Người ta nói thời gian là liều thuốc tốt, nỗi đau mất đi một người, bao lâu mới có thể xoa dịu?
------------------------
"Đẹp không?" Diêu Thư Hàm hai tay đặt trên đầu vai Thư Nhan, cẩn thận chu đáo giúp Thư Nhan thử đồ, nhìn trong gương mỉm cười, lại nhẹ nhàng gom gọn lại mái tóc đang tản ra trên vai Thư Nhan.
Thư Nhan mặc một chiếc quần jean, nửa người trên là áo thụng ngắn tay màu trắng, bên ngoài mặc chiếc quần bò dài có thắt lưng, trước ngực gài một bông hoa bằng vải jean. Quần jean như bánh gato phân tầng bị đường viền hoa xẻ thành từng tầng từng tầng, dưới mỗi tầng đường viền hoa đính thêm viên kim cương nho nhỏ lấp lánh.
Thư Nhan có chút ngượng ngùng, gãi đầu, cô chưa từng mặc qua kiểu quần áo này, nhất là váy... cái váy này là của Diêu Thư Hàm, không biết sao, hôm nay Diêu Thư Hàm lôi ra từ trong tủ quần áo bắt Thư Nhan phải mặc váy của cô.
Diêu Thư Hàm nói:
"Có một chuyện em đã suy nghĩ từ rất lâu rồi."'
Thư Nhan quay đầu nhìn Diêu Thư Hàm:
"Chuyện gì?"
Diêu Thư Hàm dùng ngón tay chạm vài đóa hoa xanh đậm nho nhỏ trước ngực Thư Nhan nói:
"Tự tay giúp chị mặc quần áo lên người... sau đó sẽ tự tay cởi nó xuống."
"Dừng dừng!" Thư Nhan cắt đứt lời Diêu Thư Hàm, "Diêu lão sư, em có thể nói cho chị biết, suốt ngày trong đầu em suy nghĩ những gì không?"
Diêu Thư Hàm từ phía sau ôm lấy Thư Nhan, hai tay giao nhau, cánh tay khoát lên xương hông Thư Nhan, nhỏ giọng hỏi:
"Chị có để cho em cởi không?"
Thư Nhan bao giờ hết cách với người kia.
Thư Nhan nhẹ nhàng xoa lên đôi bàn tay đang ôm mình, thấp giọng nói:
"Cởi."
"Ha ha." Diêu Thư Hàm cười cười, vùi mặt vào lưng Thư Nhan.
Thư Nhan yên lặng đứng ở trước gương, hai bên tóc chỉnh tề thiếp ở trước ngực, phía sau truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp từ Diêu Thư Hàm, không khí trong phòng ngủ tràn ngập hương vị ngọt ngào nhàn nhạt, có điểm giống nước hoa, hoặc là một loại hoa quả nào đó, là quả đào hoặc là ô mai...
Không biết có phải Diêu Thư Hàm bị ảo giác hay không, hôm nay cô cảm thấy Thư Nhan rất yên lặng, không phải là kiểu ít nói chuyện nên yên lặng, mà là....
Đôi tay ôm lấy Thư Nhan không tự chủ siết chặt hơn.
Diêu Thư Hàm cảm thấy từ sau khi trở về từ cổ trấn kể cả mấy ngày nay, Thư Nhan đều ở trong trạng thái không biết nói sao, sinh hoạt cũng giống như trước không có gì bất đồng, sẽ cùng cô đấu võ mồm, sẽ hung hăng đáp trả, sẽ thấy cô sắp tức giận sẽ vội vàng dỗ dành.
Còn nhiệt tình ôm, hôn sau đó ôm nhau cùng ngủ, mọi thứ rất yên bình.
Có thể càng yên bình, trong lòng Diêu Thư Hàm càng cảm thấy không thực tế. Cô có thể cảm giác sự bất an của Thư Nhan, cô biết người kia có tâm sự. Cho dù trong lòng Thư Nhan lo lắng gì, có quan hệ với cô hay không, Thư Nhan không chọn bộc bạch cho cô biết, cô cảm thấy không khỏi mất mát.
