Đồ ăn bữa sáng là món bánh canh viên với củ cải hầm, bên trong bỏ thêm chút rượu cất. Củ cải ngọt mềm, mì được nặn thành viên nhỏ trơn mịn, cho vào miệng là tan ra. Uống một bát canh vào bụng, cả người đều ấm lên, vị rượu cất thơm nồng càng khiến người ta có tinh thần hơn.
Ngoài các món thường ngày là bánh bao nhân thịt và bánh bao chay thì Kiều Sơ Huân còn làm một ít bánh ú lá trúc làm món chính. Mỗi cái đều chỉ lớn tầm chiếc bánh trôi, bên trong là củ sen bằm vụn làm nhân, bên ngoài là gạo nếp vừa dẻo vừa trắng muốt, dùng lá trúc bọc bên ngoài, cho vào nồi hấp lên, có thể nếm được mùi lá trúc thoang thoảng. Bóc lớp lá ra, chiếc bánh trắng trong đẹp mắt, hệt như một chồi gừng mới nhú, chỉ cần một ngụm là có thể nuốt gọn. Ăn kèm với dưa muối vừa cay vừa mặn, quả thật rất vừa miệng, lại uống thêm một bát bánh canh thơm ngon nóng hổi, thật sự cả ngày đều đầy phấn chấn.
Ăn xong bữa sáng, Kiều Sơ Huân vừa định đứng lên thu dọn bát đũa thì đã bị Cảnh Dật níu tay lại ngăn cản. Thấy nàng trợn to mắt vừa luống cuống vừa hoảng hốt mà nhìn hắn, Cảnh Dật bĩu môi, nói: "Không phải hôm qua đã nói là phải đi tới dược đường mới mở sao, bây giờ không muốn điều tra nữa?"
Kiều Sơ Huân từ kinh ngạc chuyển thành mừng rỡ, cong mắt lên nhìn hắn: "Công tử đồng ý sao?" Tối hôm qua ở lại phòng ngủ của hắn cả hồi lâu mà cũng không thấy hắn nhắc tới chuyện này, Kiều Sơ Huân còn cho rằng Cảnh Dật không muốn quản mấy chuyện đâu đâu thế này, lại thấy cả buổi tối vẻ mặt hắn đều không được vui cho lắm nên nàng cũng không dám nhiều lời.
Cảnh Dật thấy dáng vẻ đó của nàng thì cong môi cười, nói: "Nếu đã muốn như thế thì sao hôm qua lại không nói?" Việc này vốn đã khá kỳ lạ, chỉ cần nàng bằng lòng chủ động nhắc tới, chẳng lẽ hắn còn có thể nói không sao?
Kiều Sơ Huân cắn cắn môi, ngước mắt lên nhìn hắn một cái, hơi ngập ngừng: "Tối hôm qua trông công tử không được vui lắm, ta sợ nói ra sẽ khiến công tử càng buồn bực hơn." Đến lúc đó chẳng phải là lại ôm con thỏ mà trút giận.
Cảnh Dật đứng lên, kéo tay nàng đi ra ngoài, cả sắc mặt lẫn giọng nói đều rất bình thản, nhưng trong đó vẫn chứa chút gì đó như thể không cam lòng: "Tối hôm qua có hơi không thoải mái." Vừa nghĩ tới chuyện có thể nàng đã có người trong lòng thì hắn chỉ hận không thể phi thân tới Biện Kinh bắt người kia rồi đánh một trận, như vậy mới có thể hết giận!
Mới vừa đi được mấy bước thì Kiều Sơ Huân đã dừng chân lại không chịu đi tiếp. Kiều Sơ Huân nhướng một bên mày lên nhìn nàng.
"Không phải..." Kiều Sơ Huân vội vàng lắc đầu, sợ hắn đổi ý: "Bát đũa còn chưa thu dọn..."
Cảnh Dật xì một tiếng, tiếp tục kéo nàng ra ngoài: "Trong phủ nuôi cả đống người như vậy đâu phải là chỉ biết ăn."
Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Tiểu Vãn ở cách đó không xa đang bưng non nửa tô bánh canh cười ha ha đi về phòng, trên mặt viết rõ mấy chữ "tất cả đều là của ta, không cho bất kỳ ai cướp đoạt" to đùng. Khỏi cần hỏi cũng biết, chắc chắn là tiểu tử này lại đi vào bếp vét sạch phần còn lại trong nồi chiếm làm của riêng rồi. Bình thường trong lúc mọi người ăn cơm, hắn luôn là người đầu tiên ngồi vào bàn, người cuối cùng rời khỏi bàn, ăn hết đồ trên bàn rồi còn vào bếp vét nồi. Mười bảy mười tám năm qua, Cảnh Dật chưa bao giờ thấy hắn nói một câu "no rồi".
