“Giám đốc Nghiêm?” Sau khi xác định mình không phải nằm mơ, ánh mắt Phương Nhạc Cảnh càng thêm nghi hoặc. “Vì sao anh lại ở nhà tôi?”
Nghiêm Khải khom lưng ôm cậu trở về trêи giường, dáng người chưa hoàn toàn trưởng thành, vừa vặn dựa vào khuỷu tay.
Phương Nhạc Cảnh:..
Nghiêm Khải ho khan hai tiếng: “Nghe nói cậu bị bệnh rất nghiêm trọng, tôi đến thăm cậu.”
“Bọn họ đâu?” Phương Nhạc Cảnh nhìn ra bên ngoài.
Nghiêm Khải nói. “Vừa về rồi, buổi thiều Thẩm Hàm còn có lớp.”
“Vậy à.” Phương Nhạc Cảnh ôm chăn cười cười. “Cảm ơn anh đến thăm tôi.”
“Dương Hi nói cậu sau khi tỉnh ngủ phải đi tiêm thuốc.” Nghiêm Khải thò tay thử độ ấm trán cậu. “Ăn cơm trưa chưa?”
Phương Nhạc Cảnh lắc đầu. “Buổi sáng ăn mì và uống sữa.”
“Tiện đường có mua cháo thịt bò và ít thức ăn.” Nghiêm Khải cất áo khoác qua một bên. “Cơm nước xong thì ngủ tiếp.”
Nhìn anh nghiễm nhiên thể hiện tư thế bảo mẫu, Phương Nhạc Cảnh cảm giác có chút 囧, nhưng Nghiêm Khải lại rất nhiệt tình (), khi lấy cháo có cảm giác hơi nguội lạnh, vì vậy mở lò vi sóng ra, muốn hâm lại một chút.
“Giám đốc Nghiêm?” Phương Nhạc Cảnh đứng ở cửa phòng bếp nhắc nhở. “Đó là lò nướng.”
Tay Nghiêm Khải dừng lại một chút, bình tĩnh quét một vòng trong phòng bếp, chuẩn xác tìm đến lò vi sóng.
Phương Nhạc Cảnh lại nói. “Hộp giấy không thể trực tiếp bỏ vào lò vi sóng.”
Nghiêm Khải:..
Anh đột nhiên có chút hối hận, vì sao trước khi đến không không lên mạng tra “quy tắc sử dụng phòng bếp” linh tinh gì đó một chút.
“Để tôi làm cho.” Phương Nhạc Cảnh lại gần tiếp nhận cháo thịt bò.
Nghiêm Khải nhìn cậu. “Có phải cậu rất muốn cười hay không?”
“Không có mà.” Đáy mắt Phương Nhạc Cảnh không giấu được ý cười, xoay người mở lò vi sóng.
Nghiêm Khải trạc trạc eo cậu.
Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng, theo bản năng lắc mình trốn, thiếu chút nữa làm rơi bát trong tay.
“Cẩn thận.” Nghiêm Khải cầm lấy tay cậu, tư thế vô cùng ái muội, thật giống như ôm lấy từ phía sau.
Môi chạm vào một vài sợ tóc, dường như có dòng điện truyền đến trong lòng.
Phương Nhạc Cảnh không có bất cứ ý nghĩ dư thừa nào, tất nhiên cũng không cảm giác gì, sau khi hâm cháo thịt bò thì cậu đổ thức ăn ra cái đĩa hình dâu tây, trêи đĩa còn có con thỏ nhỏ.
“Là cậu mua hả?” Nghiêm Khải bị chọc cười. “Thật đáng yêu.”
“Là fan tặng cho Hàm Hàm.” Phương Nhạc Cảnh đưa cho anh một bát cháo. “Lần trước Dương Hi đến đón cậu ấy, thuận tiện mang theo làm quà.”
“Xem ra cậu có quan hệ rất tốt với Thẩm Hàm?” Nghiêm Khải hỏi.
“Coi như không tệ.” Phương Nhạc Cảnh ăn cháo. “Lúc cậu ấy không có công việc sẽ thường xuyên chạy đến chỗ tôi.”
Nghiêm Khải gật đầu, nhìn như có chút đăm chiêu.
