- Thẩm Đô Đô bi kịch khóc không ra nước mắt -
Hình như có chút quen mắt... Thẩm Hàm sứng sốt một chút, giống như đã gặp ở đâu rồi nhỉ.
Nhìn thấy cậu luôn nhìn chằm chằm vào mình, đối phương hơi hơi gật đầu với cậu, là một cô gái ngoại quốc tầm hai mươi tuổi tóc vàng.
Ý thức được mình có chút thất lễ, Thẩm Hàm cười cười xin lỗi, thu tầm mắt ngồi thẳng lại, bât quá chưa được ba giây đã quay phắt đầu lại, bởi vì cậu rốt cuộc cũng nhận ra người này là ai!!!
Catherine là siêu mẫu quốc tế, cũng là nữ chính của bộ phim Ansel sắp quay, trong giới thời trang và điện ảnh dều có chút danh tiếng, trang bìa của những tạp chí nổi tiếng nhất đều có thể nhìn thấy cô, còn từng cùng hợp tác với Tô Nặc chụp một bộ ảnh.
" Xin chào." Catherine cười dùng tiếng Trung hướng cậu chào hỏi, " Tôi biết cậu."
Hoàn toàn có thể tán gẫu một chút nhoa! Thẩm Hàm hai mắt sáng lên, quyết đoán quăng thảm qua một bên, đứng dậy bước qua.
Bên người rốt cục được an tĩnh, Phương Nhạc Cảnh cũng quấn chặt thảm, ngủ đến vô cùng ngọt ngào.
Chờ đến khi cậu tỉnh lại, Thẩm Đô Đô đã thuậ lợi thành bạn tốt với Catherine, hai người hung trí bừng bừng trao đổi phương thức liên lạc.
Phương Nhạc Cảnh:...
Đây là tính huống quái quỷ gì vậy?
Ngô Phi và Ngô Kiếm ngồi ở phía sau cậu mặt không đổi sắc cảm khái, lão đại cứ lo lắng Hàm Hàm không tìm được bạn gái, giờ thì xem xem, chân nhân bất lô tướng, không ra tay thì không biết, vừa ra tay là hốt ngay siêu mẫu quốc tế, ai dám tranh lại a.
" Nhạc Nhạc." Thẩm Hàm chạy như điên trở lại chỗ ngồi, " Cậu tỉnh ngủ rồi."
" Các cậu quen nhau trước à? " Phương Nhạc Cảnh mắt nhìn về phía Catherine, chỉ thấy cô ấy đang đắp tấm thảm nghỉ ngơi.
" Trước đây không biết." Thẩm Hàm nói, " Vừa mới làm quen thôi à. Cô ấy kết thúc chuyến du lịch chuẩn bị trở về nhà, hơn nữa còn nằm trong dàn cameo < THE SUNSET> đóng vai một đại tỷ hắc bang, là diễn đối thủ của cậu." Đại tỷ đó hả, nghe qua quả thực khí phách vạn dặm, phi thường hâm mộ á >"<
" Phải không?" Phương Nhạc Cảnh có chút ngoài ý muốn.
" Ân." Thẩm Hàm gật đầu, " Còn có, cô ấy mời chúng ta đi nhà hàng ăn bánh táo."
Loại tốc độ đột nhiên tăng vọt này, có chút hold không được a...
Phương Nhạc Cảnh nghĩ đến thời gian trước có cuộc bình chọn của tạp chí - xứng đáng là người đứng đầu bình chọn được tỷ tỷ yêu thích nhất, không phân biệt già trẻ trong hay ngoài nước.
Máy bay vững vàng đáng xuống đường băng, Augustine đã sớm an bài tốt xe đến đón, trực tiếp đưa mọi người đến khách sạn nghỉ ngơi, tính toán sáng ngày thứ hai sẽ bắt đầu quay phim.
" Mệt quá đi à." Phương Nhạc Cảnh ghé vào trên giường, động cũng không muốn động.
Thẩm Hàm đứng bên giường, ánh mắt sáng ngời lập lòe nhìn Phương Nhạc Cảnh.
"... Cậu muốn làm cái gì." Phương Nhạc Cảnh cảnh giác hỏi.
" Đói bụng rồi." Thẩm Hàm ngồi xổm xuống, nhiệt tình mời, " KHông bằng chúng ta cùng đi ăn cơm nha."
" Đi tìm Ngô Phi đi." Phương Nhạc Cảnh dùng chăn che đầu.
" Nhưng mà cậu đã ngủ cả một đoạn đường dài rồi." Thẩm Hàm kháng nghị.
