Thấy Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân đều có vẻ không hiểu, Mạnh trang chủ cười cười, tay vuốt chòm râu, giải thích cho hai người: "Mấy ngày trước ta tới phủ nha tìm Y đại nhân, nghe nói hắn đã giới thiệu Liêu cô nương ở tiệm mì đầu hẻm tới nhà các ngươi làm đầu bếp. Liêu cô nương này chính là vị hôn thê của Tô tiểu công tử!"
Cảnh Dật vừa nghe vậy thì nhíu mày lại, Kiều Sơ Huân lúc này đã hơi mơ màng, nghe thấy tên Liêu Hồng Đàm, lại liên tưởng tới những hành vi kỳ lạ của nàng ta mấy ngày trước, theo trực giác cảm thấy mọi việc có liên hệ với nhau, chỉ là nàng lại không thể nào nghĩ ra được...
Cuối cùng vẫn không thắng được hơi rượu, nếu là bình thường, Kiều Sơ Huân đã có thể suy xét rõ ràng, bây giờ cảm thấy sự việc có vẻ kỳ lạ nhưng làm thế nào cũng không nghĩ thông được, chỉ có thể kéo tay Cảnh Dật, ngước mắt lên nhìn hắn, trong lòng nghĩ, Cảnh Dật thông minh như vậy, chắc chắn có thể nghĩ ra được, nhưng ở trong mắt Cảnh Dật, nàng lại nhìn thấy một thứ cảm xúc khác.
Lúc này Cảnh Dật chỉ hận không thể vươn tay lên che kín hai mắt Kiều Sơ Huân, ánh mắt thế này sao có thể để cho người khác nhìn thấy được? Trong mắt mông lung mơ màng, ánh mắt kiều diễm ướt át, rõ ràng chính là ánh mắt mà nữ tử bình thường chỉ có trong lúc cầu hoan. Cảnh Dật cắn răng, lại không thể làm gì quá lộ liễu trước mặt người khác, chỉ có thể giơ tay lên đặt trên trán Kiều Sơ Huân, tiện thể che khuất cặp mắt đưa tình của nàng, thấp giọng hỏi: "Trong đầu choáng váng sao?"
Kiều Sơ Huân ngẫm nghĩ câu hỏi của Cảnh Dật một lúc, dường như thật sự có hơi choáng váng, liền gật đầu, nhìn Cảnh Dật với vẻ đáng thương.
Cảnh Dật chờ chính là phản ứng này, liền nắm chặt tay nàng kéo nàng vào trong ngực mình, hơi áy náy nhìn về phía Mạnh trang chủ: "Trước kia nàng ấy ít khi uống rượu, hôm nay cũng là vì nói chuyện với tôn phu nhân vui vẻ nên mới uống hơi nhiều. Ta sợ nàng ấy cứ thế này sẽ khó chịu, tôn phu nhân lại đang mang thai, vẫn nên đi nghỉ sớm thì tốt hơn. Hôm nay được Mạnh huynh giúp đỡ, một bữa cơm nhạt chưa đủ tỏ lòng, mấy hôm nữa ta mời khách, bày tiệc trong nhà, tới lúc đó trang chủ và phu nhân nhất định phải nể mặt!"
Mạnh trang chủ vốn cũng đã uống không ít, hơn nữa quả thật cũng lo lắng cho phu nhân nhà mình, nghe được lời này thì lập tức cười nhận lời: "Được. Yên Nhi nhà ta cũng đã sắp tới ngày sinh, ở sơn trang ngoại thành thật sự rất bất tiện, bọn ta đã mua một căn nhà ở thành bắc, mấy ngày nay đều ở bên đó. Nếu Cảnh công tử không ngại thì chúng ta có thể thường xuyên qua lại."
Cảnh Dật mỉm cười nói: "Chuyện này đương nhiên rồi. Nếu như cách đây không xa, vậy thì để Cao Linh đi theo cho biết đường, cũng tiện cho sau này thăm hỏi."