"Tiểu Vãn." Nhớ lại quá khứ huy hoàng của mấy người này, trong lòng Cảnh Dật cảm thấy rất bất đắc dĩ, giọng nói cũng không cao, chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng.
Tiểu Vãn vừa bước chân qua ngưỡng cửa, nghe được tiếng gọi của Cảnh Dật thì thu chân lại, đứng tại chỗ xoay người lại, nuốt nước bọt đáp: "Công tử." Tuyệt đối đừng có chuyện gì xảy ra đấy, hỡi bánh canh củ cải của hắn, hỡi mì viên đáng yêu, hỡi nước canh vừa thơm vừa ngon, để nguội rồi mới ăn sẽ không ngon nữa đâu!
Cảnh Dật nào hiểu được trong đầu Tiểu Vãn đang nghĩ cái gì, chỉ là bây giờ đang nắm tay người nào đó nên tâm tình đang rất tốt, sẽ không bày trò xấu giày vò người khác: "Ăn xong chỗ đó thì đi thu dọn bát đũa trong phòng ta."
Tiểu Vãn như được đại xá, "vâng" một tiếng rồi vui mừng xoay người đi vào phòng.
"Còn nữa." Trái tim đáng thương của Tiểu Vãn lại lần nữa bị người ta xách ngược, quay đầu lại, vẻ mặt u oán nhìn chủ tử nhà mình, canh thật sự sắp nguội rồi. Cảnh Dật liếc hắn một cái, tiếp tục nói: "Nếu trưa nay bọn ta về muộn thì tự các ngươi giải quyết chuyện cơm canh."
Khỏi phải cứ ngồi đấy mà hóng Kiều Sơ Huân về làm cơm cho bọn họ, trước kia bữa đói bữa no cũng chẳng thấy bọn họ làm sao, mấy tháng nay mỗi ngày ba bữa đúng giờ có người làm cơm cho, cái gì ăn ngon thì làm cái đó, cái gì muốn ăn thì làm cái đó, quen thói quen nết chả ra cái dạng gì nữa rồi! Cũng đâu phải là không có tiền tiêu vặt hằng tháng, cho dù có đến quán ăn đắt nhất trong thành thì cũng đủ tiêu, thế mà người nào người nấy đều nhất quyết ở nhà không chịu đi đâu cả, chỉ biết làm Kiều Sơ Huân thêm mệt.
Cảnh Dật nghĩ vậy, càng nắm tay Kiều Sơ Huân chặt hơn một chút, ngón tay vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của nàng, kéo người đi về phía sân trước.
Tiểu Vãn bưng tô canh đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng dáng càng lúc càng khuất xa của hai người bọn họ, mãi một hồi lâu sau vẫn cứ đứng ngẩn ra. Đến lúc đã hoàn hồn lại thì vội "oa" lên một tiếng vọt vào trong phòng, mếu máo lên án: "Chủ tử dụ Kiều tiểu thư chạy mất rồi, không ai lo cơm trưa cho chúng ta! Oa..."
Tất cả mọi người trong phòng giật mình một cái, sau đó lập tức vang lên những tiếng gào như sói tru. Tiểu Đào Nhi đứng bên cạnh bịt lỗ tai, mím môi phát sầu, số bánh bao lạnh còn để dành trong vại nước ở nhà bếp hẳn là hôm nay sẽ không còn sót cái nào nữa rồi.
Mấy ngày gần đây, mỗi lần Cảnh Dật kéo tay nàng đi thì Kiều Sơ Huân đều mãi lâu sau mới phát hiện ra, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ. Đã đi ra khỏi cửa cả một đoạn xa rồi mà Kiều Sơ Huân mới giật mình nhận ra mình đã bị hắn nắm tay dắt đi cả một đoạn đường dài, theo quán tính vội vàng muốn giãy rút tay ra.
Cảnh Dật cũng không nhắc tới chuyện tối qua nữa, siết chặt tay nàng không chịu buông ra, vẻ mặt nghiêm túc: "Trên đường nhiều người như vậy, lỡ như bị lạc thì ta phải đi đâu tìm nàng?"
