Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài!

chương 56: phong ba.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Chừng năm nữa, chúng ta kết hôn nha!"

----------------------------

Tiểu Hòa?

Diêu Thư Hàm và Thư Nhan nhìn nhau.

Diêu Thư Hàm hỏi:

"Đông Phương Hào Giác phải không?"

Đông Phương Hào Giác là tiểu khu cách con đường dành cho người đi bộ gần tiệm cafe mèo không xa, Hứa Tình ở chỗ đó, trước đây Diêu Thư Hàm từng ôm Dưa Chua theo Hứa Tình về nhà chơi với con mèo Ba Tư tên Bánh Mật của Hứa Tình.

"Ừ."

"Tiểu Hòa sao ở chỗ chị, tứ thẩm..."

"Thư Hàm em mau tới đi, tới đây chị sẽ nói cặn kẽ cho em biết, tiểu Hòa vẫn khóc muốn gặp em, chị hết cách dỗ thằng bé rồi."

"Được, em tới liền." Diêu Thư Hàm cúp máy, "Em muốn tới chỗ chị Tình xem thử."

Thư Nhan nhíu nhíu mi:

"Nhà chị ấy?"

Diêu Thư Hàm vừa đi gấp vừa lên tiếng:

"Ừ."

Thư Nhan bước nhanh tới bắt kịp Diêu Thư Hàm:

"Sao em biết nhà chị ấy ở đâu?"

Diêu Thư Hàm liếc mắt nhìn Thư Nhan:

"Em từng mang Dưa Chua qua đó chơi."

"Em và chị ta cùng một chỗ?"

"Còn có Dưa Chua và Bánh Mật." Diêu Thư Hàm trả lời với vẻ mặt vô tội.

Thư Nhan sửng sốt:

"Bánh Mật là ai?"

"Con mèo Ba Tư nhà chị Tình, mắt của nó rất đẹp." Diêu Thư Hàm bỗng chốc bừng bừng sức sống, "Giống như viên pha lê vậy."

Thư Nhan hỏi ngược:

"Đẹp lắm sao? Có đẹp như mắt chị không?"

Diêu Thư Hàm tỉ mỉ quan sát Thư Nhan, cười nói:

"Chị rất đẹp, mắt chị là đẹp nhất."

Ngã tư đường ngựa xe như nước, Thư Nhan kéo tay áo Diêu Thư Hàm về phía sau:

"Về nhà, đừng đi nữa. Cô nữ quả nữ ở chung một phòng không sợ người khác nói ra nói vào."

Diêu Thư Hàm ánh mắt sắc lạnh đón chiếc xe trống kế tiếp:

"Ai nói ra nói vào? Chắc chỉ có chị nói."

Tài xe ấn máy tính cước, hỏi:

"Đi đâu?"

"Đông Phương Hào Giác"

Diêu Thư Hàm ngồi vào xe Thư Nhan cũng tò tò ngồi theo.

Diêu Thư Hàm đẩy ai kia ra:

"Chị đi làm gì? Sáng mai có tiết mau về nhà ngủ sớm đi."

"Chị ngủ sớm?" Thư Nhan kêu lên, "Chị ngủ.... ngủ rồi vợ của mình chạy theo kẻ khác luôn!"

Tài xế phía trước quay đầu nhìn hai người, có chút không hiểu.

Diêu Thư Hàm nhéo tay Thư Nhan:

"Chị lớn tiếng hả, có gan lớn tiếng nữa coi."

Diêu Thư Hàm và Thư Nhan liếc nhau, Thư Nhan rút cuốn sách trong túi xách che giữa hai người và tài xế lại, sáp tới hôn lên mặt Diêu Thư Hàm, Diêu Thư Hàm mặt đần ra.

Tài xế chỉ lo quan sát tình hình giao thông ở phía trước nên không có chú ý tình hình phía sau, hô 'Được' thì bắt đầu tăng tốc.

Diêu Thư Hàm bụm mặt, một hồi sau đó dùng sức vỗ lên đùi Thư Nhan, nghiêm túc nói:

"Tiểu Hòa ở bên kia khóc nháo, coi chừng bên tứ thẩm xảy ra chuyện, hiện tại tha cho chị, chuyện của chúng ta về nhà giải quyết nội bộ, đến chỗ chị Tình chị đừng nói tào lao."

