“Muốn làm cái gì, cứ làm.” Bạch Lẫm lạnh lùng thản nhiên che chở ta rồi nói.
Ta nhìn Ôn Hành bị uy áp của Bạch Lẫm ép đến không ngóc đầu lên nổi, trong lòng có chút bi thương......
Ta chậm rãi đi về phía hắn.
Trước mắt bao người, ta nâng kiếm, hung hăng đâm một nhát xuyên thủng ngực hắn.
Ôn Hành rên một tiếng đau đớn, máu tươi tí tách chảy trên mặt đất.
Bọn Tống Lam Phương ở phía sau điện nhìn thấy cảnh này, lập tức kinh hãi bước lên hô to: “Sư tôn!”
Ta mím chặt môi, rút lại kiếm.
Không có thân kiếm ngăn chặn, máu tươi phun ra càng nhiều, nhiễm đỏ áo trắng của Ôn Hành.
Ôn Hành không quan tâm thương thế, ngẩng đầu nhìn ta, nhàn nhạt giễu cợt: “Vô Tình Kiếm của ngươi vẫn chưa tu luyện đủ đâu.”
Ôn Hành luôn biết cách nói những câu khiến người khác đau lòng.
Người lạnh lùng như ta tu luyện Vô Tình Kiếm để tránh bị tình cảm kéo chân, nhưng cuối cùng vẫn không thể tàn nhẫn đến thế.
“Quên đi, vậy là được rồi.” Sau khi hoàn hồn, ta mệt mỏi nói với Bạch Lẫm.
Rốt cuộc trong quá khứ, ta luôn coi hắn như phụ thân của mình......
Đáng tiếc, hắn thay đổi.
Khi ở dưới vách núi Hỗn Độn, ta đã nghĩ thông suốt chuyện này.
Ôn Hành rất vừa lòng với sức mạnh cường đại của Trúc Hàn Kiếm, nhưng hắn không vui khi thấy sự độc lập của chủ nhân nó.
Hắn không cần một người đồ đệ mạnh mẽ và độc lập.
Điều Ôn Hành muốn chính là một Kiếm tiên đồ đệ nói gì nghe nấy, tài cán sức lực tất cả đều cống hiến cho Thanh Phong tông.
Có lẽ, lúc trước Ôn Hành cũng biết ta không đẩy Bạch Vãn Vãn, hắn chẳng qua cần một cái cớ, một lý do để đem ta nhốt dưới vách núi Hỗn Độn.
Nhìn thấy ánh mắt đau lòng và lên án của bọn Tống Lam Phương, trong lòng ta chợt nhói lên.
“Rõ ràng người chịu oan ức là ta, bọn họ dựa vào đâu mà nhìn ta như thế.” Ta sợ không kìm lòng được rơi lệ, vì thế xoay người ôm lấy Bạch Lẫm, ở trong lòng hắn buồn bực nói.
Bạch Lẫm lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người còn đang sợ hãi trước tiền điện, âm thanh lạnh như băng nói:
“Nếu là ta, sợ gì những chỉ trích, không cần phải để ý đến những ánh mắt tầm thường này.”
Thấy ta còn đang trốn trong lòng hắn, Bạch Lẫm lòng đều mềm nhũn, cố gắng dùng giọng điệu bình thản để an ủi ta.
“Không cần sợ, có ta ở đây.”
Lời vừa dứt, một tiếng ầm ầm thật lớn vang lên.
Bạch Lẫm vì muốn dỗ ta vui, gọt luôn đỉnh của ngọn núi cao nhất Thanh Phong tông.
Một mặt cắt ngang hoàn hảo hiện ra trước mặt mọi người.
Những người đứng gần ngọn núi đều hốt hoảng né tránh......
Tảng đá khổng lồ cuồn cuộn rơi xuống, hung hăng nện xuống phía trên chính điện của Thanh Phong tông, bụi mù nổi lên bốn phía.
Những người có mặt ở đây đều hỗn loạn.
Bạch Lẫm rất hài lòng, híp mắt nở nụ cười, ôm lấy ta xoay người rời đi.
Ôn Hành được người ta nâng dậy tránh những đá rơi, nhưng ánh mắt hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng của ta và Bạch Lẫm.
Không biết là nhìn ta hay nhìn Bạch Lẫm, ánh mắt hắn sâu xa.
Bạch Lẫm trầm mặc không nói, dẫn ta đến một cung điện không xác định.
Hai người xa cách đã nửa năm, lần đầu gặp lại, bốn mắt nhìn nhau không biết nói gì.