Diêu Thư Hàm cũng không phải muốn hạn chế Thư Nhan hoàn toàn, không để cho đôi bên có chút không gian, nhưng lòng cô điên cuồng mong muốn chiếm giữ, dục vọng của một người không dễ dàng có thể kiềm nén. Cô quan tâm Thư Nhan, muốn đem tất cả dâng hiến cho Thư Nhan, đồng thời, cô cũng hi vọng Thư Nhan có thể tin tưởng cô vô điều kiện.
Thế nhưng, cẩn thận suy nghĩ, cô- Diêu Thư Hàm- cũng có những chuyện không muốn Thư Nhan biết tới, chẳng hạn như chuyện cô từng trải qua ở Trung tâm thần kinh....
Có phải Thư Nhan cũng có những loại sự tình như vậy không muốn cho cô biết hay không?
Haizz.... Diêu Thư Hàm khẽ thở dài, cọ cọ lên lưng Thư Nhan. Cô nghĩ: Giữa những người yêu nhau có phải nên tuyệt đối tính nhiệm không? Tín nhiệm, nhưng không phải là tạo thành áp lực cho đối phương, cấp cho đối phương không gian thích ứng, ở góc độ này rốt cuộc phải làm sao mới có thể giữ chặt được?
"Hàm Hàm." trong lúc Diêu Thư Hàm càng nghĩ càng đi xa, Thư Nhan nắm lấy tay cô, cúi đầu khẽ gọi.
"Hữm? A, em ở đây." Diêu Thư Hàm cũng nắm lấy tay Thư Nhan.
Thư Nhan ngừng một chút, đôi con ngươi trầm xuống, chậm rãi mở miệng:
"Em còn nhớ rõ lúc ở cổ trấn, chị đã nói với em, đi cổ trấn... vé máy bay là tiền mẹ chị bỏ ra không?"
"Ừm.." Trong lòng Diêu Thư Hàm khẽ động, mi mắt rũ xuống. Sắp tới rồi...
Im lặng một hồi, Thư Nhan nói: "Mẹ nói chị mang em đi chơi, mẹ nói muốn nhìn thấy chị vui vẻ." đôi tay nắm tay Diêu Thư Hàm từng chút từng chút dùng sức, "Cũng muốn em vui vẻ."
Diêu Thư Hàm há miệng, rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ ừ một tiếng.
Kết quả, Thư Nhan chậm rãi gục đầu xuống, xoa mũi, dùng tay lau khóe mắt, nói:
"Mẹ chị... có lẽ sắp không chịu được rồi..."
Diêu Thư Hàm hít sâu một hơi, cô xoay người Thư Nhan lại, ôm đầu Thư Nhan vùi vào trong lòng mình, vỗ về.
Thư Nhan ôm chặt Diêu Thư Hàm, rất yên tĩnh, rất yên tĩnh.
Âm thanh từ trong lòng Diêu Thư Hàm phát ra, buồn buồn:
"Chị biết... chị biết mẹ chống đỡ không nổi từ lâu rồi, thật không nghĩ đến..."
Diêu Thư Hàm cho rằng Thư Nhan khóc, cô muốn đẩy Thư Nhan ra nhìn thử, nhưng bàn tay đưa ra sau gáy liền dừng lại, đổi lại chậm rãi xoa đầu Thư Nhan.
Thực tế Thư Nhan không khóc, chỉ là rất khó chịu.
Không biết người khác có từng trải qua hay không, cũng có thể tùy theo mỗi người nhưng Thư Nhan ở thời điểm đau khổ nhất.. không khóc được. Cô cho rằng có lẽ trong lòng quá khó chịu nên đại não không kịp xử lý tín hiệu cho nước mắt chảy xuống.
Rất lâu sau, Thư Nhan mới từ trong lòng Diêu Thư Hàm ngẩng đầu lên, Diêu Thư Hàm cúi đầu nhìn cô, hai tay bưng lấy mặt Thư Nhan.
"Thư Nhan, em yêu chị." Diêu Thư Hàm nói.
Thư Nhan chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của Diêu Thư Hàm phả lên mặt.
Diêu Thư Hàm nhẹ nhàng hôn Thư Nhan, dùng mặt mình nhẹ nhàng cọ lên mặt Thư Nhan, cười nói:
"Cũng yêu mẹ của chúng ta."