Thư Nhan hai tay ở trước miệng làm dấu X, bĩu môi nói:

"Tuân lệnh nữ vương đại nhân ~"

Diêu Thư Hàm cười híp mắt, xoa xoa đầu Thư Nhan:

"Ngoan ~"

--------------------

Nhà Hứa Tình ở lầu , dưới lầu thang máy vẫn còn hiện đang ở tầng , Diêu Thư Hàm cứ đứng tại chỗ phát sầu, Thư Nhan nắm tay Diễu Thư Hàm dẫn đi về phía cầu thang bộ, lúc này Diêu Thư Hàm mới nhớ tới trực tiếp lên lầu sẽ dễ dàng hơn, nhìn qua Thư Nhan, có chút xấu hổ, Thư Nhan chú ý tới nét mặt xấu hổ của cục cưng nhà mình, ánh mắt nhu hòa, cũng không nói gì.

Diêu Thư Hàm cảm thấy ở phương diện sinh hoạt năng lực tự gánh vác của cô thật sự không bằng Thư Nhan, cô tựa hồ chỉ biết thụ động chờ đợi, tiếp thu, mãi mãi không thể chủ động xuất kích.

Chờ đợi rồi tiếp thu, vậy nếu như đợi không được thì sao?

Diêu Thư Hàm giật mình, ngơ ngác nhìn về phía Thư Nhan.

Thư Nhan đi ở phía trước cô, tóc so với lúc ban đầu gặp nhau dài ra không ít, đã không còn là bím tóc nữa mà thay vào đó là đuôi ngựa nhỏ. Đuôi ngựa đen nhánh rũ xuống phía sau, lộ ra chiếc cổ trắng noãn.

Diêu Thư hàm nghĩ: chờ không được... chỉ có thể tiếp tục chờ.

Kỳ thực cũng không thể gọi là chờ, chỉ là an tĩnh sinh hoạt, em vẫn ở nơi này, không rời đi, chỉ cần chị bằng lòng quay đầu lại, dù cho chị có yêu hay không, có chịu tiếp nhận hay không, trở lại hay không, chỉ cần chị liếc mắt nhìn, em vẫn ở đây.

Em vẫn ở nơi đây.

Có phải em hơi hèn không? Diêu Thư Hàm cười lắc đầu, có lẽ vậy.

Thời điểm sắp đến cửa cầu thang, Diêu Thư Hàm từ phía sau ôm lấy Thư Nhan, tựa trên lưng Thư Nhan.

Thư Nhan đứng yên tại chỗ.

Diêu Thư Hàm mở lời:

"Thư Nhan, chị hôn em một cái có được không?"

Lại nữa rồi.

Ánh mắt Thư Nhan trầm xuống, Diêu lão sư không biết vì sao lại buồn rầu nữa rồi? Có đôi khi chẳng biết tại sao Diêu Thư Hàm đưa ra một vài yêu cầu, chẳng phân biệt địa điểm, chỉ cần nghĩ cái gì sẽ không do dự nói ra, rõ ràng câu chữ đầy vẻ cầu xin, thế nhưng giọng nói lại không cho phép từ chối.

Nếu như ngươi dám làm trái mệnh lệnh của nữ vương, thì chính là giết không tha.

Thư Nhan xoay người chế trụ cổ tay Diêu Thư Hàm, đem người kia áp lên tường, vững vàng hôn lên môi Diêu Thư Hàm. Diêu Thư Hàm một tay ôm chặt lấy eo Thư Nhan, một tay ôm lấy đầu Thư Nhan, trước ngực hai chỗ mềm mại chạm nhau, chen chung một chỗ.

"Ưm" trong cổ họng Thư Nhan phả ra nhiệt khí, trán khẽ cọ trán Diêu Thư Hàm, "Em còn đi thăm tiểu Hòa." ngón trỏ điểm cằm Diêu Thư Hàm, "Thăm tiểu Hòa mà em còn như vậy hữm? Kiểu này chúng ta về nhà chắc em sẽ đánh dã chiến?"

Trong khoảng thời gian này xem như Thư Nhan đã nhìn thấu Diêu Thư Hàm, cái gì mà tài nữ quốc học, nữ thần lão sư, cổ điển cao quý, cũng chỉ là hình tượng mà thôi, đều là giả. Diêu Thư Hàm chính là yêu tinh, là ác ma, lúc thì ôn nhu như nước, mà không... không phải nước, là thủy ngân. Biến ảo, ôn nhu, xinh đẹp.... nhưng là kim loại nặng, là kịch độc!

Chỉ cần nếm một ngụm là thất khiếu chảy máu.