" Tớ còn có thể ngủ tiếp hai mươi bốn giờ." Phương Nhạc Cảnh thanh âm rầu rĩ.
" Thôi được." Thẩm Hàm thỏa hiệp, tùy tay lấy menu cơm trên bàn, " Tớ đây giúp cậu gọi đồ ăn vặt."
" Cảm ơn." Phương Nhạc Cảnh hoàn toàn không muốn mở mắt ra.
Thẩm Hàm sau khi ăn cơm thì chán muốn chết, vì thế vào trang cá nhân của mình đăng một cái trạng thái - Nhạc Nhạc say máy bay...
Bên dưới là bức ảnh Phương Nhạc Cảnh quấn chặt cái chăn lớn, chỉ lộ ra một nắm toc,sthaajt khiến người ta một mảnh ôn nhu lại đau lòng.
Fan lập tức tỏ vẻ chuyện này không khoa học, rõ ràng say máy bay nên là Đô Đô, cư nhiên lại trái ngược.
" Cậu xem." Thẩm Hàm ngồi xếp bằng bên cạnh cậu, vô cùng nghiêm túc nói, " Tất cả mọi người cảm thấy tớ ăn nhiều nên choáng mới đúng."
Phương Nhạc Cảnh hữu khí vô lực, thật sự không muốn cậu ta nói chuyện mà.
Năm phút sau, điện thoại on gong rung, màn hình hiển thị là một số lạ.
Ai a... Thẩm Hàm có chút buồn bực, bắt máy, " Alo, cho hỏi vị nào?"
" Nghiêm Khải." Đối phương trả lời.
Má ơi... cứu con!! Thẩm Hàm lập tức giật nảy mình, mém tý quăng luôn cái điện thoại.
BOSS tại sao lại gọi điện cho mình, nhất định là ảo giác rồi.
" Nhạc Nhạc say máy bay sao?" Nghiêm Khải hỏi.
"" Ân."" Thẩm Hàm mắt nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng nói, " Cậu ấy hình như đang ngủ."
" Tím tớ hả?" Phương Nhạc Cảnh mở to mắt.
Ai nha tỉnh rồi! Tốt quá! Thẩm Hàm lệ nóng doanh trong, mau tiếp điện thoại giùm đi, tớ sắp bị hù chết rồi.
Ông Sáu đáng sợ qu á!!! T_T
( không biết mấy chương trước có nói chưa nhưng mà mình có đọc bản edit trước để là Bà Sáu. Có điểm mình thấy vô lý nên đổi lại: . Trong bản QT ghi là " Lục bác chồng" là chồng bác Sáu - là nam, . Giọng của Nghiêm Khải rõ ràng là Nam làm sao mà edit là bà sáu được nhỉ? Nên mình chuyển thành Ông Sáu luôn)
Mọe nó phải chạy chạy đi toilet gấp, ngồi trên bồn cầu mà hít thở bình tĩnh lại mới được.
" Hàm Hàm." Năm phút sau, Phương Nhạc Cảnh ở bên ngoài gõ cửa, " Dương Hi gọi điện cho cậu."
Thẩm Hàm nhanh chóng ra khỏi cửa, hết sức chân thành nói, " Cậu cứ ngắt máy đi, hảo hảo cùng BOSS nấu cháo điện thoại, cả ngày cũng không thành vấn đề." Chỉ cần di động còn pin là được.
Phương Nhạc Cảnh không còn lời gì để nói, xoa đầu cậu một cái, nằm úp sấp xuống giường tiếp tục ngủ.
Thẩm Hàm chạy ra ban công nghe máy," Còn đang làm việc hả?"
" Không có." Dương Hi nói, "" Chuẩn bị đi gặp Chiêm lão tiên sinh."
" Taber?" Thẩm Hàm có chút ngoài ý muốn, " Là bởi vì chuyện đai diện sao?"
" Đi mới biết được." Dương Hi nói, "" Anh đang lái xe."
" Vậy nói chuyện sau đi, nhớ rõ là phải gọi cho em nha." Thẩm Hàm nhanh chóng dặn dò.
" Được." Dương Hi cười cười, " Vậy em nghỉ ngơi cho tốt.""
" Ân." Thẩm Hàm ngoan ngoãn cúp điện thoại, sau đó tiếp tục tràn đầy tinh lực đi bộ chung quanh.
Hây ya... tại sao ai cũng muốn mình đi nghỉ ngơi hết vậy, hoàn toàn không muốn ngủ đâu, thậm chí còn rất muốn chạy như điên một ngàn cây số nữa.