-----------------
Lúc đầu làm hóa trị vẫn tốt, nhưng trước đó đã chống đỡ quá lâu, cơ thể mẹ Thư gánh vác quá nhiều sức nặng, sau này kiên trì năm đã là cực hạn.
Mỗi đêm Thư Nhan bồi bên cạnh bà, trầm mặc, không khóc cũng không nháo, thậm chí khi Diêu Thư Hàm gọi cô, cô cũng chỉ cười một cái. Nụ cười kia ở trong lòng Diêu Thư Hàm khó chịu không gì sánh được, cô thà rằng Thư Nhan khóc. Khóc là phương thức phát tiết nổi thống khổ của ông trời ban tặng cho loài người. Nếu thống khổ vì sao không khóc?
Trong ấn tượng của Diêu Thư Hàm, Thư Nhan dường như chưa từng khóc, người khóc luôn là cô. Ha, Diêu Thư Hàm khẽ cười, thì ra mình luôn là kẻ nhu nhược.
Một buổi tối trước lúc mẹ Thư qua đời, bà ngẩng đầu cổ họng phát ra những âm thanh thì thào, bà cố gắng vươn bàn tay nhăn nheo, Thư Nhan nghĩ gọi mình, nên vội vàng tiến tới gọi một tiếng: "Mẹ."
Kỳ lạ là mẹ Thư không trả lời cô, bàn tay vẫn như trước đưa lên, miệng thì thào, mắt mở to.
Theo hướng nhìn của mẹ Thư, Diêu Thư Hàm kinh ngạc nhìn chằm chằm Thư Nhan, cùng lúc đó Thư Nhan cũng đang nhìn cô.
Diêu Thư Hàm hướng về phía mẹ Thư gật đầu, bước tới ngồi xuống bên cạnh mẹ Thư, cầm lấy tay bà, nói:
"Dì, con ở đây."
Khóe mắt mẹ Thư cong lên, bà cười, nắm lấy tay Diêu Thư Hàm vỗ nhẹ, da của bà thô ráp cằn cõi, chạm lên mu bàn tay mềm mại của Diêu Thư Hàm có chút đau.
Diêu Thư Hàm mở to mắt chờ đợi mẹ Thư lên tiếng, Thư Nhan cũng vòng qua ngồi bên cạnh Diêu Thư Hàm.Hai người đều biết mẹ Thư muốn nói với hai người điều gì đó, hơn nữa rất quan trọng. Ba Thư ở bên kia giường vẫn im lặng nhìn họ, hơi cúi đầu, nét mặt không nói ra được là bi thương hay là cảm xúc khác. Diêu Thư Hàm cảm thấy phản ứng ưu thương của Thư Nhan cũng giống ba mình, một người đối diện với mẹ, một người đối diện với vợ, ở trước mặt cái chết đều yên tĩnh như vậy.
Mẹ Thư mất rất nhiều sức lực mới có thể đem tay Diêu Thư Hàm đặt vào lòng bàn tay Thư Nhan, khoảng cách giữa hai bàn tay không quá lớn, nhưng với cơ thể suy yếu của mẹ Thư lại dùng thời gian rất lâu mới làm được, cả quá trình đều run rẩy, cuối cùng cũng đem chúng hợp lại cùng nhau.
Chủ nhân hai bàn tay nhìn nhau, quay đầu nhìn về phía mẹ Thư, mẹ Thư gắng sức cong khóe miệng, tạo ra một nụ cười tiêu chuẩn, một nụ cười hoàn mỹ, dù cho bà không còn một chút khí lực nào. Trong cổ họng ú ớ rất lâu, khó khăn mới phát ra được một hai âm tiết, gằn từng chữ nói, đem những từ rãi rác nối lại liền thành một câu hoàn chỉnh.
Mẹ Thư nói:
"A Nhan, mấy năm nay những điều con làm, đủ rồi. Toàn bộ thanh xuân của con đã bị mẹ tiêu hao hết rồi, con là con gái của mẹ, mẹ mang con đến thế giới này, mong muốn nhìn thấy con hạnh phúc. năm trước, con vì mẹ mà sống, thời gian sau này hãy sống vì chính mình!"
"Mẹ!"
