Thuốc cảm có chút đắng, Phương Nhạc Cảnh một hơi uống hết, cả lông mày cũng nhăn lại. Ăn một quả anh đào để khử đi vị thuốc, kết quả lại bất hạnh bốc trúng một quả chua, vì thế biểu tình càng rối rắm.
Nghiêm Khải ngồi đối diện cậu, thật không đồng tình mà cảm thấy buồn cười. Ngay cả bản thân anh cũng không biết đến tột cùng là bắt đầu từ lúc nào, chính mình vừa thấy cậu ấy tâm tình liền tốt lên. Lạc đường trong núi bị muỗi cắn sưng mặt, rõ ràng khó chịu mà cũng không dám oán giận, vẻ mặt chột dạ đứng ở cửa toilet, nói hay là để tôi nấu cho anh bát cháo đi, mang tạp dề hình con vịt vừa hát vừa nấu mì trong bếp, khi mình vào cửa thì lại giật mình, cả ăn một quả anh đào cũng có thể có biểu tình đa dạng như vậy… Nam sinh trước mặt này, tựa hồ có rất nhiều cách để khiến mình vui vẻ.
Áo sơ mi màu kem đã được đổi thành màu hồng nhạt, so với trước còn đáng yêu hơn. Phương Nhạc Cảnh buông cái chén không xuống, cảm thấy tựa hồ có chút hơi quá an tĩnh, đành phải tìm đề tài mà nói. “Hình như mưa đã ngừng rồi.” Cho nên vị anh hùng này, anh có thể đi rồi.
“Ừ.” Nghiêm Khải dường như hoàn toàn không nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu.
Đối phương là ông chủ, Phương Nhạc Cảnh cũng không tiện nói thẳng ra, đành phải đẩy mâm trái cây đến trước mặt anh.
Nghiêm Khải tùy ý hỏi. “Sáng nay đi chụp quảng cáo gì vậy?”
“Là chụp bìa tạp chí.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Có Tiêu Mễ Mễ cùng Tần Minh.”
“Thuận lợi không?” Nghiêm Khải hỏi.
“Có, nhưng bị mưa to nên chậm trễ rất nhiều.” Phương Nhạc Cảnh phồng má ăn dâu tây, hiển nhiên không định đề cập chuyện tới chuyệnvới Tần Minh.
Cậu không đề cập tới, Nghiêm Khải tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều, vì thế không khí lại trở nên xấu hổ. Phương Nhạc Cảnh khóc không ra nước mắt. Cậu thật sự là rất muốn an an tĩnh tĩnh ngủ một giấc, nhưng Nghiêm Khải hoàn toàn không có ý định muốn rời khỏi, còn đang hết sức chuyên chú ăn hoa quả, thật giống như từ trước đến nay chưa từng thấy anh đào, còn hỏi cậu. “Cậu vì sao lại không ăn.”
Phương Nhạc Cảnh buồn ngực, yên lặng cầm lấy một quả nhét vào miệng.
“Rất ngọt.” Ăn xong quả cuối cùng, Nghiêm Khải phát biểu tổng kết.
Phương Nhạc Cảnh: …
Ai có thể nói cho cậu biết, hiện tại rốt cuộc là tình huống quỷ dị gì.
Dựa theo ý định vốn có của Nguyêm Khải, hôm nay cho dù trời có sập xuống cũng phải ở lại ăn cơm chiều! Nhưng trời cũng có gió mưa thất thường, không biết là bởi vì dạ dày lâu quá không có uống sữa, hay ăn quá nhiều dâu tây, tóm lại là sau nửa giờ, Nghiêm Khải cảm thấy tựa hồ có chút… đau dạ dày, mà còn phát triển mãnh liệt, thập phần hừng hực khí thế.
Vì thế nháy mắt anh liền đứng lên!
“Giám đốc Nghiêm.” Phương Nhạc Cảnh vốn còn có chút buồn ngủ, lại bị cái này doạ đến tỉnh.