Phương Nhạc Cảnh chớp chớp mắt nhìn anh.
“Làm sao vậy?” Nghiêm Khải hỏi.
Phương Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ, nói. “Cảm ơn.”
Nghiêm Khải bật cười. “Chỉ nói hai chữ này?”
Phương Nhạc Cảnh nói. “Tôi không thể đáp ứng yêu cầu của anh.”
Nụ cười của Nghiêm Khải cứng lại trêи mặt, ngay cả chính mình cũng chưa nghĩ ra được mình thật sự có yêu cầu gì, cậu vì sao đã kết luận không thể đáp ứng rồi.
Phương Nhạc Cảnh nói. “Tôi thật sự không có hứng thú với giới giải trí.”
Nghiêm Khải dở khóc dở cười. “Cậu cảm giác tôi làm tất cả, là vì lôi kéo cậu vào giới giải trí?”
“Không vậy thì còn gì nữa?” Phương Nhạc Cảnh hỏi lại.
Nhìn đôi mắt sáng trong kia, Nghiêm Khải bình tĩnh nói. “Quan tâm cấp dưới.”
Phương Nhạc Cảnh dùng ánh mắt “anh nghĩ tôi sẽ tin tưởng sao” linh tinh gì đó nhìn anh.
Nghiêm Khải bình tĩnh giúp cậu bóc một quả trứng luộc.
Giám đốc nếu không muốn nhiều lời, Phương Nhạc Cảnh tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều, tóm lại chính mình đã biểu lộ lập trường, chuyện phát sinh tiếp theo cũng không có cách nào kiểm soát, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Nghiêm Khải có chút buồn cười lại có chút thất bại, thậm chí còn có vài tia hỗn loạn bất đắc dĩ. Anh vốn làm việc quyết đoán, vui buồn yêu ghét đều rõ ràng đến cực điểm, ít khi có được cảm xúc phức tạp như thế.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Nghiêm Khải theo lời dặn của bác sĩ mang Phương Nhạc Cảnh đi tiêm thuốc ở bệnh viện nhỏ dưới phố, vừa vặn gặp lúc các bác gái được đo huyết áp miễn phí, ở cửa có chút chen lấn, vì thế anh rất tự nhiên kéo tay cậu, chen vào từ cửa bên.
Y tá có trách nhiệm giữ gìn trật tự trong mắt cơ hồ sáng rực lên, loại hình ảnh này quả thực rất giống gian tình!
Trong lúc đợi hộ sĩ, Nghiêm Khải hỏi cậu. “Có sợ tiêm không?”bg-ssp-{height:px}
“Sao lại sợ được.” Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Cũng không phải là con nít.”
“Nói vậy cũng không đúng.” Nghiêm Khải ngồi ở bên người cậu khoa tay múa chân. “Nói không chừng kim tiêm sẽ to như vậy.”
Phương Nhạc Cảnh bĩu môi, mặc kệ anh.
Nhìn hành động trẻ con của cậu, Nghiêm Khải xoa xoa đầu cậu. “Sau khi khỏi cảm mạo, tôi mang cậu đi ăn kem.”
Phương Nhạc Cảnh quay đầu chân thành hỏi. “Có thể tìm ra quán sao?”
Nghiêm Khải:……
Phương Nhạc Cảnh:……
Nghiêm Khải bình tĩnh nói. “Quên chuyện lạc đường đi.”
Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Không thể quên được thì phải làm thế nào?”
Nghiêm Khải nói. “Vậy mỗi ngày chép ‘ông chủ chưa bao giờ lạc đường’ một ngàn lần nộp cho tôi.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung. “Bằng không trừ tiền lương của cậu.”
Phương Nhạc Cảnh rốt cuộc bật cười.
Vì thế đợi đến khi y tá bưng khay lại gần, nhìn thấy chính là cảnh hai người ngồi ở trêи ghế dài, nhỏ giọng nói nói cười cười. Ánh mặt Nghiêm Khải dịu dàng, cơ hồ muốn viết hai chữ cưng chiều lên trêи mặt.
“Được rồi, đi tiêm đi.” Nghiêm Khải cầm áo khoác giúp cậu. “Tôi đi mua nước trái cây cho cậu.”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, vào phòng tiêm với y tá.