Thất khiếu lưu huyết -七窍流血 : lỗ ( mắt, lỗ tai, lỗ mũi, miệng) chảy máu.

Lúc ngươi và em ấy không quen nhau, em ấy đối với ngươi rất tốt, rất ôn nhu, hay xấu hổ, hay giảng đạo lý. Chỉ cần ngươi cùng em ấy quen thuộc hơn, em ấy có thể nghĩ cách hành hạ người--- không tin, ngươi sẽ bị còng tay, che mắt còn bị tống vào bồn tắm tưới rượu lên một lần! Tư vị đó, vừa đau xót vừa thoải mái, kể cả kiếp sau ngươi cũng không thể quên được.

Ngày đó sau khi xong việc, Thư Nhan có hỏi Thư Hàm tại sao lại có được chiếc còng đó, Diêu Thư Hàm chỉ 'à' một tiếng vuốt vuốt mái tóc dài lộn xộn rồi đứng dậy, thoải mái nói:

"Em một mình không có gì làm, nên suy nghĩ một chút ngày nào đó tóm được chị trong tay thì xử chị như thế nào."

Diêu Thư Hàm còn nói:

"Đừng lo lắng, em trang bị rất nhiều, chúng ta cứ thử từng cái từng cái, sẽ không nhàm chán."

Nhất thời đầu óc Thư Nhan có điểm loạn, cô nói:

"Hàm Hàm, em có phải lúc em ở Trung tâm bệnh thần kinh..." nói phân nửa Thư Nhan cảm thấy đề tài này không đúng, lập tức ngậm miệng.

Kết quả Diêu Thư Hàm liền xù lông, lớn tiếng nói:

"Em không có... em không có! Em chỉ là sợ chị chạy mất, sợ chị chạy mất! Mười mấy năm qua mỗi ngày em đều tự nói với chính mình không cần phải nhớ chị... em không thương chị... nhưng vô ích thôi! Khi em quyết định một mình sống đến cuối đời... con mẹ nó chị lại nhảy ra, chị còn hôn em, nói yêu em. Chị có cảm nhận được tâm tình của em không ... chị có thể không! Em đau khổ cầu xin mười mấy năm đến khi cho rằng không có cách nào thực hiện được thì đột nhiên ảo tưởng liền trở thành hiện thực, lẽ nào chị sẽ không hoảng sợ, không hoang mang sao!?"

Thư Nhan còn chưa kịp phản ứng, Diêu Thư Hàm trong nháy mắt đã ủ rũ, giống như bong bóng xì hơi.

Diêu Thư Hàm cúi người ôm lấy Thư Nhan, cực kỳ ôn nhu hôn lên trán, mũi, cánh môi, ở bên tai thì thầm, "Xin lỗi, A Nhan, xin lỗi, là em không tốt, là em không tốt..." cô bắt lấy tay Thư Nhan đánh lên người mình, "Em sai rồi, chị không vui thì đánh em đi, em yêu chị, em thực sự rất yêu rất yêu chị. Em chỉ muốn đối tốt với chị, thực sự, em..."

... Em sợ chị rời bỏ em.

Bởi vì từ khi mới bắt đầu, chị không thuộc về em.

Xem như chị nói yêu em, thân thể trao nhau, nhưng em vẫn sợ... sợ một ngày nào đó chị sẽ rời đi.

Em không dám xa cầu sự tha thứ của chị, em cũng không muốn làm ra những chuyện khiến chị khó chịu, nhưng em... em không ức chế được con tim của mình.

A Nhan, chị nói em nên làm gì bây giờ? Em nên làm gì bây giờ...

-----------------

"Ngày nào đó thử xem, em cảm thấy nhất định rất tuyệt." Diêu Thư Hàm híp mắt, dùng tay miêu tả gương mặt Thư Nhan.

Thư Nhan gắt gao ôm lấy cục cưng nhà mình sau đó hôn lên gò má:

"Được."

"Thư Hàm." Thư Nhan bỗng gọi tên Diêu Thư Hàm.

Diêu Thư Hàm ngẩng đầu:

"Hũm?"

Thư Nhan kéo cửa cầu thang ra, ánh sáng chiếu vào trong hành lang.

Thư Nhan nói:

"Chừng năm nữa, chúng ta kết hôn nha!"

Giống như đá chìm vào đáy hồ.

Hồ nước trong suốt, lại bị rừng cây xung quanh nhuộm xanh.