Nghiêm Khải cầm lấy áo khoác, bình tĩnh nói. “Đột nhiên nhớ tới công ty có một số việc, tôi đi trước.”
Phương Nhạc Cảnh cơ hồ muốn rơi nước mắt, cuối cùng cũng đi rồi.
“Nghỉ ngơi cho tốt.” Nghiêm Khải đi ra ngoài. “Lần sau có thời gian tôi lại mời cậu đi ăn cơm.”
Ngàn vạn lần đừng! Phương Nhạc Cảnh ở trong lòng không tiếng động hò hét, sau khi anh rời đi cả người đều nhẹ nhàng thở ra, đá dép lên liền bay đến trêи giường, tính toán ngủ thẳng một giấc dài.
Thẩm Hàm lúc này đang tham dự một hoạt động ở trung tâm thương mại, bởi vì hình tượng cật hoá đã sớm nhập sâu vào lòng người, cho nên đối tác không quên chuẩn bị một ít đồ ăn vặt trong phòng nghỉ, pudding sữa thơm ngào ngạt, còn có hương vị dâu tây. Thẩm Hàm ăn xong một cái liền còn muốn ăn nữa, đôi mắt trông mong nhìn Dương Hi. “Đợi lát nữa không có người, anh trộm giúp tôi một cái nhé.”
Dương tiên sinh không động đậy.
Thẩm Hàm ánh mắt ướt sũng, bộ dáng cún con nhìn hắn.
Dương Hi mặt không đổi sắc, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng. “Ừ.”
Thẩm Hàm lập tức phấn khởi. “Anh thật tốt.”
Dương Hi âm thầm lắc đầu, dẫn cậu đi thăm hỏi mọi người, sau đó thừa dịp thời gian gặp mặt fans, đi vòng vèo về phòng nghỉ, trộm pudding cho Thẩm Hàm.
Nhưng hiện thực lại cay đắng, bởi vì gian phòng nghỉ này đã không còn dùng nữa, cho nên người dọn vệ sinh đang dọn dẹp. Dương Hi vẻ mặt lạnh lùng, dùng giọng điệu mệnh lệnh của FBI. “Dừng lại hết cho tôi.”
Nhân viện làm việc trong phòng bị doạ sợ, quay đầu nhìn hắn, chuyện gì xảy ra vậy.
Dương Hi bước nhanh vào phòng, đôi mắt như mắt chim ưng quét một vòng trêи bàn.
Nhân viên làm việc trong lòng run sợ nhìn hắn.
Pudding được nhập khẩu từ Nhật Bản, nhưng mà chuyện này cũng không gây trở ngại cho Dương tiên sinh sau ba giây nhớ kỹ chi tiết đóng gói, sau đó dùng giọng điệu phi thường lãnh khốc nói. “Xin lỗi, quấy rầy.”
Nhân viên làm việc sôi nổi tỏ vẻ không sao cả, trong lòng gào thét thầm mắng không có chuyện gì thì đừng có doạ người như vậy, còn tưởng rằng anh đánh rơi hai trăm năm mươi vạn trong này.
Dương Hi xoay người rời khỏi, nhanh chóng đặt hàng pudding trêи mạng, sau đó mới quay lại đón tiếp Thẩm Hàm.
Thời gian gặp mặt fan vừa chấm dứt, nhân viên mang quà tặng của fan đến giao cho Dương Hi, phần lớn đều là đồ ăn vặt và đĩa game, còn có một con gấu bông thật lớn.
Thẩm Hàm vừa định nói không bằng để cậu ôm cho, nhưng người đại diện kiêm vệ sĩ kiêm trợ lý ba trong một Dương tiên sinh cũng cũng đã thuần thục thu dọn đồ vật xong. “Đi thôi.
