Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài!

chương 80: thầm mến [thư hàm phiên ngoại]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ đó về sau, Diêu Thư Hàm mãi mãi không có cách nào quên đôi chân dài và chiếc cổ trắng noãn của Thư Nhan, càng không có cách nào quên cơn cuồng bạo xao động trong cơ thể khi cô nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo của Thư Nhan, còn cả tội muốn xâm lược Thư Nhan.

------------------------

Tên của người đó là Diêu Thư Hàm.

Trong nhà Diêu Thư Hàm quản giáo rất nghiêm. Ba giảng dạy trong trường Đại học khoa Văn, có chút bảo thủ. Mẹ dạy Chính trị ở trường Cao trung trọng điểm, bình thường rất ôn nhu nhưng trong nhiều trường hợp đều rất nghiêm túc.

Không có khuôn phép không thành quy tắc.

Đây là quy tắc Diêu Thư Hàm từ khi sinh ra phải thực hiện.

"Trước giờ tối phải về nhà."

"Không được đi KTV tụ tập."

"Không được cùng những bạn học có phẩm hạnh không tốt giao du."

Rốt cuộc Diêu Thư Hàm không nhịn được, hỏi:

"Ba, phẩm hạnh tốt hay xấu làm sao có thể đánh giá?"

Ba Diêu sờ đầu nhỏ của tiểu Thư Hàm, nói:

"Không đoan chính, tâm thuật bất chính, chính là bất lương."

Diêu Thư Hàm yên lặng cúi đầu xuống. Nhưng... thế nào mới là không đoan chính, thế nào là tâm thuật bất chính?

"Không thể mặc váy trên đầu gối."

"Nhai đồ ăn không được mở miệng, không được phát ra tiếng."

"Không được xem những thứ lung tung."

Diêu Thư Hàm lấy tay chặn cuốn truyện tranh trên bàn, ủy khuất nói:

"Mẹ đây không phải là những thứ lung tung-"

"Không được cãi." Mẹ Diêu trừng mắt nhìn tiểu Thư Hàm, "Có thời gian thì xem nhiều 'Luận học' 'Kinh Thi', cháu trai nhỏ nhà Đào gia gia giống như con mà bây giờ đã có thể đọc 'Sử ký' rồi. Hoặc là con luyện nhiều hơn hai quyển bảng chữ mẫu, nhìn chữ con viết, xiêu xiêu vẹo vẹo, nói gì chứ."

Nhưng là-- Diêu Thư Hàm ngẩng đầu còn muốn nói điều gì đó lại nhìn thấy khuôn mặt nghiêm trang của mẹ mình, đầu lại cúi xuống:

"A..."

Mẹ Diêu vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Thư Hàm, cười nói:

"Ngoan."

Mặc dù thế, chịu đủ mọi trói buộc Diêu Thư Hàm vẫn giống như nhiều hùng hài tử đều có một viên tâm phản nghịch hồn nhiên, mỗi khi đêm vắng đến thì trong lồng ngực thình thịch rung động, theo tuổi tác không ngừng lớn lên và cũng dần dần bành trướng bắt đầu rục rịch....

Tiểu Thư Hàm luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn trời và mây, ước ao như chim bay lượn, hướng về tự do, theo đuổi lãng mạn.

Lúc sơ trung, các tiểu nữ sinh trong lớp chia nhau những quyển tiểu thuyết tình cảm.

Diêu Thư Hàm bị quyển tiểu thuyết với bìa ngoài màu hồng hấp dẫn, không kiềm chế được hiếu kỳ trong lòng cũng lấy một quyển về nhà, giấu dưới gối đầu nằm, đợi đến đêm trốn trong chăn cầm đèn pin im lặng xem.

Có một lần Diêu Thư Hàm đang xem nam nữ chính hôn nhau, mẹ Diêu bất ngờ vào, bà vén chăn lên tịch thu quyển tiểu thuyết của Diêu Thư Hàm.

Mẹ Diêu liếc nhìn quyển tiểu thuyết, bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Diêu Thư Hàm:

"Con mới bây lớn đừng nghĩ những trò oai môn tà đạo (đường ngang ngõ tắc)."

Diêu Thư Hàm bị giật mình, cuộn thành một đoàn, ngoan ngoan đáp:

"A..."

Mẹ Diêu đem quyển tiểu thuyết trả lại cho tiểu Thư Hàm:

"Tuyệt đối đừng để ba con thấy, ông ấy từ trước tới giờ không quen nhìn những thứ lung tung này."

Ba Diêu đem tiểu thuyết tình cảm này hạ xuống bậc văn tự thấp kém, văn học rác rưởi.

Diêu Thư Hàm cào cào gối đầu, nhỏ giọng nói:

"Mẹ, đây không phải là văn học rác rưởi."