Mặt nước không gió, không có gợn sóng.

Mọi thứ đều yên tĩnh như vậy, còn có...

Sự kiên định và an bình trước nay chưa từng có.

DIêu Thư Hàm đón lấy ánh sáng, mỉm cười:

"Được."

Thư Nhan cong cong khóe miệng, nắm lấy tay Diêu Thư Hàm:

"Em họ bảo bối của em nhất định là sắp khóc thành con ốc sên lớn luôn rồi."

Diêu Thư Hàm cười cười, không nói chuyện.

Thiết kế của Đông Phương Hào Giác rất đơn giản, tầng căn hộ, ở giữa là thang máy, hai bên mỗi bên hai căn hộ.

Chỉ đi hai bước đã đến cửa nhà Hứa Tình, Diêu Thư Hàm nhấn chuông cửa, cửa mới hé một khoảng nhỏ thôi tiểu mập mạp đã từ bên trong lao ra, nước mắt nước mũi một ề cọ lên váy của Diêu Thư Hàm.

Diêu Thư Hàm cau mày, ôm lấy tiểu Hòa đi vào.

"Em tới rồi." Hứa Tình mặc một bộ đồ nhung ở nhà, cô vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía Thư Nhan đang ở sau lưng DIêu Thư Hàm, ánh mắt dừng lại nửa giây, rời đi, "Làm phiền hai đứa đi một chuyến rồi."

Diêu Thư Hàm rút khăn giấy giúp tiểu Hòa lau nước mũi:

"Chị Tình nói gì vậy, tiểu Hòa là em của em, em chăm sóc thằng bé là tất nhiên, nhưng ngược lại là tứ thẩm, sao vẫn làm phiền chị."

Thư Nhan ngồi bên cạnh Diêu Thư Hàm, im lặng quan sát.

Tiểu Hòa ở trong lòng DIêu Thư Hàm cọ tới cọ lui, bi bô một hồi cũng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, càng không nói tới những lời nói nhanh, càng nhanh càng không nên lời, nói một hồi rồi lại khóc.

Thư Nhan cau mày, kéo cánh tay tiểu Hòa đang ôm Diêu Thư Hàm ra, nói:

"Khóc...để cho nó khóc đi..."

Diêu Thư Hàm trừng mắt nhìn Thư Nhan, Thư Nhan cũng không nhượng bộ, Thư Nhan vẫn kéo tay thằng bé không buông.

Hứa Tình ở bên cạnh thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

"Để cho thằng bé khóc đi."

Ngay cả Hứa Tình cũng nói như vậy, Diêu Thư Hàm không khỏi sửng sốt.

Lần này hay rồi, hoàn toàn không có ai dỗ tiểu Hòa nữa. Tiểu Hòa lúc trước ở cùng Hứa Tình, Hứa Tình là người sẽ không dỗ dành ai, thằng bé liền làm rùm beng lên để Diêu Thư Hàm qua, sau khi Diêu Thư Hàm qua, lại bị Hứa Tình và Thư Nhan cản không cho dỗ thằng bé.

Không ai phản ứng với mình, tiểu Hòa một mình ra sức khóc, khóc rồi cũng mệt, về sau không còn tiếng nữa.

Diêu Thư Hàm giúp thằng bé lau nước mắt, thằng bé ủy khuất ôm lấy cô.

Thư Nhan đem thằng bé kéo qua một bên, nói với thằng bé: "Ngồi đàng hoàng, nam tử hán đại trượng phu, cọ cọ lên người nữ nhân còn ra thể thống gì!" vị trí lão nương ngự dụng mà để đứa nhỏ xấu xa này có thể chiếm dụng sao! Cút qua một bên!

Diêu Thư Hàm hỏi tiểu Hòa:

"Tiểu Hòa ngoan, nói cho chị biết, ba mẹ xảy ra chuyện gì, còn đem em đưa đến chỗ dì Hứa Tình hả?"

Tiểu Hòa hai mắt và cả mặt đều đỏ lên, ngửa đầu trả lời:

"Mẹ nổi giận rồi đem em qua chỗ dì Hứa, dì Hứa so với mẹ tốt hơn, dì Hứa mang tiểu Hòa đi. Mẹ rất thích nổi giận, một khi giận thì sẽ không quản tiểu Hòa nữa."

Diêu Thư Hàm xoa xoa trán, tứ thẩm là người phụ nữ giỏi giang, sao trong nhà lại loạn thành như vậy.