Trong lúc nói chuyện thì mấy người cũng lần lượt đứng lên, Cảnh Dật lại chào hỏi phu thê Mạnh thị mấy câu, khẽ gật đầu với Cao Linh, sau đó đỡ Kiều Sơ Huân đi ra khỏi quán. Mạnh phu nhân vẫn mỉm cười nhìn theo hai người, đợi cho phu quân nhà mình đi tới đỡ thì liền vỗ lên cánh tay hắn, cười nói: "Chuyện tốt của Cảnh công tử sắp tới, chẳng lâu nữa lão gia sẽ được uống rượu mừng của họ thôi."
...
Cảnh Dật đỡ người đi ra khỏi quán ăn, ra cửa gọi một chiếc xe ngựa, từ lúc lên xe cho tới khi về đến phủ đi vào phòng ngủ, hắn vẫn ôm nàng trong lòng. Đặt người lên giường xong, xoay người đi rót nước ngâm khăn, lại đun chút nước nóng, muốn lau mặt cho Kiều Sơ Huân để nàng tỉnh hơn một chút, đợi lát nữa lại pha chút trà đặc cho nàng uống, tránh cho nửa đêm dạ dày lại khó chịu.
Quay lại bên giường thì thấy nàng đang nằm nghiêng người, tư thế rất không chỉnh tề, dây lưng dưới eo cũng không biết đã bị cởi ra từ bao giờ, để lộ lớp xiêm y nhạt màu bên trong và chiếc yếm màu cánh sen. Bàn tay nhỏ bé lại còn mò vào bên trong vạt áo, không biết là khó chịu chỗ nào, hai hàng mày cau lại, mắt khép hờ, cả người uốn éo.
Cảnh Dật thấy cảnh tượng này thì hít vào một hơi, đặt tấm khăn vải trong tay sang một bên, đi tới kéo chăn lên định đắp cho nàng. Nào ngờ chăn vừa đắp lên thì Kiều Sơ Huân lại vung tay kéo sang một bên, chân còn đạp đạp, giày rơi mất một chiếc, tất cũng bị tuột xuống, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn. Sau đó nàng lại lật người biến thành nằm ngửa, mũi phát ra tiếng hừ hừ rất nhỏ, mày lại càng nhíu chặt hơn, đôi môi hơi giương lên, y hệt như con thỏ con đang làm nũng.
Nàng thay đổi tư thế như vậy, xiêm y nửa khép nửa hở lúc trước lại biến thành hoàn toàn mở rộng, cái yếm vừa rồi có xiêm y che khuất thì không nhìn ra, bây giờ gần như bị lệch hẳn sang một bên, bên kia lộ ra, cả một khoảng ngực trắng nõn không hề có cái gì che lấp, bầu ngực như thể bị lạnh, run rẩy đung đưa rồi chậm rãi dựng thẳng lên.
Cảnh Dật cắn chặt răng, rũ mắt xuống, muốn kéo vạt áo Kiều Sơ Huân lên che lại, nàng mà cứ thế này thì thật sự sẽ xảy ra chuyện đấy! Tay hắn vừa mới đụng đến vạt áo nàng thì bàn tay Kiều Sơ Huân lại vươn tới, phủ lên mu bàn tay hắn. Bàn tay vốn đang lơ lửng bỗng nhiên biến thành dán lên nơi mềm mại kia, hơn nữa còn hoàn toàn khác với lúc trước, lúc này không có gì ngăn trở ở giữa, da thịt mịn màng nằm ngay trong lòng bàn tay hắn.
Cảnh Dật bị nàng ba lần bảy lượt chọc cho lửa nóng bùng lên, lại vốn chẳng phải là quân tử đạo mạo gì, dứt khoát tùy ý bóp nhẹ mấy cái, cúi xuống hôn người đang nằm ngửa kia.
Hắn ngậm cánh môi nàng hôn mấy cái liên tục, Kiều Sơ Huân không chỉ không ngượng ngùng khước từ như ngày thường mà còn giơ cánh tay lên vòng quanh cổ hắn, hơi nhướng người lên nhẹ nhàng cọ xát, lại còn phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ như làm nũng. Cảnh Dật thở hổn hển, đè lên trán nàng, giọng nói khàn đặc: "Đây là tự nàng chuốc lấy, sáng mai không được khóc đâu đấy!"