Mẹ Diêu liếc nhìn tiểu Thư Hàm:

"Được, không phải, nhưng Hàm Hàm, bây giờ con còn nhỏ, chúng ta trước hết lo học cho giỏi được không? Chờ sau khi con lớn lên mẹ sẽ giới thiệu một nam nhân tốt cho con."

Lại nữa rồi...

Diêu Thư Hàm bĩu môi, nói:

"Con không thích cháu trai nhà Đào gia gia."

Mẹ Diêu cười, xoa đầu tiểu Thư Hàm:

"Vậy còn tiểu ca ca nhà Trương thúc thúc."

Diêu Thư Hàm xoay người ngủ, không để ý tới mẹ mình.

Đợi sau khi mẹ Diêu đi, Diêu Thư Hàm lại đem quyển tiểu thuyết ra, bướng bỉnh đọc hết.

Chỉ là... sau khi đọc xong, trong lòng Diêu Thư Hàm cảm thấy trống vắng.

Câu chuyện tình yêu trong tiểu thuyết rất duy mỹ, vai nam chính rất tuấn tú, nhân vật nữ chính rất đáng yêu, họ rất yêu nhau, nhưng Diêu Thư Hàm cảm thấy có chỗ khác lạ, nữ sinh khác xem hai mắt đều tràn đầy hâm mộ, còn tiểu Thư Hàm trước sau đều không có hứng thú.

Ba mẹ không cho xem, tiểu Thư Hàm cũng không cảm thấy hứng thú nữa, về sau không xem nữa.

-------------------------

Ba năm sau Diêu Thư Hàm vào Cao Trung.

Cao trung ở L thị lúc đó là khu trường trung học trọng điểm, Diêu Thư Hàm với vị trí thứ toàn thành phố nhanh chóng tiến vào trong lớp giỏi nhất.

Trước khi vào học có một kỳ huấn luyện quân sự, Diêu Thư Hàm cùng các học sinh khác ở khu huấn luyện ở ngoại thành ngây người ngày, chờ huấn luyện trở về, chủ nhiệm lớp dẫn theo nam sinh trong lớp mang xe tới đón.

Bởi vì quân khu nam nữ tách biệt, nam sinh ở trong khu nghỉ lại của bộ đội, nữ sinh thì ra bên ngoài nhà kho ngủ, cho nên nam sinh trở về trường trước sau đó quay lại lấy đồ giúp nữ sinh.

Diêu Thư Hàm đi chậm rãi, ở hàng cuối, đợi khi cô xuống xe người ở bên ngoài đã tản đi khá nhiều rồi.

Không có ai giúp cô cầm đồ.

Diêu Thư Hàm liếc nhìn xung quanh, người đi ở phía trước, cô sợ theo không kịp phần lớn mọi người nên vội vã về phía trước.

Trên lưng vác túi quân lữ rất lớn, cực kỳ nặng, hơn nữa vóc người lại nhỏ, rất nhanh thì chạy không nổi nữa.

Cô thở hổn hển, lau mồ hôi, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi.

Lúc này, phía trước có người quay đầu nhìn cô:

"Một mình cậu?"

Diêu Thư Hàm giật mình, nhìn người kia.

Người trước mặt cao hơn cô nửa cái đầu, đôi chân dài, đôi mắt hồ ly mảnh thật dài, sau đầu thắt một bím tóc nhỏ.

Diêu Thư Hàm đang muốn trả lời, đôi mắt hồ ly liền đi tới giúp cô cởi bao lô xuống, mang lên trên lưng mình, nói:

"Đi thôi."

"A? Diêu Thư Hàm cả kinh, cúi đầu đi về phía trước: "Dạ..."

"Những nữ sinh khác đều có nam sinh mang ba lô giúp, túi của cậu nặng như vậy một mình mang sao nổi?" Mắt hồ ly nói.

Diêu Thư Hàm cúi đầu thấp hơn.

Mắt hồ ly: "Động tác quá chậm!" nhìn Thư Hàm, "Sau này nhanh lên một chút, nếu không... rất nhiều thứ sẽ bị cướp đi."

"Dạ..."

"Cũng may đường không xa, mình giúp cậu mang về."

"Cảm ơn..."

Mắt hồ ly cười nói:

"Không có gì, sau này đều là bạn học của nhau."

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc ngày thứ ba thì chính thức khai giảng.

Lớp tự học buổi tối trước khi nhập học một ngày, chủ nhiệm lớp tự giới thiệu, họ Ngụy gầy teo nhưng rất cao, khuôn mặt lúc nào cũng kéo căng, vì vậy mọi người trong lớp đều gọi ông ấy là Ngụy lão đầu.