Mẹ Thư nhắm mắt lại, thở ra một hơi, cười nói: "Thư Hàm... là người con gái tốt, mẹ nhìn ra được, con bé yêu con, con cũng yêu con bé..." bà mở mắt ra, nhìn Thư Nhan tình ý sâu xa, "Yêu, phải tốt với nhau, đừng cô phụ lòng người."
"Mẹ..."
"Ông à..." Mẹ Thư dùng hết khí lực cuối cùng gọi chồng mình.
Ba Thư ngẩng đầu nhìn vợ mình, ánh mắt nặng nề, tựa như muốn ngã xuống.
"Năm sau..." mẹ Thư bỗng thở gấp ngay cả dụng cụ trên người cũng bắt đầu tít tít vang lên, mẹ Thư hít một hơi, khàn khàn nói: "Lại cùng nhau đi xem bông cải!"
Toàn bộ bác sĩ đứng ở cửa phòng bệnh đều tiến vào, bác sĩ chính luôn đứng ở cạnh giường bất đắc dĩ lắc đầu.
Ba Thư đứng ở một góc nhỏ hẻo lánh ẩm ướt u ám trong phòng bệnh, ngơ ngác, mi và mũi nhíu chung một chỗ. Ông dùng bàn tay to lớn của mình lau mặt, há miệng thở ra, nói:
"Được!"
Chỉ tiếc câu nói kia có người không nghe được.
'Sinh, lão bệnh, tử là quy luật tự nhiên mà mỗi người phải đối mặt, không thoát được, trốn cũng không thoát. Những điều chúng ta cần làm là thản nhiên tiếp nhận. Trong học thuyết của lão Trang nói: chết là một hình thức của trở về, nó là một loại phương thức nhân loại dung nạp vào vạn vật, cũng như cưỡi gió đi trên không, điều kiện tiên quyết của mọc cánh thành tiên...' ngày xưa ở trong lớp tùy tiện buộc miệng nói là câu ấy, đặt trong hoàn cảnh chính thức này, yêu cầu an ủi người trước mặt, Diêu Thư Hàm một câu cũng không nói được.
Muốn cô nói thế nào đây? Nói dì không đơn giản không phải mất, dì chỉ là trở về với tự nhiên, trở về hư không, dì là trở về nơi xuất phát ban đầu, là một loại siêu thoát?
Diêu Thư Hàm không nói nên lời. Cô nhíu mày, chậm rãi quay đầu nhìn Thư Nhan.
Vẻ mặt Thư Nhan rất bình thản, lui ra sau hai bước, ở trước giường quỳ xuống, dập đầu cái, rồi đứng lên đến bên cạnh giường, tự tay vì mẹ đậy khăn trắng.
Bác sĩ thở dài, vỗ vai Thư Nhan. Hắn không nói 'Chúng tôi đã cố gắng hết sức", chỉ nói một câu "Bớt đau buồn" Thư Nhan gật đầu.
Diêu Thư Hàm tiến lên phía trước, muốn nắm tay Thư Nhan, sắp chạm vào đầu ngón tay Thư Nhan thì thu lại.
Thư Nhan bỗng xoay người, dọa Diêu Thư Hàm giật nảy mình.
Thư Nhan ôm cô vào lòng, chóp mũi vùi vào tóc Diêu Thư Hàm.
"A Nhan..."' Nước mắt không nhịn được chảy xuống, mùi nước khẩu trùng tràn ngập xung quanh khiến cho cô rất khó chịu.
"Ừm." Thư Nhan lên tiếng, giọng rất bình thản, nói: "Mẹ nói, mọi thứ rồi cũng sẽ tốt thôi."
Diêu Thư Hàm ôm Thư Nhan, trả lời:
"Rồi cũng sẽ tốt thôi..."
Ba Diêu ở trong góc trầm mặc nhìn người, ông xoay người ra khỏi phòng bệnh, theo chân người phụ trách của bệnh viện thương lượng xử lý hậu sự.
Dựa theo tập quán của địa phương, phải mở linh đường ngày ở dưới lầu.
Nơi để người ta đến viếng.
Diêu Thư Hàm cùng Thư Nhan ở đó canh giữ suốt ngày, mệt mỏi liền dựa vào nhau chợp mắt.
Nhân viên công tác ở nhà tang lễ muốn tiến tới chuyển quan tài lên xe tới lò thiêu, ba Thư và Thư Nhan lẳng lặng đứng ở bên ngoài, vẫn không nhúc nhích.