Nhân viên công tác xung quanh đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, bảo mẫu toàn chức là đây nha…
Thẩm Hàm ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, hai người dùng thang máy chuyên dụng đi đến gara. Ngồi ở ghế lái phụ, Thẩm Hàm quay đầu nhìn Dương Hi.
Dương tiên sinh lạnh lùng khởi động xe.
Ánh mắt Thầm Hàm càng đáng thương.
Dương Hi nói. “Thắt dây an toàn.”
Bụng Thẩm Hàm thì thầm kêu gọi, nhỏ giọng năn nỉ. “Tôi muốn ăn một cái pudding.” Giọng nói quả thật khiến người thương.
Vì vậy tim Dương Hi cũng run lên một cái, nhưng rất nhanh đã khôi phục biểu tình lãnh khốc. “Giảm béo.”
Thẩm Hàm uất ức. “Buổi sáng và buổi trưa tôi đều chưa ăn cơm.” Lịch làm việc sắp xếp rất dày, cậu lại có chút cảm mạo choáng váng đầu, cho nên đến lúc này mới chỉ ăn hai chén cháo nhỏ.
Giọng Dương Hi hoà hoãn một chút. “Về nhà tôi nấu cho cậu ăn.”
Thẩm Hàm chưa từ bỏ ý định. “Thật sự không thể ăn pudding sao?”
Kiên quyết không muốn thừa nhận bản thân mình ngay cả việc nhỏ như trộm pudding mà cũng không làm được, Dương Hi lãnh khốc nói. “Không thể.”
Thẩm Hàm cúi đầu, không nói.
Dương Hi mặt không đổi sắc một đường chạy xe về nhà cậu, sau khi vào nhà liền ra lệnh. “Đi tắm rửa đi.”
Thẩm Hàm hít hít cái mũi vào phòng tắm, đã không vui vẻ còn thêm uất ức, rõ ràng trước đây mỗi lần sinh bệnh, hắn sẽ cho mình thêm nhiều đồ ăn vặt!
Dương Hi lấy thịt gà từ trong tủ lạnh ra, thuần thục rửa sạch rồi ném vào nồi hầm. Sau đó rửa tay ra cửa, dùng tốc độ nhanh nhất phi vào thang máy, rút điện thoại ra gọi đến cửa hàng bán pudding kia, trực tiếp chạy đến cửa tiệm.
“Ngày mai không cần đưa hàng.” Dương Hi bình tĩnh nói. “Tôi tự mang về.”
Ông chủ kinh hoảng, lại sung sướиɠ. “Không nghĩ anh lại thích ăn pudding nhà tôi như vậy, tặng thêm anh vị xoài nữa.”
Dương Hi mặt than nói lời cảm ơn, mang pudding từ trong quán ra cửa.
Thẩm Hàm đang ở phòng khách xem TV, hơn nữa ngửi vị canh gà mà nuốt nước miếng.
Dương Hi mở cửa tiến vào.bg-ssp-{height:px}
Thẩm Hàm quay đầu nhìn hắn.
Dương Hi hỏi. “Tắm rửa xong bôi kem dưỡng da chưa?”
Thẩm Hàm thành thành thật thật nói. “Quên.”
Dương Hi nhíu mày.
Thẩm Hàm lập tức như thỏ con nhảy nhót vào phòng tắm.
Dương Hi nhanh chóng lấy pudding ra, thật “thuận tay” đặt trêи bàn.
“Bôi xong rồi.” Sau một lát, Thẩm Hàm mang dép xỏ ngón chạy ra, khi nhìn thấy pudding hay mắt đều toả sáng!
Dương Hi bình tĩnh xem TV.
Thẩm Hàm ngồi vào bên cạnh hắn, cọ cọ lấy lòng.
Dương Hi thản nhiên nói. “Ăn đi.”
Nội tâm nhỏ của Thẩm Hàm hoan hô, cầm lấy một cái Pudding lại nghi hoặc. “Sao lại có nhiều vị như vậy?” Trước đó rõ ràng chỉ có vị pudding mà.