Ngụy lão đầu để cho mỗi người trong lớp tự giới thiệu, Diêu Thư Hàm len lén liếc mắt nhìn trong lớp, dãy giữa phía trước hàng trước liền tìm được nữ sinh ngày đó giúp cô đeo ba lô, sau đó gục đầu xuống bàn lẳng lặng chờ.

Sau một vòng tuần hoàn hình rắn, rốt cuộc đến phiên nữ sinh mắt hồ ly.

Mắt hồ ly đứng lên, gật đầu một cái, tóc rối bên tai như con thỏ nhỏ giật giật, người đó híp mắt cười nói:

"Chào mọi người, mình là thư Nhan, Thư trong thư phục (thoải mái, dễ chịu), Nhan trong nhan sắc. Sơ trung là hạng thành phố, hy vọng có thể cùng mọi người làm bạn, cảm ơn."

Diêu Thư Hàm mím môi khẽ sờ kính, trộm cười, thì ra người ta tên là Thư Nhan.

Một lát sau đến phiên Diêu Thư Hàm, lúc này cô còn đang suy nghĩ về Thư Nhan, quên mất đến lượt mình tự giới thiệu.

Ngụy lão đầu nhắc nhở:

"Bạn học tiếp theo."

"Dạ--" Diêu Thư Hàm hoảng hốt lo sợ đứng lên, cúi đầu đỏ mặt nói:

"Mình là Diêu Thư Hàm... rất vui được làm quen với mọi người, sau này xin chỉ giáo nhiều, cảm ơn!" ngay lập tức ngồi xuống.

Hô---

Diêu Thư Hàm vuốt ngực mình thở ra một hơi, lại ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Từ phía sau hàng đầu người xuyên qua khe hở vừa vặn có thể nhìn thấy Thư Nhan.

Thư Nhan...

Ở trong lòng lẩm bẩm tên của người kia, nhìn đôi mắt nhỏ dài, khóe miệng câu dẫn, ánh mắt giảo hoạt cùng với nụ cười như có như không, Diêu Thư Hàm không tự chủ mỉm cười.

Người ấy thật tốt. Diêu Thư Hàm nghĩ.

Diêu gia cách khá xa trường, hơn nữa ba Diêu hi vọng con gái có thể thể nghiệm cuộc sống ở trọ ở trường, cho nên để Diêu Thư Hàm ở trọ.

Một phòng người, hai phòng ngủ là một gian lớn, ở giữa có nhà tắm và sân thượng.

Vào buổi trưa một ngày nào đó, Diêu Thư Hàm đang chuẩn bị ngủ trưa, bạn cùng phòng dẫn theo hai người vào.

Lúc đầu Diêu Thư Hàm không chú ý xem là ai nhưng chợt nghe có tiếng người nói:

"Phòng ngủ của các cậu thật sạch sẽ."

Diêu Thư Hàm hơi sửng sờ, là Thư Nhan.

Nhớ không lầm, Diêu Thư Hàm nhớ kỹ Thư Nhan không có ở trọ trong trường, chắc là buổi trưa nên tới phòng trọ chơi.

Vì vậy vốn dự định lên giường ngủ, bây giờ Diêu Thư Hàm liền từ bỏ ý định nghỉ ngơi trong đầu, mở nắp bút tiếp tục yên lặng làm bài tập.

Trong phòng ngủ những người khác đang thảo luận về chuyện chia lớp cuối kỳ.

Những người khác đều muốn chọn khoa tự nhiên.

Có người hỏi Diêu Thư Hàm, Diêu Thư Hàm nói:

"Mình chọn văn."

Bạn cùng phòng chậc lưỡi:

"Chọn văn làm gì, khoa văn đầu ra rất chật vật, thường những người thành tích không tốt mới học văn."

Diêu Thư Hàm Hàm nhíu mày, nghiêm túc nói:

"Không phải tất cả người học văn đều có thành tích không tốt, học văn cũng có rất nhiều công việc giống như khoa khác, hơn nữa mình thích Văn."

Trong phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.

Mọi người đều theo tiếng vỗ tay đó nhìn, thấy Thư Nhan đang cười vỗ tay, Thư Nhan nói:

"Bây giờ người đến nhiều như nước chảy bèo trôi" chỉ Diêu Thư Hàm, "Cậu có thể kiên trì lý tưởng của mình, mình rất thích cậu."

"Cảm ơn." Diêu Thư Hàm chợt cúi đầu, cầm chặt bút trong tay.

Cô đột nhiên cảm thấy mặt rất nóng, sờ một cái, rất nóng rất nóng.

Diêu Thư Hàm có chút hoảng sợ, con tim đập loạn, lẽ nào đây chính là luật tim trật nhịp trong truyền thuyết?