Kiều Sơ Huân lúc này vừa nóng lại vừa mơ màng, kì kèo Cảnh Dật chủ yếu là vì muốn tìm cảm giác mát mẻ trên người hắn, xiêm y bên ngoài tuột ra lại mang theo hơi lạnh tiến vào, cho nên mới liên tục dịch người lên bám dính lấy cơ thể hắn. Hơn nữa đầu óc choáng váng lại thêm cơ thể mềm nhũn, từ đầu tới chân đều cảm thấy khó chịu, hoàn toàn chẳng để tâm Cảnh Dật nói gì, nàng đều hé miệng phát ra âm thanh khe khẽ.
Cảnh Dật chống người dậy, cởi áo khoác ngoài, nhanh chóng lột sạch y phục trên người, buông màn lụa bên giường xuống, ôm lấy eo nàng kéo nàng ngồi dậy, vừa giúp nàng cởi xiêm y vừa hôn liên tục. Từ cần cổ trắng nõn đi xuống, những nơi bị hắn hôn qua đều nhanh chóng hiện lên những vết đỏ tươi, vành mắt Kiều Sơ Huân nhanh chóng ngập nước, giọng nói lại mềm nhũn khe khẽ kêu đau.
Từ sau lần bị hạ thuốc đó, mười mấy năm qua Cảnh Dật đều không hề chạm vào nữ nhân, vì vậy kinh nghiệm kỹ xảo gì cũng đều không có, lúc hôn Kiều Sơ Huân cũng dùng sức hơn thường ngày, không hề biết thế nào là thương hương tiếc ngọc.
Cởi dây buộc sau gáy và trên lưng ra, Cảnh Dật gạt cái yếm xuống, ôm nàng nằm nghiêng, bắt đầu cởi tiết khố bên dưới. Sợ nàng giãy giụa sẽ tự làm mình bị thương, hắn đã tháo trâm cài của cả hai người ném xuống dưới giường, bàn tay vuốt ve sau tấm lưng trần, môi cũng không hề nhàn rỗi, hôn khắp khuôn mặt, vành tai và quanh cổ Kiều Sơ Huân.
Đầu óc Kiều Sơ Huân vẫn mơ màng nhưng cũng đã phát hiện ra tình huống có phần khác thường. Hơn nữa Cảnh Dật hôn và sờ nắn đều rất dùng sức, trên người có nhiều chỗ cũng cảm thấy đau, ban đầu nàng còn mơ màng hừ hừ làm nũng, về sau lại dùng tay đẩy ra, chân cũng đá loạn xạ, chỉ là vẫn không phát ra được âm thanh rõ ràng, chỉ có thể nức nở khe khẽ.
Cảnh Dật cũng không sợ nàng đấm đá, chỉ là hiện giờ cả hai người đều không mặc y phục, cơ thể lại kề sát nhau, nàng náo loạn như thế thật ra chính là đang mè nheo trong ngực hắn, lại càng khiến hắn không thể khống chế được. Mặc dù Cảnh Dật không biết dịu dàng, nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng đây là lần đầu tiên của Kiều Sơ Huân, không muốn để cho nàng quá đau, cho nên dùng tay đẩy hai bên đầu gối của nàng ra, không để cho nàng lộn xộn, đồng thời bàn tay cũng lần xuống phía dưới nhẹ nhàng xoa nắn, thử dò xét vào bên trong.
Kiều Sơ Huân nhận ra được cảm giác đau này không giống những nơi khác, rốt cuộc cũng tỉnh rượu hơn một chút, bật khóc lên, co rụt người lại không cho hắn đụng tới. Cảnh Dật vừa hôn vừa dịu dàng dỗ dành, bàn tay kia cũng xoa nhẹ, để cho nàng thả lỏng.
Kiều Sơ Huân đã thả lỏng toàn thân, mặc dù vẫn cảm thấy khó chịu nhưng cũng để mặc cho hắn tùy ý. Ngay từ lúc cởi y phục, Cảnh Dật đã không có ý sẽ buông tha cho nàng, quyết tâm phải làm tới bước cuối cùng, vừa hôn vừa dỗ, còn chưa làm được gì thì cả người đã ướt rượt mồ hôi.