Dương Hi ngữ điệu kiên định. “Ừ, có nhiều vị như vậy.”
Vì thế Thẩm Hàm cũng không so đo, xé lớp giấy bọc ra, đưa đến bên miệng Dương Hi. “Anh ăn trước đi.”
Nhìn cặp mắt sáng long lanh kia, Dương Hi lấy lại bình tĩnh, lại gần cắn một ngụm.
Thẩm Hàm vô cùng phấn khởi, ăn luôn một nửa còn lại, sau đó ngồi an ổn trêи thảm trải sàn, bắt đầu nghiêm túc so sánh những vị khác nhau. Dương Hi xoa xoa đầu cậu, đứng dậy đi phòng bếp xem canh gà, tự dưng có chút… run tay.
Thẩm Hàm dựa sô pha, vui vẻ gọi điện cho Phương Nhạc Cảnh, tỏ vẻ thứ hai sẽ mời khách ăn pudding! Sau khi nói xong lại chạy bước nhỏ vào bếp, nếu để người hâm mộ nhìn thấy, chắc chắn sẽ the thé rơi lệ.
Nhìn qua mềm mại nhỏ bé, thật sự là phi thường muốn ôm vào trong ngực niết niết.
Ngày hôm sau, Nghiêm Khải sau khi kết thúc cuộc họp thường kỳ liền trở về văn phòng cùng Bạch Dực.
“Tần Minh rốt cuộc là sao?” Bạch Dực ngồi đối diện anh. “Vì sao phải thay đổi công tác đã an bài rồi?”
Nghiêm Khải nói. “Cậu nói sao?”
Bạch Dực sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ mới nói. “Có phải truyền thông đã nói gì đó?”
Nghiêm Khải tựa lưng vào ghế ngồi. “Xem ra cậu cũng không phải không biết.”
Bạch Dực thở dài. “Có nghe qua một số tin đồn, nhưng mà không nghĩ đến sẽ nghiêm trọng như vậy.” Bởi vì làm người kiêu ngạo, cho nên danh tiếng của Tần Minh trong giới truyền thông không được tốt, chỉ là gần đây hắn rất có tiếng, cho nên mọi người mới nén giận. Bạch Dực cũng từng bởi vậy mà đề cập qua với người đại diện của hắn, còn tưởng rằn hắn có thể thu liễm lại một chút, lại không nghĩ rằng cuối cùng vẫn truyền đến tai Nghiêm Khải.
Nghiêm Khải âm thầm lắc đầu. Ngày đó anh nhìn thấy chuyện Phương Nhạc Cảnh bị mắng sau, cũng đã đoán được lúc Tần Minh đối diện với các nhân viên khác, thái độ cũng sẽ chẳng tốt hơn. Vì thế liền hẹn gặp một một số doanh nghiệp hợp tác cùng giới truyền thông, thuận lợi thu hoạch một bồ khiếu nại lớn – thậm chí còn có toà soạn mang theo phóng viên mới đến khóc ngay tại hiện trường, hiển nhiên đã uất ức thật lâu.
“Bài học đầu tiên ở công ty, chính là phải có quan hệ tốt với giới truyền thông.” Sắc mặt Nghiêm Khải âm trầm. “Nghĩa vụ của công ty không phải là giúp hắn thu dọn cục diện rối rắm.”
“Tần Minh là có tiếng khó trị, tôi chỉ có thể tận lực.” Bạch Dực nói. “Anh cũng biết, hiện tại không hề thiếu công ty muốn có được hắn.
“Cho nên?” Nghiêm Khải thản nhiên hỏi.
Bạch Dực thức thời mở tập văn kiện ra. “Công tác nào cần đổi?”
Dựa theo an bài, Tần Minh vào tháng sau sẽ tham gia một hoạt động khai trường trung tâm thương mại, Nghiêm Khải dùng bút gạch gạch. “Cái này.”