Lực lượng đến từ rau xanh quả thực là vô hạn, dùng mãi không hết.
Ở một quán rượu trong nước, Taber đang lật xem tạp chí, sau một lát trợ lý gõ cửa, "" Tiên sinh, người khách ngài chờ đến rồi.""
" Chiêm lão tiên sinh." Dương Hi vào phòng, đối với ông ấy rất tôn kính.
" Ngồi xuống đi." Taber cười nói, "" Không cần quá câu nệ, cậu cứ tự nhiên như ở nhà."
" Cảm ơn." Dương Hi ngồi xuống đối diện ông, " Ngài tìm tôi có việc gì?"
" Trước khi Hàm Hàm đi có từng tìm tôi vì chuyện của cậu." Taber nói, " Cậu ta hẳn là có kể với cậu rồi."
Dương Hi gật đầu.
" Ký thật nếu cậu ta không đi tìm tôi, tôi cũng định tìm cậu." Taber đưa cho anh một ly rượu, "" Có biết vì cái gì không?"
Dương Hi đoán, "" Bởi vì Giả gia hai huynh đệ?"
Taber bật cười,"" Cậu quả nhiên rất thông minh."
" Đây cũng là thứ liên quan duy nhất giữa chúng ta." Dương Hi thực thản nhiên.
" Đối với tai nạn nổ mạnh năm đó, cậu có biết gì không?" Taber dựa lưng vào ghế.
" Cũng không nhiều lắm." Dương Hi nói, "" Lúc ấy tôi còn đi học, chỉ xem tin tức qua báo chí thôi." Về phần sau này các tin đồn lan tràn trên internet, chắc chắn đã trải qua sửa chữa lần thứ hai của phóng viên, không tính được bao nhiêu sự thật, chỉ nên nhìn không nên tin.
" Kia đối với chuyện làm giàu của Tập đoàn Hải Sơn thì sao?" Taber nhìn anh.
" Tập đoán Hải Sơn?" Dương Hi nghe vậy khẽ nhíu mày, sau đó trong đầu đột nhiên hiện lên một loại khả năng - Hải Sơn nguyên bản chỉ là một xưởng gia công đơn giản, sau đó quy mô càng ngày mở rộng, tính đến thời điểm bắt đầu phất lên chính là sau hai năm lúc Công ty Hoa Phong xảy ra tai nạn, mà Giả Sơn Giả Hải hai huynh đệ, cũng từ đó mới bước lên con đường phát tài.
" Có một số việc, không cần nói rõ ra." Taber cười cười, " Nếu là mục tiêu giống nhau, chúng ta có thể thử hợp tác xem."
Dương Hi gật gật đầu, " Tôi hiểu được ý của ngài."bg-ssp-{height:px}
" Như vậy hợp tác vui vẻ." Taber hướng anh vươn tay, chân thành nói, " Hy vọng cậu có thể mau chóng giải quyết vấn đề, sớm một chút trở lại bên người Hàm Hàm, cậu ta vẫn luôn chờ cậu."
Dương Hi bật cười, cùng ông bắt tay, " Đa tạ."
Cho nên mới nói muốn trước mặt tiền bối giới giải trí mà giấu diếm gian tình là không có khả năng đâu nha ~
BỐng đêm từ từ phủ xuống, nhảy nhót cả ngày Thẩm Đô Đô rốt cuộc an ổn lại, mở ra tứ chi trên giường vù vù ngủ, mà còn không ngừng thay đổi tư thế cuối cùng là lăn xuống đất luôn - nhưng mà vẫn không bị đánh thức.
Đẳng cấp quả thực cao! Bản lĩnh cao cường!
Phương Nhạc Cảnh nửa đêm đứng lên nước, thiếu chút nữa là giẫm bẹp dí Thẩm Đô Đô.
Thẩm Hàm tiếp tục khoan khoái ngủ vù vù, hoàn toàn không biết chính mình suýt chút nữa bị người ta giẫm lên mặt.
Phương Nhạc Cảnh cố hết sức lôi Thẩm Đô Đô lên giường.
Thẩm Hàm mơ mơ màng màng mở to mắt, " Cậu muốn làm gì vậy?"
" Đi ngủ." Phương Nhạc Cảnh đắp lại chăn, "" Không cho lại quăn tới lăn lui nữa."
" A." Thẩm Hàm ngoan ngoãn đáp ứng, ôm chăn lại ngủ tiếp.