Đến lúc hắn thật sự đi vào, Kiều Sơ Huân ngay cả giãy giụa cũng không còn sức, hai chân mềm nhũn áp sát vào thắt lưng Cảnh Dật, đầu ngón tay túm lấy vai hắn khóc thành tiếng. Cảnh Dật vốn xấu tính, bình thường thích nhất là chọc cho đến khi nàng đỏ mắt mới thôi, nhưng bây giờ nghe tiếng nàng khóc thì trong lòng vừa không nỡ lại vừa ngứa ngáy, động tác dưới thân lại càng ngày càng dồn sức, chẳng bao lâu sau, tiếng khóc của Kiều Sơ Huân cũng khàn đi.
Bả vai bị móng tay của nàng đâm vào thành những vết đỏ ửng, Cảnh Dật cũng không hề cảm thấy đau, mắt cũng không hề chớp lấy một cái, bình tĩnh nhìn Kiều Sơ Huân. Hai mắt nàng ngập nước, sóng mắt mịt mờ nhìn hắn, hai hàng mày vẫn nhíu chặt, trên trán đầm đìa mồ hôi... Thấy cánh môi sưng đỏ của nàng bị hàm răng cắn chặt tới mức rỉ máu, hắn liền vươn ngón tay lên chạm vào, giọng nói không hề mang theo hơi thở dồn dập, chỉ là khàn khàn như đang đè nén thứ gì đó: "Cắn đi."
Kiều Sơ Huân bị hắn cạy mở cánh môi, nhưng làm thế nào cũng không nỡ lòng cắn xuống được, chỉ lắc đầu liên tục, giọt nước mắt lăn xuống những sợi tóc vấn vít của hai người. Nàng run rẩy hé môi, dường như muốn nói gì đó nhưng dưới người lại đau nhói, nức nở một tiếng, vừa muốn cắn môi theo thói quen thì Cảnh Dật đã vươn ngón tay vào.
Hai cánh môi đỏ mọng ngậm lấy ngón tay Cảnh Dật, nơi dưới thân hai người cũng quấn quýt chặt chẽ, thị giác cùng với cảm giác từ nơi nào đó đồng thời kích thích, Cảnh Dật không khỏi hừ khẽ một tiếng. Ngón tay rút ra, mắt khép hờ, môi chạm lên đôi môi Kiều Sơ Huân, hôn xuống...
Sau khi xong xuôi, Cảnh Dật ôm lấy eo Kiều Sơ Huân lui ra ngoài, đệm giường nhuộm đỏ một mảng lại thêm một vùng trắng đục loang lổ, chăn cũng lộn xộn chất đống ở một góc cạnh tường. Cảnh Dật buông mắt chống khuỷu tay lên sửa soạn sơ qua cho nàng, sau đó mới ôm nàng dậy, đi tới gian bên kia tắm rửa.
Đốt một chút tinh dầu an thần xong, Cảnh Dật ôm nàng tựa bên thành ao, cẩn thận lau rửa cho nàng. Kiều Sơ Huân bị giày vò cả một lúc lâu cũng đã tỉnh rượu hơn không ít, trên người chẳng có chút sức lực nào, dưới thân lại đau rát, chỉ có thể dựa vào ngực Cảnh Dật để mặc cho hắn tùy ý.
Lúc hắn chạm đến nơi giữa hai chân kia, Kiều Sơ Huân khẽ kêu một tiếng, đầu rúc vào hõm vai Cảnh Dật, tay đẩy hắn ra. Cảnh Dật cầm lấy tay nàng gác lên vai mình, hôn lên má nàng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng sợ, hơi sưng một chút, rửa xong rồi thoa chút thuốc."
Kiều Sơ Huân vừa chẳng còn chút sức lực nào, vừa thẹn thùng không biết phải đáp lại ra sao, đành yên lặng dựa vào vai hắn.
Cảnh Dật giúp nàng tắm xong, ôm nàng ra khỏi ao lau sạch người, lấy một chiếc áo choàng sạch sẽ mà hắn thường mặc phủ lên người nàng, đặt nàng lên sạp, nhanh chóng thay đổi đệm giường và chăn sạch, sau đó mới ôm nàng quay trở lại giường, lại lấy ấm nước pha một chút trà nóng, đút cho nàng uống hai ngụm, cuối cùng mới tắt đèn, quay trở lại giường ôm nàng vào lòng.