Nghiêm Khải đến máy bán hàng tự động mua nước trái cây và cà phê, lúc trở lại hành lang, đã thấy Phương Nhạc Cảnh tiêm xong rồi, cô y tá đi bên cạnh cậu, đang vô cùng xấu hổ mà giải thích
“Sao vậy?” Nghiêm Khải nhíu mày tiến lên.
“Không có gì, tay có chút sưng mà thôi.” Phương Nhạc Cảnh đi đường có chút… khập khiễng, hiển nhiên vừa rồi tương đối thảm thiết.
Sắc mặt Nghiêm Khải càng khó nhìn.
Y tá nhìn qua như sắp khóc.
Phương Nhạc Cảnh an ủi cô hai câu, liền cấp tốc kéo Nghiêm Khải ra cửa – không cần nghiêm túc như vậy mà, cũng không phải chuyện lớn gì.
“Rất đau hả?” Nghiêm Khải hỏi cậu.
“Một chút.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Một lát sẽ hết.”
Môi Nghiêm Khải giật giật, rất muốn cõng cậu trở về.
Nhưng quan hệ hai người hiển nhiên còn chưa thân mật đến loại trình độ này, Nghiêm Khải chỉ có thể cùng cậu chậm rãi trở về nhà. Đồng hồ treo tường đã chỉ ba giờ chiều, xem như là thời gian xấu hổ nhất – quá muộn để ăn cơm trưa, ăn cơm tối thì quá sớm. Trước khi bị Phương Nhạc Cảnh tiễn khách, Nghiêm Khải bình tĩnh vô cùng mở miệng. “Có thể cho tôi mượn máy tính một chút không?”
Phương Nhạc Cảnh:…
Có thể thì có thể, nhưng làm thế này chẳng lẽ là muốn ở lại??
Nghiêm Khải nói. “Vừa rồi nhận được tin tức nói công ty có chút việc, trở về xử lý lại sợ không kịp.”
Phương Nhạc Cảnh đành phải giúp anh mở máy tính ra.
“Cám ơn.” Nghiêm Khải kéo ghế dựa. “Đi nghỉ ngơi đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”
Phương Nhạc Cảnh gật gật đầu, đưa cho anh một lon nước uống xong liền xoay người trở về phòng ngủ, thay áo ngủ xong thì nằm trêи giường, lấy di động ra bắt đầu giết thời gian. Căn bản là một chút buồn ngủ cũng không có, nhưng Nghiêm Khải phải xử lý chuyện công ty, mình ngồi bên cạnh hắn lại có vẻ ngốc ngốc, chỉ có thể về phòng ngủ giả bộ ngủ.
Buổi chiều thứ năm là thời điểm công việc bận rộn, cũng không có nhiều người cùng nhau nói chuyện phiếm. Phương Nhạc Cảnh tiện tay vào một diễn đàn, phát hiện admin vừa tạo một mục mới, kêu gọi mọi người kể chuyện xảy ra xung quanh mình. Vì vậy cậu cũng vào giúp vui, đăng một bài – giám đốc công ty đang lên mạng ở nhà tôi.
Vì là mục mới, cũng không có nhiều người chú ý, cho nên bài đăng này xuất hiện đầu tiên. Mọi người sau khi xem đều lập tức phản hồi rằng vừa nhìn đã biết chủ nhà () hay xem tiểu thuyết độc hại trêи internet, cả ngày ảo tưởng giám đốc tà mị yêu phải tôi, thật sự cần phải giật điện trị liệu.
Phương Nhạc Cảnh 囧 囧 – gì chứ!
Vì thế mọi người trêи mạng lại ha ha ha ha một phen, kết luận rằng chủ nhà nhất định là người nông thôn vô cùng Smart!
Phương Nhạc Cảnh yên lặng đăng một chuỗi dấu chấm, bởi vì trước đây rất ít khi vào diễn đàn này, cho nên nhất thời cậu có chút không đỡ nổi.