Những người khác rất nhanh lại tiếp tục với những vấn đề khác, Diêu Thư Hàm gục đầu xuống bàn, dúi đầu vào trong cánh tay.

Cô rất vui vẻ.

Thời gian đi học trôi qua rất nhanh, đảo mắt cũng sắp đến cuối kỳ.

Lúc này trong lòng Diêu Thư Hàm có chút dao động, cô có chút muốn chọn khoa tự nhiên, như vậy thì có thể lưu lại cùng lớp với Thư Nhan...

Nhưng cô đã sớm chuẩn bị sẵn chọn Văn, trong nhà cũng ủng hộ cô chọn văn.

Phải làm sao đây....

Diêu Thư Hàm ở trong phòng kế bên vừa tắm vừa xoắn xuýt lo lắng một vài vấn đề.

Đợi cô tắm xong mặc quần áo tử tế, trong lúc nhìn gương lau tóc, bỗng nhiên trong phòng ngủ có người tiến vào, hỏi cô:

"Có máy sấy không?"

Diêu Thư Hàm cả người cứng ngắc.

"Có máy sấy không?"

Diêu Thư Hàm cúi đầu xoa mái tóc dài, nói:

"Mình không có..."

"Ah..."

"Vương Thư có, mình lấy cho cậu." Diêu Thư Hàm chợt xoay người nói nhưng lúc xoay người trong nháy mắt đỏ mặt.

Thư Nhan mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi, khoe đôi chân dài, mái tóc ướt dán trên cổ, cô cảm thấy kỳ lạ nhìn thoáng qua Diêu Thư Hàm , gật đầu:

"Ừm, cảm ơn nhiều."

Diêu Thư Hàm cầm máy sấy đưa cho Thư Nhan, quay đầu chỗ khác hỏi:

"Cậu không phải không ở ký túc xá trong trường sao?"

Thư Nhan thổi tóc nói:

"Buổi chiều thi đấu cầu lông, cả người ra mồ hôi, đi lên đây tắm một chút."

Trong phòng ngủ Diêu Thư Hàm có nữ sinh cùng Thư Nhan quan hệ rất tốt, Thư Nhan thường tới ký túc xá họ chơi.

"À..." Diêu Thư Hàm lên tiếng.

Thư Nhan chợt đưa tay quấn một lọn tóc của Diêu Thư Hàm, khẽ ngửi một cái, cười nói:

"Thật là đẹp."

Tim Diêu Thư Hàm đập không ngừng.

Thư Nhan còn nói: "Mình cũng muốn để tóc dài một chút, đáng tiếc không biết xử lý. Mình muốn sau này có người có thể giúp mình xử lý tóc, mình cũng muốn để thật dài thật dài." mỉm cười với Diêu Thư Hàm, "Giống như cậu."

Mình có thể.

Mình có thể giúp cậu gội đầu, chải tóc, có thể giúp cậu thắt tóc, làm các kiểu tóc...

Diêu Thư Hàm hai tay giao trước ngực, nhẹ nhàng trả lời:

"Dạ."

Thư Nhan thổi tóc xong vừa mặc quần áo tử tế, bước qua vỗ vai Diêu Thư Hàm:

"Cảm ơn cậu, mình đi nha."

Cậu có thể không cần đi không?

Diêu Thư Hàm xoay người nhìn về phía bóng lưng Thư Nhan, nhìn thật lâu.

Từ đó về sau, Diêu Thư Hàm mãi mãi không có cách nào quên đôi chân dài và chiếc cổ trắng noãn của Thư Nhan, càng không có cách nào quên cơn cuồng bạo xao động trong cơ thể khi cô nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo của Thư Nhan, còn cả tội muốn xâm lược Thư Nhan.

Còn thiếu một chút xíu xiu thôi, thì cô đã mất đi lý trí nhào tới ôm lấy Thư Nhan, cắn lên xương quai xanh của Thư Nhan, nhẹ nhàng cắn xé.

Cô muốn người kia.

Người kia rất vui vẻ, người kia nói cô đẹp.

Nhưng người kia không biết, thật ra người kia còn đẹp hơn...

Diêu Thư Hàm bản thân có lẽ thích một cô gái.

Cô gái kia tên là Thư Nhan.

--------------------------

Ps. Vậy là đã đi đến chương cuối cùng bộ Số học lão sư mời ra ngoài. Phải tạm biệt lão Thư sợ vợ mặt dày và lão Diêu ngạo kiều rồi. Hi vọng mọi người đã có thời gian vui vẻ khi đọc bộ này. Cảm ơn rất nhiều.

Ps. Hôm nay bảo vệ đồ án tốt nghiệp xong về edit xong chương này coi như một kết hoàn hảo cho ngày hôm nay. Buổi tối tốt lành!^^

Truyện Chữ Hay