Yên lặng ôm nàng một lát, thấy mi mắt Kiều Sơ Huân run run, rõ ràng là vẫn chưa ngủ nhưng lại không nói gì, Cảnh Dật tưởng là nàng giận hắn, im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: "Ngày mười tháng sau là ngày lành, chúng ta tiến hành vào ngày đó đi."
Kiều Sơ Huân vội vàng mở mắt ra, bởi vì vừa mới khóc nên ánh mắt có vẻ trong suốt, nét mặt lại vừa ngạc nhiên vừa luống cuống: "Nhanh thế sao?" Trước đó không phải nói là thêm vài tháng nữa sao...
Cảnh Dật vỗ về sau lưng nàng, cười có vẻ bất đắc dĩ: "Nha đầu ngốc, hai chúng ta đã thế này rồi, có thể không nhanh một chút sao?"
Kiều Sơ Huân đỏ mặt, cắn cắn môi: "Ta... Lúc đó ta thật sự say không biết gì..." Vừa rồi tỉnh táo lại, nàng cũng nhớ rõ câu mà Cảnh Dật đã nói lúc tựa vào trán nàng. Cho dù thế nào thì chuyện này cũng là hai người ngươi tình ta nguyện, nếu lúc đó nàng không mơ màng bắt đầu thì Cảnh Dật cũng sẽ không quyết tâm làm tới cùng.
Cảnh Dật vươn ngón tay lên xoa nhẹ cánh môi sưng đỏ của nàng, trong mắt lộ ra ý cười nhợt nhạt: "Nàng không giận là được rồi. Bên phía Biện Kinh ta đã sai người chuẩn bị từ trước, mấy ngày tới sẽ có tin thôi. Được rồi, vậy mùng mười tháng sau, nhất định phải làm thật hoành tráng, sẽ không để nàng phải chịu thiệt thòi."
Kiều Sơ Huân lắc đầu, giọng nói vẫn còn hơi khàn: "Không cần quá phô trương, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm là được." Nàng không muốn Cảnh Dật chỉ vì chuyện hôn lễ mà bị người ta chú ý rồi rước họa vào thân.
Cảnh Dật không cần nghĩ cũng biết tâm tư của nàng, bật cười một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt Kiều Sơ Huân: "Cả ngày lo chuyện vớ vẩn. Nàng cho rằng hầu gia ta đây là bị phế sao? Không nghiêm trọng như nàng nghĩ đâu, chỉ cần ta không làm trái thánh chỉ quay trở lại Biện Kinh, thiên hạ to lớn này ta muốn đi đâu làm gì cũng không ai quản được."
Kiều Sơ Huân còn định nói gì đó nhưng Cảnh Dật đã ôm nàng kề sát vào trong ngực. Hắn vươn tay tới mép giường, mở cái tráp bạch ngọc ra, lục lọi lấy ra một bình thuốc nhỏ, lại lui ra một chút, vén áo choàng trên người Kiều Sơ Huân ra, đưa tay xuống dưới tìm kiếm.
Kiều Sơ Huân bị hắn dọa cho hoảng sợ, vội vàng đẩy tay không cho hắn chạm vào. Cảnh Dật nắm lấy tay nàng, tay kia tìm xuống giữa hai chân nàng, nhìn vào mắt Kiều Sơ Huân, nói: "Đừng sợ, chỉ là bôi chút thuốc thôi, nếu không ngày mai nàng đi lại sẽ khó chịu."
Kiều Sơ Huân cảm giác được ngón tay Cảnh Dật dinh dính, nhẹ nhàng xoa lên nơi đó. Bên dưới nhanh chóng truyền tới cảm giác mát lạnh lại nhoi nhói đau, nàng không khỏi co rúm người lại, từ từ nhắm chặt mắt không dám nhìn hắn nữa.
Cảnh Dật bôi từ trong ra ngoài, lấy khăn tay cạnh đó lên lau sạch ngón tay, lại khép vạt áo choàng cho Kiều Sơ Huân, hôn nhẹ lên mi tâm nàng, thấp giọng nói: "Ngủ một lát đi, có chuyện gì để ngày mai nghĩ sau."