Kiều Sơ Huân đưa mắt nhìn quanh bốn phía, mới vừa sáng sớm...
Cảnh Dật không hề nao núng, bổ sung thêm: "Bây giờ vẫn còn ít người, đợi đến lúc nhiều người thì đã muộn." Hắn thế này gọi là đề phòng mọi khả năng có thể xuất hiện.
Kiều Sơ Huân đã nhận ra hắn lại đang đùa giỡn, cắn môi trừng mắt liếc hắn một cái, tay càng dùng thêm sức muốn giãy ra. Cảnh Dật dứt khoát nắm cả cổ tay nàng trong lòng bàn tay, đè lại động tác giãy giụa của nàng: "Đừng giãy, bị trặc cổ tay thì không tốt đâu." Với chút sức lực này của nàng, chỉ điểm một chén trà mà cổ tay đã đau thì làm sao mà đọ được với sức của hắn?
Kiều Sơ Huân bây giờ ngay cả giãy cũng không giãy nổi, chỉ có thể bước đi theo hắn, hai má dần đỏ ửng lên, cúi đầu im lặng.
Cảnh Dật quay đầu sang nhìn nàng một cái, cong khóe môi lên cười cười: "Hôm đó ở Mạnh gia nàng bắt mạch cho Mạnh phu nhân đã nhìn ra được cái gì?"
Kiều Sơ Huân vốn đang vừa thẹn vừa giận, trong lòng còn mơ hồ lộ ra chút ngọt ngào mà chính nàng cũng không phát hiện ra, trong đầu đều đã loạn lên, vừa nghe Cảnh Dật lên tiếng hỏi thì hơi mơ màng ngẩng đầu lên, mãi lúc lâu sau mới hiểu ra Cảnh Dật đang hỏi chuyện gì, lập tức nhíu mày lại: "Vị Mạnh phu nhân kia và vụ phu nhân hôm qua hình như là ăn phải cái gì đó không hợp..."
Cảnh Dật nhớ lại tình huống lúc mọi người vây quanh bàn ăn hôm đó: "Rượu?"
Kiều Sơ Huân lắc đầu: "Hẳn là không phải. Mặc dù nói lúc mang thai không nên uống rượu, nhưng ta có thể thấy có lẽ bình thường vị Mạnh phu nhân kia thường xuyên uống rượu, tửu lượng cũng rất tốt. Thể chất mỗi người mỗi khác, nếu như nàng ấy đã uống nhiều năm, quen rồi thì cho dù có uống chút rượu cũng sẽ không sao."
Cảnh Dật nhớ ra bình thường trong lúc nấu ăn nàng rất chú ý tới chuyện phối hợp giữa các nguyên liệu với nhau, lại hỏi: "Hôm ấy thức ăn trên bàn có món nào xung khắc với nhau không?" Không phải người ta vẫn nói có những thứ không thể ăn cùng với nhau sao? Ví dụ như cua và quả hồng, rồi thịt dê và đậu xanh, mặc dù hắn không hiểu về dược lý cho lắm, nhưng mà từ nhỏ đã nghe người ta nói nên mấy thứ này cũng biết chút ít.
Kiều Sơ Huân hơi buồn cười nhìn hắn một cái: "Đương nhiên không có." Chưa nói đến chuyện đầu bếp mà những nhà giàu có như vậy mời về sẽ nấu ăn cẩn thận tỉ mỉ hơn nàng, am hiểu việc kết hợp giữa các nguyên liệu với nhau hơn nàng; mà nếu như thật sự có những thứ không nên ăn thì chẳng lẽ nàng lại không cản hắn lại sao? Mặc dù thân thể hắn càng ngày càng tốt hơn, nhưng những món quá nóng hoặc quá lạnh nàng cũng rất hiếm khi làm, mà cho dù có làm thì cũng sẽ hết sức chú ý trong việc chọn nguyên liệu và quá trình chế biến, cố gắng hết sức để điều hòa tác dụng của món ăn.
Cảnh Dật như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, cúi đầu xuống kề sát bên mặt nàng nói đùa: "Hôm đó lúc ăn cơm nàng cứ cúi gằm xuống, ta còn tưởng nàng không biết ta ăn cái gì." Bây giờ xem ra nàng vẫn rất quan tâm đến hắn.
Kiều Sơ Huân bị hơi thở nóng hổi của hắn phả vào gò má, hoảng hốt xoay mặt nhìn về phía trước. Hắn ngồi ngay sát nàng như vậy, hắn gắp món gì sao nàng có thể không nhìn thấy!