Bạch Dực nhíu mày tỏ vẻ khó xử. “Cái khác không nói, nhưng cái này đã tuyên truyền ra ngoài, chỉ sợ người hâm mộ sẽ có ý kiến.”
Nghiêm Khải giở giở quyển lịch. “Hôm nay vừa vặn có liên hoan ca nhạc ở khu cách mạng cũ, bảo hắn đi tham gia đi, vụ trung tâm thương mại kia an bài người khác.”
“Liên hoan ca nhạc ở khu cách mạng cũ?” Bạch Dực ngẩn người.
“Liên hoan gây quỹ, tôi vừa nhận được thư mời.” Nghiêm Khải nói. “Tần Minh vốn diễn xuất thân kháng chiến, hắn đi thích hợp hơn, chúng ta cũng muốn làm một số hoạt động công ích.”
Bạch Dực gật đầu. “Tôi lập tức nói chuyện với người phụ trách và người đại diện của hắn, nhưng bên trung tâm thương mại kia muốn đổi ai qua?”
Nghiêm Khải nghĩ nghĩ. “Thẩm Hàm đi.”
“Chắc không? Kỳ thật chúng ta có thể đổi một người có xu hướng gần với Tần Minh.” Bạch Dực đề nghị.
Nghiêm Khải lắc đầu. “Không cần, cứ dùng Thẩm Hàm.”
Trong lòng Bạch Dực có chút không hiểu, nhưng người phụ trách bên trung tâm thương mại lúc nhận được tin tức lại có chút vui mừng – bởi vì Thẩm Hàm càng nổi tiếng hơn mà, trước đây bởi vì vấn đề giá cả mới chọn Tần Minh, không nghĩ tới nửa chừng lại rớt xuống cái bánh lớn, đồ ngốc mới có thể cự tuyệt! Lúc cúp điện thoại không quên dối trá khách sáo một phen, anh Tần thật sự là người đàn ông nhiệt huyết, giải phóng cách mạng gì rất đáng được khen ngợi, chúng tôi đều vô cùng kính nể.
Mà người đại diện Tần Minh sau khi nhận được tin này, lập tức bắt đầu muốn nôn ra máu. Phí lên sân khấu sáu số không cần, vì cái gì lại phải đi ca hát miễn phí ở khu giải phóng cách mạng?!! Quả thật đầu muốn điên rồi!
Nhưng đây là quyết định của lãnh đạo công ty, cho dù có điên cũng phải nghe lời, huống hồ lý do thượng tầng đầy đủ – nhìn chung toàn công ty, cũng thật sự không có người thứ hai có thể so sánh với Tần Minh trong việc tham gia loại hoạt động giải phóng này, vì thế đành phải đáp ứng.
Mà một loạt sự tình kế tiếp, cũng chứng thật kế sách của Nghiêm Khải dùng Thẩm Hàm thay Tần Minh có bao nhiêu là chính xác. Nơi tổ chức hoạt động mặc dù không ý kiến, nhưng không có nghĩa là fan không nói gì! Là hình tượng cứng cáp đang nổi, Tần Minh vẫn có rất nhiều fan hâm mộ phim, vốn dĩ cũng đã chuẩn bị đến trung tâm giải trí để gặp thần tượng, ai biết rằng nói đổi liền đổi, lúc tin tức truyền ra, nhất thời toàn bộ diễn đàn đều bùng nổ, sôi nổi tỏ vẻ kháng nghị nghiêm trọng, gà bay chó sủa náo loạn ồn ào huyên náo.
Vừa lúc đó, công ty lại truyền ra tin tức, nói Tần Minh là bởi vì có tâm làm công ích, cho nên mới đến tham gia liên hoan cách mạng, hoạt động lần này để cho Thẩm Hàm tham dự, hi vọng mọi người có thể hiểu được. Vì vậy trêи mạng lại bắt đầu sôi sục, nhưng mà lần này không phải là fan Tần Minh sôi sục, mà là fan Thẩm Hàm – tham gia hoạt động thương mại gì đó, là đáng yêu nhất đó.
