân bay bước lên xe lên ga chạy mất.
Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay ruốc cuộc cũng đã đến nơi. Cô đi vài bước liền thấy một bóng dáng quen thuộc đứng phía trước, chắc hẳn ba mẹ cô đã gọi ra đón cô. Cô liền cao hứng tiến lại gần nhưng vẫn toát ra vẻ thanh cao. Đi vài bước liền đến ôm vào cánh tay nam nhân đó vui vẻ. Không hiểu sao khi cô đứng cạnh nam nhân đó liền toát lên một bức tranh vô cùng tuyệt hảo, làm mọi người xung quanh không khỏi ngoái nhìn hai người họ.
"Anh!" - Cô gọi người nam nhân đó.
"Đã được gặp em rồi! Còn không mau ôm anh một cái!" - Nam nhân vô cùng tự nhiên xoa đầu Hiểu Linh và dang hai tay ra. Hiểu Linh không ngần ngại dang hai tay ôm anh vào lòng còn rất vui vẻ.
"Mau dẫn em đi mua đồ!" - Cô cũng không kiên nể nói.