Cảnh Dật nhìn hàng mi dài đang không ngừng run run của nàng, cong môi lên, giọng điệu lại trở về vẻ hờ hững trước đó: "Vậy tại sao nàng lại nói là do ăn thứ gì đó nên mới bị đau bụng?"
"Không phải là ăn món gì không tốt..." Kiều Sơ Huân nghiêng đầu, dường như đang cố chọn từ ngữ: "Mà là, mạch tượng như thế rõ ràng là do ăn thứ gì đó dẫn đến động thai, mặc dù không dẫn đến sảy thai nhưng sản phụ chắc chắn sẽ có cảm giác như vậy, cảm thấy bụng dưới quặn đau và nặng nề."
Cảnh Dật vừa nghe Kiều Sơ Huân nói vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đi đến dược đường mới mở trong thành. Tấm biển trên cửa dược đường với ba chữ "Sơ An Đường" được sơn bạc, Cảnh Dật nhíu mày đầy hứng thú, bình thường các dược đường đều đặt những cái tên có liên quan tới dược liệu hoặc là trị bệnh, ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra được là dược đường, cái tên "Sơ An Đường" này nhìn qua thật đúng là không đoán ra được bên trong buôn bán cái gì!
Kiều Sơ Huân ngửa đầu liếc nhìn tấm biển hiệu, bên dưới lớp nền màu xanh nhạt là những con chữ được khắc chìm màu bạc, không biết tại sao bỗng dưng nàng lại thấy rất bất an, đầu ngón tay bất giác nắm chặt lấy tay Cảnh Dật.
Cảnh Dật nắm tay nàng chặt hơn, ý bảo nàng đừng hoảng sợ. Cho dù bên trong có ẩn chứa cái gì thì cũng chỉ là một dược dường mà thôi, cùng lắm là mượn danh Y Thanh Vũ dẹp sạch, như vậy cũng đủ để duy trì cuộc sống bình yên cho bách tính rồi.
Hai người ra ngoài khá sớm, dược đường cũng chỉ vừa mới mở cửa. Cả một dược đường lớn như vậy nhưng hiện giờ đang vắng tanh, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng cọ xát và tiếng đậy mấy cái tráp gỗ.
Vì hoàn cảnh gia đình nên Kiều Sơ Huân biết rõ đây là tiếng động tạo thành do người nào đó đang bốc thuốc và gói dược liệu lại. Nàng nhỏ giọng nói cho Cảnh Dật biết, hai người cất bước đi vào bên trong.
"Hai vị tới xem bệnh hay là mua thuốc?" Tấm màn vải màu tím bị người ta vén lên, bên trong có một nam tử trung niên đi ra. Người này vẻ mặt nhợt nhạt, vóc người gầy gò, nhìn trang phục không hề giống với đại phu mà lại giống với một kẻ làm ăn buôn bán.
Kiều Sơ Huân bị hỏi thì sững ra, trong chốc lát không biết nên xử lý tình huống này như thế nào, chỉ lúng ta lúng túng đứng yên không nói nên lời. Cảnh Dật ở bên cạnh thì lại rất bình tĩnh, ôm lấy Kiều Sơ Huân từ sau lưng, khẽ cười nói: "Là thế này, tỷ nhà ta đang mang thai, hôm qua đột nhiên trong bụng quặn đau, mời đại phu tới khám cũng không nói được rõ là do nguyên nhân gì. Mấy hôm trước có nghe nói y thuật của đại phu trong Sơ An Đường rất cao siêu, hôm nay mới tìm tới để gặp."
Nam tử kia trầm ngâm một lúc, sau đó nói: "Nếu không trực tiếp khám cho bệnh nhân thì không thể suy đoán xằng bậy được. Quy định của Sơ An Đường bọn ta là sau buổi trưa mới nhận xem bệnh, nếu phu nhân không tiện tới thì bọn ta có thể phái người tới, chỉ là tiền xem bệnh thế này..." Nam tử hơi dừng lại một chút, giơ ra ba ngón tay: "... đắt gấp ba lần đại phu bình thường tới nhà xem bệnh."
Kiều Sơ Huân hơi ngạc nhiên: "Đắt thế sao?"