Mọi người tiếp tục hừng hực khí thế trả lời – một chuỗi kí tự này, là chân tâm của người đăng bài sau khi bị tổn thương, nước mắt khổ đau chảy xuống…
Phương Nhạc Cảnh quyết đoán đóng trang, sau khi một bài viết bình thường đã trở thành bài viết hot, lại không nhịn được mà vào lại, sau đó liền nghẹn họng trân trối. Bởi vì những phản hồi sau đó, cơ hồ đã không còn ai để ý đến điều ban đầu người viết đăng, mà lại đang cảm khái nói chủ nhà sao nói biến mất là biến mất luôn, nhất định phải đến đó để đổi mới hệ thống mạng, sau đó lại có người kết luận rằng chỉ số thông mình của chủ nhà nhất định sẽ không vượt qua , mới có thể nói ra lời kiểu “Giám đốc công ty đang lên mạng ở nhà tôi” này. Còn có người giận dữ mắng tại nhóm các cậu doạ chủ nhà chạy rồi, rồi nói phải dịu dàng một chút, hiếm lắm mới có được một em gái, cho dù thế nào cũng phải che chở cho tốt, bằng không người ta sẽ nói diễn đàn của chúng ta là diễn đàn đồng tính, cái mũ này đội rất phiền! Đương nhiên, trong đó hỗn tạp nhiều loại người lên mạng, cho nên cũng hỗn loạn không thiếu bình luận. “Không mặc quần tất thật là tươi mát.” “Nghe nói cơ bụng Khâu Tử Ngạn rất cứng sao?” “Tô Nặc quả thật không thể đẹp hơn được nữa.” “Các người! Đều! Im! Hết! Cho! Lão! Tử!” Bình luận linh tinh không ý nghĩa, vô cùng hoa mắt.
Phương Nhạc Cảnh cảm giác thế giới này gần như sắp hỏng rồi.
Vốn dĩ muốn rời khỏi, lại nhìn phía cuối diễn đàn có một bài viết, trả lời rất ít, nhưng mà lại nhắc tới Thẩm Hàm, cho nên vẫn vào xem.
Nội dung bài viết cũng rất đơn giản, đại khái là tin tức giải trí của fans viết lại, nói bộ phim mới của đạo diễn Trương Cổ đã bắt đầu chuẩn bị, diễn viên chính sẽ lựa chọn giữa Thẩm Hàm và Tề Thiệu. Bởi vì đây là phim điện ảnh về thiếu niên nhiệt huyết, cho nên ngoại lệ không có nữ nhân vật chính. Cái này cũng có nghĩa, nhân vật nam được xác định cuối cùng sẽ phải diễn chính một mình, một mình chống đỡ cả bộ phim.
Ông Trương và ông Giả là hai đạo diễn số một trong nước thế hệ trước, cho dù là danh tiếng nghề nghiệp hay thực lực đều không thể xoi mói, giải thưởng quốc tề nhận đến mỏi tay, mấy năm trước bởi vì chuyện sức khỏe nên đã ở trong trạng thái gần như quy ẩn. Đây xem ra là bộ phim đầu tiên sau khi ông quay về làm việc, có thể nói là để bắt đầu kiếm nhân tài mới. Về tranh chấp vào vai nhân vật chính, tự nhiên cũng trở thành vấn đề tranh luận nóng bỏng của fans.
Dù sao cũng nhàn rỗi nhàm chán, Phương Nhạc Cảnh đơn giản cầm iPad ra, tìm tỏi một chút tin tức về bộ phim này. Điều đầu tiên thấy được là xung đột giữa fans Thẩm Hàm và Tề Thiệu. Một bên tỏ vẻ Thuỵ Thuỵ nhà chúng tôi mới là “thiếu niên nhiệt huyết” thật sự, Thẩm Hàm rõ ràng chính là bánh bao mềm! Bên kia lại tỏ vẻ nói thiếu niên nhiệt huyết đâu nhất định phải mặt mày dữ tợn, người mù cũng có thể nhìn ra Hàm Hàm nhà chúng tôi mới là ứng cử viên tốt nhất, nhanh lái xe QQ nhà các người đi đi, quả thực chướng mắt!
Phương Nhạc Cảnh thực không phúc hậu cười ra tiếng, lại ở bên phía ủng hộ Thẩm Hàm mà yên lặng khen ngợi cậu ấy.