Phương Nhạc Cảnh mang dép lê lẹp xẹp ra ngoài rót ly nước, không đợi uống xong chợt nghe phòng ngủ truyền đến tiếng nổ ầm ầm, vì thế bị hoảng sợ, nhanh chóng vọt vào xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Thẩm Hàm bưng cái trán, bi phẫn từ dưới đất đứng lên lên án, " Đụng phải đầu."
Phương Nhạc Cảnh bắt đầu từ nội tâm đồng tình với Dương tiên sinh.
Trên đời sao có thể loại người ngủ mất nết như vậy...
" Hàm Hàm đi gnur sẽ lạ giường." Ngày hôm sau, nghe xong chuyện hôm qua Dương Hi trong điện thoại nói, "" Không sao đâu, ngủ hai ba ngày sẽ quen, nhớ giám sát cậu ta uống sữa giúp tôi với nha."
" Được." Phương Nhạc Cảnh đáp ứng, nghĩ nghĩ lại bổ sung,"" Chuyện uống sữa này thật sự không cần tôi giám sát cậu ấy." Nói không chừng cậu ta còn chủ động muốn uống hai ly, thập phần tự giác.
Dương Hi bật cười.
Thẩm Hàm cầm túi chườm nước đá, ánh mặt thực oán niệm.
Còn chưa có bắt đầu quay phim mà đã u một cục trên đầu, nghe đến nhịn không được rơi lệ, quả thực thê thảm.
Nơi quay phim là một thị nhỏ cách Milan không xa, qua buổi chiều một chút, lái xe liền chở hai người đến đoàn phim.
" Hi!" Philip từ trên trời giáng xuống, hoan hoan hỉ hỉ chào hỏi.
Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của hắn, Phương Nhạc Cảnh cùng Thẩm Hàm đều một loại cảm khái " Quả nhiên vẫn là gặp được."
" Tôi là cố ý đến hoan nghênh mọi người." Philip nhiệt tình mở ra hai tay, rắn chắc cho hai người cái ôm, "" Mà sẽ vẫn luôn ở lại đoàn phim phục vụ."
" Augustine đáp ứng hả?" Phương Nhạc Cảnh hỏi.
Philip cười đến càng sáng lạn, đương nhiên không đáp ứng.
Tôi là lén lút chạy đến.
" Hoan nghênh gia nhập." Ansel cười từ trên lầu đi xuống, " Cảm giác thế nào?"
" Phi thường tốt." Thẩm Hàm bưng túi chườm nước đá trả lời.
" Trán cậu bị làm sao vậy?" Ansel nhíu máy.
Thẩm Hàm thành thành thật nói, " Bị sứng." Trả lời thiệt tráng trơn quá đó.
Ansel cẩn thận quan sát một chút, sau đó trêu ghẹo, "" Tôi cảm thấy có thể cho cậu quay cảnh cậu đánh nhau trước."
" Tôi sẽ diễn tay đấm!" Philip giơ lên hai tay, phi thường khát vọng có thể gia nhập.
Nhưng căn bản là chả ai thèm quan tâm đến hắn.
Công tác chuẩn bị của đoàn phim cũng đã hoàn thành, diễn viên cũng vào chỗ, sau khi đơn giản chào hỏi làm quen, cũng liền chính thức bắt đầu quay phim. Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm bởi vì trước kia từng hợp tác với Ansel lại có không ít kinh nghiệm diễn xuất, cho nên rất nhanh liền nhập vào trạng thái nhân vật. Làm diễn viên chính, cảnh diễn của hai người mỗi ngày rất nhiều, bất quá là cơ hội khó có được, cũng không xem là vất vả.
" Hắt xì." Nửa tháng sau, Thẩm Hàm bọc chăn đánh một cái hắt xì.
" Há mồm." Phương Nhạc Cảnh bưng ly nước đến, đem viên thuốc nhét vào mồm cậu ta.
Thẩm Hàm ngoan ngoãn nuốt vào, sau đó ủ rũ hề hề lui về ổ chăn.
Bị cảm.
" Không có phát sốt, hoàn hảo." Phương Nhạc Cảnh ngồi ở bên cạnh cậu, " Ngày mai quay phim tiếp được không? Muốn điều chỉnh tiến độ quay phim một chút không, cậu cũng có thể nghỉ nhiều hơn một ngày."
" Không cần, ngủ một giấc thì tốt rồi." Thẩm Hàm rút khăn giấy ra chà chà mũi,"" Tớ có năng lực phục hồi như cũ rất cao cấp!"
" Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút." Phương Nhạc Cảnh giúp cậu đắp chăn lại,:" Có việc gì cứ gọi tôi."
Thẩm Đô Đô nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, mà trong mộng còn mơ đến Dương tiên sinh sinh chỉnh chỉnh một đem.