Nam tử kia cười có vẻ ngạo mạn: "Đắt đương nhiên là có nguyên do của nó. Bọn ta có một vị Tiếu đại phu, am hiểu nhất là điều dưỡng thân thể cho nữ nhân có thai. Trước đây những người mà hắn từng xem bệnh cho... À, khi đó dược đường của bọn ta còn chưa mở tới phủ Việt Châu này." Nam tử vừa nói chuyện vừa cười: "Trước đây những người mà Tiếu đại phu từng xem bệnh cho đều sinh nở vô cùng thuận lợi, hài tử cũng hết sức khỏe mạnh, cực kỳ nổi danh ở vùng Vụ Châu!"
Cảnh Dật chăm chú lắng nghe những lời người này nói, lộ ra vẻ hứng thú: "Thế sao? Nếu thế thật thì đúng là phải mời vị Tiếu đại phu này tới nhà xem mạch cho tỷ ta một chuyến rồi."
Nam tử đưa tay ra dấu mời, ra hiệu cho hai người đi sang bên trái: "Gần đây Tiếu đại phu rất bận rộn, hiện giờ đang xem bệnh cho một vị phu nhân ở ngoại thành, nhưng mà chắc chắn sẽ về trong nay mai thôi. Nếu hai vị thật sự có mong muốn thì có thể để lại địa chỉ, tới lúc đó bọn ta sẽ phái người tới."
Cảnh Dật đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, cau mày lẩm bẩm: "Ngoại thành? Chắc không phải là phu nhân của Mạnh trang chủ chứ?"
Nam tử kia nghe vậy thì quay đầu, vẻ mặt sốt sắng hơn hẳn lúc đầu: "Thì ra công tử cũng có quen Mạnh trang chủ. Không sai, chính là vị phu nhân kia của hắn."
Kiều Sơ Huân nhìn ra Cảnh Dật là đang giả vở nên vẫn không dám tiếp lời, chỉ sợ mình làm hỏng chuyện của hắn. Bây giờ nghe nói cái người vênh váo hống hách hôm đó chính là Tiếu đại phu mà người kia nói từ nãy tới giờ, đột nhiên nhớ ra lão đại phu hôm qua đã nói: Nếu trong lòng cô nương đã có suy đoán thì về nhà lật lại sách vở ắt sẽ rõ ràng. Ông ấy bảo nàng về nhà lật lại sách vở, còn nói đáp án là dược đường này, vậy chẳng phải là...
"Công tử." Kiều Sơ Huân nhẹ giọng gọi một tiếng, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người kia: "Ta nhớ là vị Mạnh phu nhân kia từng nói rằng Sơ An Đường có bán một loại thuốc an thai rất bổ dưỡng..." Bình thường nàng gần như chẳng bao giờ nói dối, do do dự dự nói ra câu này, còn phải nhìn Cảnh Dật mới nói ra được.
Ánh mắt Cảnh Dật nhìn nàng lộ ra ý cười nhàn nhạt, ôm lấy nàng, nói: "Nếu nàng không nói thì ta cũng quên mất." Hắn lại xoay mặt nhìn về phía nam tử trung niên kia: "Nếu vị Tiếu đại phu kia hiện không ở đây thì để hôm khác bọn ta quay lại. Không biết loại thuốc an thai này có thể bán cho bọn ta một ít trước được không, trưa nay về sẽ sắc cho tỷ ta uống một chén trước, nói không chừng lại thật sự có tác dụng."
Nam tử kia chần chừ một lúc, gật đầu nói: "Hai vị chờ một lát."
Xách hai túi giấy đựng thuốc đi ra khỏi dược đường một đoạn, Cảnh Dật kéo tay nàng, cười nói: "Từ khi nào mà Sơ Huân cũng biết gạt người rồi?"
Kiều Sơ Huân thẹn đỏ mặt, mi mắt hơi run: "Ta... Ta chợt nhớ ra mấy câu vị đại phu hôm qua đã nói, ông ấy bảo ta về nhà lật lại sách thuốc, còn nói tới dược đường này là có thể biết được chuyện chúng ta muốn tra... Còn cả lời người vừa nãy đã nói nữa, vị Tiếu đại phu kia chính là người chúng ta thấy lúc ở sơn trang, ta bỗng nhiên nghĩ đến..."
Cảnh Dật nắm chặt một tay nàng, cổ vũ nàng nói tiếp: "Nghĩ đến cái gì?"
Kiều Sơ Huân ngước mắt lên nhìn hắn, hơi chần chừ rồi nói: "Vị Mạnh phu nhân kia, còn cả vị phu nhân hôm qua nữa, không phải là do ăn đồ ăn gì mới bị như vậy, mà rất có thể là do uống một loại thuốc nào đó."