Làm một thần tượng nhỏ bé, fan của Thầm Hàm không chỉ có các bà dì tràn đầy tình thương của mẹ, các em gái học sinh cũng rất nhiều, ở trêи diễn đàn quả thực rất tích cực. Fan Tần Minh bởi vì trong lòng bất mãn, lúc mới bắt đầu còn nói châm chọc vài câu, nói cái gì “Đồ thừa của anh Tần mà cũng muốn nhặt” linh tinh, kết quả bị người dùng tốc độ ánh sáng chụp ảnh màn hình đưa vào địa bàn fan Thẩm Hàm, vì thế nhóm các chị em nháy mắt nổi giận, tổ chức thành đoàn thể oanh oanh liệt liệt nhảy dù ở diễn đàn của Tần Minh, tỏ vẻ đầu óc có vấn đề sao, đi xem nhạc hội cách mạng gì đó thì cứ đi, nói riêng tư gì đó đều không có vấn đề, sao cái gì cũng không biết mà bắt đầu chửi rủa Hàm Hàm nhà tui, quả thực não tàn!
Lần đầu tiên diễn đàn Tần Minh nghênh đón nhiều người như vậy, suýt chút nữa bị tê liệt. Lúc đầu một vài người ban quản trị còn cần cù xoá post, sau đó xoá không nổi cũng đành cam chịu, tuỳ ý các chị em sáng lập chiến trường, đăng ước chừng hơn mười ngàn bài viết, nghiền áp nghiền nát chẳng còn lại gì. Vì thế fan Tần Minh cũng triệt để yên tĩnh, bởi vì cho dù là số lượng từ hay sức chiến đấu, thậm chí từ tốc độ đánh máy hay cái khác, bọn họ đều có thể dễ dàng bị các chị em này hạ gục, thật sự là rất thất bại. Mà kết cục của chuyện này chính là quản lý fan hai bên đều đứng ra giải thích với nhau, một bên nơm nớp lo sợ tỏ vẻ chúng tôi thật sự không nên loạn mắng chửi người, bên kia tỏ vẻ ai da ai da chỉ là hiểu lầm, hoan nghênh đến làm khách ở diễn đàn chúng tôi. Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu không bởi lần phong ba này, chúng tôi còn không biết tới diễn viên này đâu, chúc về sau sẽ càng nổi tiếng blah blah…
Tần Minh ở khu cách mạng cũ xem trận đối chiến này, nhìn screenshot suýt nữa tức hộc máu, cảm giác bản thân mình gần đây quá mức xui xẻo – không chỉ phải ngồi xe xóc nảy qua ba dãy núi, tới tham gia ca hội công ích chó má này, lại còn mất đi cơ hội lên bìa tạp chí thật vất vả mới có được.
Bìa tạp chí gì chứ… Kỳ thật các bạn nhỏ phòng làm việc cái gì cũng không có làm, chỉ là yên lặng lưu ý lựa chọn góc chụp một chút. Nếu nói diện mạo Phương Nhạc Cảnh là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, Tần Minh kia chính là ba trăm sáu mươi độ khắp nơi đầy góc chết, nhất định phải tìm đúng góc chụp mới đẹp được. Vì thế biên tập tạp chí sau khi nhận được ảnh chụp, liền váng đầu hoa mắt một trận – cũng không phải là chụp không đẹp, nhưng mặc kệ là nhìn từ góc độ nào bằng cách nào, đều có chút cảm giác đáng khinh, khác xa ngàn dặm với hình tượng anh hùng trung thành kiên quyết. Tiêu Mễ Mễ ngược lại nhìn càng giống chính phái hơn.