Sau đó ngày thứ hai, cậu liền càng choáng voáng hơn.
" Chẳng lẽ thuốc vô dụng?" Phương Nhạc Cảnh cầm gói thuốc đọc hướng dẫn.
Thẩm Hàm nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc nói, " Tớ cảm thấy đó là vì Dương Hi rất soái." Nhìn chằm chăm cả một đêm căn bản là chịu không nổi, tâm thần nhộn nhạo đầu hoa mắt choáng.
Phương Nhạc Cảnh nghe vậy sửng sốt, sau đó thử độ nóng trán cậu.
" Có sao không?" Thẩm Hàm hỏi.
" Không phát sốt, nhưng sắc mặt của cậu rất kém." Phương Nhạc Cảnh nhíu mày, "Không được thì đừng cố."
" Yên tâm đi, không có việc gì." Thẩm Hàm chậm rề rề đi vào toilet đánh răng, thuận tiện dùng nước lạnh rửa mặt, muốn chính mình thanh tỉnh một chút.
" Buổi sáng tốt lành." Ansel đã đến phim trường trước, đang cùng một người cơ bắp cuồn cuộn nói chuyện phiếm, nhìn thấy hai người thì cười nói, " Giới thiệu một chút, đây là Lôi Cách, sẽ diễn vai đại ca hắc bang La Tân."
" Chào các cậu."" Lôi Cách hơi hơi cúi đầu chòa hai người, hình xăm cuồng dã từ cổ lan đến cánh tay, trên mặt còn có một vết chém rất lớn, vừa thấy liền biết là một người tốt.
Thẩm Hàm lập tức có một loại cảm giác thân thiết được nhìn thấy biểu ca thân yêu.
" Cậy xác định có thể đánh nhau với ông kia?" Thời điểm đạo diễn nói chuyện với Lôi Cách, Phương Nhạc Cảnh đưa cho Thẩm Hàm một chai nước.
" Nghiêm túc mà nói thì không tính là đánh nhau." Thẩm Hàm nói, " Là tớ bị ông ta đánh." Phi thường đánh thương.
" Nhưng mà hiện tại cậu còn đanh bị bệnh." Phương Nhạc Cảnh nhíu mày.
" Không sao đâu, ông ấy cũng không thật sự đánh tớ." Thẩm Hàm nói, " Hơn nữa nhìn có chút thân thiết."
" Thân thiết?" Phương Nhạc Cảnh bị chấn kinh một chút, "Cậu sao lại có cảm giác thân thiết được?"
" Cậu không hiểu." Thẩm Hàm ùng ục ùng ục uống nước."" Biểu ca khi còn bé rất hay đánh tớ."
Phương Nhạc Cảnh:...
Loại sự tình này tại sao lại dùng thần tình kiểu ngạo nói ra, lại không có ai hâm mộ đâu.
Trong lúc hai người đang trang điểm, Phùng Chử chạy qua nhắc nhở, "" Không cần phải gấp, thời gin chụp ảnh- quay phim khả năng sẽ bị lùi lại hai giờ."
" Vì sao?" Phương Nhạc Cảnh hỏi.
" Đạo diễn còn đang chỉ cách diễn cho Lôi Cách, ông ta có chút không tiến vào trạng thái." Phùng Chử ngồi ở đối diện ăn bánh bao.
Thơm quá a! Thẩm Hàm dùng sức hít hít cái mũi, có chút muốn ăn.
" Trước đây chưa từng nghe qua tên diễn viên này." Phương Nhạc Cảnh thuận miệng nói, rồi mới sực nhớ ra, hình như một chút ấn tượng cũng không có.
" Bởi vì ông ấy căn bản không phải là diễn viên." Phùng Chử nói, " Là xã hội đen hàng thật giá thật."
Thẩm Đô Đô nghe vậy há to mồm, " A?"
" Vì theo đuổi tính chân thật." Phùng Chử nói, " Vừa mới mãn hạn tù ra, đây là lần đầu tiên ông ta quay phim."
" Xong đời." Thẩm Hàm quay đầu nhìn Phương Nhạc Cảnh, đản đản quả thức tuyệt vọng, " Tớ rất nhanh sẽ bị một xã hội đen hàng thật cao hai mét không hề có kinh nghiệm diễn xuất đích thực mà đánh, xin hỏi cậu có lời gì muốn nói không?"
Phương Nhạc Cảnh đồng tình vỗ vỗ bờ vai cậu, phát ra từ nội tâm nói, " Cậu nhớ bảo trọng."