Người đẩy xe đẩy nói:
"Tôi làm nghề này cũng vài năm rồi, rất hiếm khi thấy người nhà không khóc không nháo, hai cha con này..."
Diêu Thư Hàm mấp náy môi, hướng người kia nháy mắt, làm việc chớ lên tiếng.
Người đẩy xe lập tức im miệng, đẩy xe tiến vào.
Diêu Thư Hàm im lặng nhìn về phía Thư Nhan, người phía sau mặt không chút thay đổi, một đường trầm lặng.
Sau khi nhận được hủ tro cốt, Diêu Thư Hàm hỏi Thư Nhan:
"Chọn được mộ phần chưa?"
Thư Nhan lắc đầu, nói:
"Mẹ nói muốn rãi xuống sông."
Diêu Thư Hàm ngẩn ra.
Tro cốt rãi vào trong nước, sau này đi nơi nào để bái tế? Trên bờ sông? Diêu Thư Hàm thở ra, triều tịch lên xuống, thay cũ đổi mới, nước trong lòng sông thay đổi không biết bao lần, đến nơi nào có thể tìm được tro cốt năm xưa?
Ngay của thứ để tưởng niệm sau cùng cũng không để lưu lại...
Ba Thư cười xoa đầu Thư Nhan, nói:
"Đầu xuân năm sau bồi mẹ con đi xem bông cải."
Thư Nhan 'Dạ' một tiếng, ôm tro cốt không nói lời nào.
Diêu Thư Hàm nhìn cha con Thư Nhan, càng nhìn càng khó chịu, càng nhìn càng khó chịu.
Cô nghĩ: Người ta nói thời gian là liều thuốc tốt, nỗi đau mất đi một người, bao lâu mới có thể xoa dịu?
------------
Buổi tối, Thư Nhan tìm một bộ đồ của Diêu Thư Hàm mặc lên người.
Diêu Thư Hàm nhìn thấy, kinh ngạc:
"Chị làm gì vậy?"
Thư Nhan bắt lấy tay cô đặt trước ngực, cười hỏi:
"Cởi không?"
Nhìn khóe môi Thư Nhan cong lên, Diêu Thư Hàm trầm mặc.
Cô từng nói: Tự tay mặc quần áo của em lên người chị sau đó tự tay cởi xuống.", nhưng không phải để Thư Nhan tự mặc quần áo của cô rồi chủ động tìm cô cởi bỏ nó.
Diêu Thư Hàm nâng cằm Thư Nhan, hỏi:
"A Nhan, có phải chị rất đau rất khó chịu không?"
Thư Nhan cười khổ.
Diêu Thư Hàm rất muốn dùng dây thừng hung hăng quất người kia một trận- 'Thư Nhan, mẹ kiếp, có thể đừng cười được không? Mẹ kiếp, chị khóc cho em, khóc đi!'
Diêu Thư Hàm gật đầu, thô lỗ lột quần áo Thư Nhan, vừa lột vừa nói:
"Cười? Chị còn cười hả, vậy để em cho chị khóc một trận!"
Thư Nhan khóe miệng cong lên, nhắm mắt lại, bịch một tiếng ngã xuống giường, ôm lấy Diêu Thư Hàm, để Diêu Thư Hàm đè lên người mình, cảm nhận người kia mãnh liệt hôn cô, điên cuồng xâm lược...
Thực sự đau quá, Thư Nhan cảm thấy nơi nào cũng đau đớn, đau đến mức ngay cả khóc hay cười cũng không phân biệt được nữa rồi. Ở trong lòng cô yên lặng hoang mang tự hỏi: Thư Hàm, chị là cười hay là khóc? Ah, chị đã quên mất, em bảo chị khóc đi, làm cũng sẽ làm cho chị khóc...
Cuối cùng ngay thời khắc lên đỉnh, hai chân Thư Nhan ôm lấy lưng Diêu Thư Hàm, cổ ngửa ra sau, khóe mắt trượt xuống hai hàng lệ nóng.
Sẽ tốt thôi?
Mọi thứ rồi cũng sẽ tốt thôi.
-------------------
Người ta nói thời gian là liều thuốc tốt, nỗi đau mất đi một người, bao lâu mới có thể xoa dịu?