Dương Thiên trong điện thoại cũng rất thân thiện. “Hợp tác nhiều lần như vậy, thực lực chúng tôi anh cũng biết đến, nhưng người này hắn vốn như vậy, tôi cũng không có biện pháp rồi.”
Biên tập đành phải thôi, hắn cũng biết kỳ thật Tần Minh rất khó chụp. Hắn đánh giá rất cao khả năng làm việc của phòng quảng cáo của Dương Thiên, nếu không cũng sẽ không vứt bỏ nhóm nhϊế͙p͙ ảnh tạp chí của mình. Chỉ là thật sự không nghĩ tới, một Dương Thiên được giới chuyên nghiệp công nhận có ông kính ma thuật cũng không thể chụp ảnh Tần Minh đẹp hơn một chút.
Sớm biết như thế thì đã không đáp ứng người đại diện của hắn rồi… Biên tập đau đầu, đóng gói ảnh chụp gởi cho bên thiết kế mĩ thuật, bảo bọn họ PS nhìn đẹp hơn một chút. Nhưng người xui xẻo uống nước cũng mắc kẽ răng, thật trùng hợp biên tập mĩ thuật trước đây cũng đã bị trợ lý của Tần Minh cẩu huyết lâm đầu () mắng qua một lần, lý do là chọn lựa ảnh chụp mắt quá nhỏ. Lần này hiển nhiên cũng sẽ không tận tâm, qua loa click vài cú chuột liền gởi trở về, ra vẻ tôi đây thật sự tận lực, đám ảnh chụp này không thể cứu nổi.
Tạp chí còn đang chờ bản thảo bài viết. Biên tập tạp chí đành phải gọi điện cho người đại diện của Tần Minh, bảo hắn đến đây trực tiếp xem ảnh chụp. Thẩm mỹ cơ bản là điều mà người đại diện nào cũng có, đẹp hay xấu liếc mắt là có thể nhìn ra được, huống hồ đắc tội với tạp chí này đối với chính mình cũng không ưu việt, bất đắc dĩ đành phải đáp ứng tạm thời không cần, về sau có cơ hội lại nói tiếp. Vì thế vốn dĩ định cho hai người chia sẻ bìa báo, cuối cùng biến thành chỉ riêng Tiêu Mễ Mễ, may mà ảnh chụp của cô cũng rất đẹp, chống đỡ một kỳ tạp chí tuyệt đối không thành vấn đề.
Chuyện này rất nhanh được truyền đi trong giới, phần đông tiểu biên tập bị ức hϊế͙p͙ đều cảm thấy thoã mãn vui vẻ. Mà về phía Tần Minh, sau khi trải qua chuyện này, cũng mơ hồ cảm giác được mình đã đắc tội người khác, vì thế thái độ cũng thu liễm không ít, cũng xem là như thu hoạch ngoài ý muốn.
Đương nhiên tất cả chuyện này, Phương Nhạc Cảnh không biết. Công ty gần đây đang kết thúc quý, cậu cũng bận rộn đến mức xoay vòng vòng, thường xuyên về muộn hơn tám giờ, thậm chí có khi còn có thể muộn hơn – người vừa mới đến công ty, cần nhất chính là chịu khổ, cậu cũng không có gì oán giận.
Sau khi tan tầm, trong toà nhà cũng chỉ còn mình cậu và bảo vệ, Phương Nhạc Cảnh chào một cái rồi đi đến bãi đỗ xe, phát hiện xe nhỏ của mình bị hai chiếc xe lớn chặn ở trong góc tận cùng, một chặn bên cạnh một chặn ngang phía sau, không lấy ra được.
Loại tư thế dừng xe kỳ quặc này, nhìn biển số xe quen thuộc kia, Phương Nhạc Cảnh 囧 囧 lấy điện thoại ra…
“Giám đốc Nghiêm, xe tôi bị xe anh chặn kín…”