Cô hỏi tiểu Hòa:

"Sao mẹ tự nhiên phát giận?"

Tiểu Hòa nói:

"Mẹ và ba cãi nhau, họ thường cãi nhau lắm."

Diêu Thư Hàm trong lòng không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ cuộc sống vợ chồng của tiểu thúc và tứ thẩm thực sự không hài hòa, tiểu tam gì gì đó?

Diêu Thư Hàm hỏi:

"Tại sao?"

Hứa Tình thở dài: "Để chị nói." nhưng trước tiên cô ôm tiểu Hòa vào phòng ngủ, mở tivi, bỏ DVD vào.

"Tiểu Hòa, con xem 'Vua sư tử' trước được không, dì và chị họ nói chuyện một chút, đợi lát nữa dì vào cùng con nha."

Tiểu Hoà liền nói:

"Vậy đợi lát nữa mọi người đều xem cùng con nha."

"Được."

"Con còn muốn ăn bánh trứng."

"Được." Hứa Tình xoa đầu hắn, "Tiểu Hòa ngoan."

Tiểu Hòa gật đầu, bò lên giường túm lấy chú chó gấu bông, vừa ôm vừa xem hoạt hình.

Hứa Tình trở lại phòng khách, Diêu Thư Hàm liền hỏi cô rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Hứa Tình thản nhiên nhìn Diêu Thư Hàm, Thư Nhan vội ho khan.

Diêu Thư Hàm đưa tay đặt lên bàn tay Thư Nhan:

"Không có gì đâu chị Tình, chị nói đi."

Hứa Tình suy nghĩ một chút, chậm rãi mở lời:

"Khoảng thời gian trước không phải Mục Tuyền có nhận một hạng mục ở nước ngoài sao, kết quả bên kia có một chỉ tiêu cố tình làm khó dễ công ty Mục Tuyền, muốn ép giá xuống, Mục Tuyền bận rộn đến nổi sứt đầu mẻ trán, đúng lúc ngày đó anh Diêu cũng trở về nhà lấy giấy chứng nhận, dì trong nhà bất cẩn tiết lộ chuyện tiểu Hòa bị bệnh, anh ấy trách Mục Tuyền không làm trách nhiệm của người mẹ, Mục Tuyền thì nói anh ấy cũng không giống một người cha, tính tình của hai người chẳng ai thua ai liền bùng nổ, làm ầm ĩ ra."

Diêu Thư Hàm chớp mắt. Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường, không có gì đáng ngạc nhiên, có thể cơ bản là do thời gian tiểu thúc và tứ thẩm cạnh nhau quá ít, hai người tính khí cũng không tốt, quan hệ còn sót lại chỉ là trói buộc, làm ầm ĩ liền cắt đứt. Huống chi còn có con, ba mẹ cãi nhau để con nít chịu tội thì coi sao được!

Chuyện của tiểu thúc và tứ thẩm quả là không tốt!

Tiếp lời, Hứa Tình lại nói một câu:

"Mục Tuyền nghi anh Diêu ở ngoài có người đàn bà khác, nói anh ấy ở bên ngoài lăn lộn thì ly hôn."

Ly hôn?!

"Tiểu Hòa---"

Hứa Tình lắc đầu:

"Chị bảo cậu ấy bình tĩnh lại, tuyệt đối đừng làm bừa."

Ừm, vẫn là chị Tình đáng tin cậy, tứ thẩm có người bạn như thế này thật sự là có phúc.

Diêu Thư Hàm đang suy nghĩ, cửa truyền tới tiếng khóa chuyển động, răng rắc cửa liền mở ra.

Tiếp theo là tiếng giày cao gót lác đác vang lên.

"Hứa Tình, lão nương gọi điện thoại cho cậu cậu không bắt máy, muốn chết hả!?"

Nữ nhân khuôn mặt trang điểm minh diễm, thình thịch đẩy cửa ra, vẻ mặt âm trầm, dáng người cao vừa vào phòng liền lau son môi.

Diêu Thư Hàm cả kinh, đứng dậy:

"Tứ... tứ thẩm?"

--------------------------

Phong ba nhà người ta, nhà Diêu lão sư vẫn mật ngọt chết đống người :v

Ps. Hôm qua ảnh có hot nhiêu đâu mà mấy thím cmt trách tui tung ảnh làm mấy thím mất ngủ này nọ :v bữa nào tung ảnh HOT hơn chắc mấy thím chết hết :v

Truyện Chữ Hay