Lúc muốn gặp hắn lại không xuất hiện, hiện tại hắn ở đây lại không biết nên mở lời thế nào.
Nói lời cảm ơn sao......
Cuối cùng vẫn là Bạch Lẫm không nhịn được, con ngươi vàng kim khẽ loé lên, giả bộ lạnh lùng hỏi ta.
“Nàng có điều gì... muốn nói với ta không?”
Ta bừng tỉnh đại ngộ, cầm kiếm lên: “Giới thiệu một chút, đây là kiếm của ta, Trúc Hàn.”
Trúc Hàn kêu ong ong hai tiếng thay cho lời chào.
Bạch Lẫm nhếch đôi môi mỏng, một đôi mắt vàng nguy hiểm nheo lại nhìn chằm chằm ta: “Nghĩ thêm đi.”
Ngay lúc này, đứa nhỏ trong bụng dường nghe được âm thanh của phụ thân, vô cùng hưng phấn động đậy.
Ta vuốt bụng, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Bạch Lẫm chắc là không biết đâu......
“Ta tên là Nghiêm Giảo.” Ta cố ý đục nước béo cò.
Bạch Lẫm nhìn bộ dáng ta chột dạ có điều che giấu, tức giận đem ta ném lên giường của hắn.
Hắn vươn tay xoa bụng ta, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Thế đây là gì? Nàng nói thử xem.”
“Là thịt!” Ta đỏ mặt nói. Cố gắng gỡ bàn tay to của hắn ra, nếu không lấy ra nhãi con mà động đậy thì xong rồi.
“Thịt?” Bạch Lẫm cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình vạch trần, “Là tiểu cọp con của ta với nàng thì đúng hơn......”
Ngươi có cần phải nói trắng ra như thế không......
“A, đúng, đúng, vậy ngươi muốn thế nào......” Ta nằm trên giường, hừ lạnh một tiếng, “Nếu ngươi không cần, tự ta cũng có thể nuôi được.”
Bạch Lẫm nghe xong càng tức hơn, âm trầm hỏi ta: “Ta nói không cần đứa nhỏ này khi nào?”
“Vậy ngươi cứ hung dữ với ta làm gì!” Lần này đến lượt ta nổi đoá.
Lúc nào cũng tức tức tức như thế, ai mà biết ngươi muốn cái gì, mấy con mèo thật phiền phức!
Bạch Lẫm bị ta đột nhiên lớn tiếng làm cho giật mình, âm thanh nhỏ đi một chút: “Ta chưa bao giờ thực sự tức giận với nàng, ngược lại, lúc trước chính nàng là người rời đi không lời từ biệt.”
Không từ biệt cái rm, không phải ta trực tiếp rời đi ngay trước mặt hắn hay sao......
Ta im lặng, thật sự không muốn nói nữa, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Thấy ta không đáp lại, Bạch Lẫm cũng trầm mặc trong chốc lát, có chút mất tự nhiên mở miệng hỏi:
“Nàng và ta, xem như là đạo lữ đúng không?”
Ta tiếp tục nhắm hai mắt, biểu tình không thay đổi đáp: “Chúng ta chỉ là một đêm tình ngắn ngủi, không có tình cảm thì đạo lữ cái gì, ngươi không cần chỉ vì đứa nhỏ mà thoả hiệp.”
Ở nơi ta không nhìn thấy, Bạch Lẫm tức giận đầy mặt, cắn răng hung ác nói: “Đúng! Ta với nàng không có cảm tình! Tất cả đều là vì đứa nhỏ!”
Sắc mặt hắn u ám nằm trên sạp giường, một lúc sau, vẻ mặt hắn mất tự nhiên từ từ tiến lại gần ta, như thể muốn vươn tay sờ bụng ta một lần nữa.
Ta lập tức hất tay hắn ra, quay đầu liếc hắn: “Làm gì vậy, sao lại muốn sờ lung tung bụng người khác.”
“Bổn hoàng sờ con của ta mà cũng không cho!!” Bạch Lẫm tức muốn chết, tức giận rống to.
Ta không biết gì sao cũng nghẹn một cục tức, lạnh lùng nói: “Còn chưa có sinh đâu, cái ngươi sờ là bụng của ta, không cho sờ.”
Hừ, còn bày đặt bổn hoàng...... Cả ngàn năm rồi ai mà nhận ra ngươi là Yêu Hoàng nữa.
Ngay lúc này, ngoài điện lại có thể truyền đến tiếng đập cửa, trong đại sảnh truyền đến một giọng nói hỏi Bạch Lẫm.
“Yêu Hoàng bệ hạ, Yêu Vương tứ phương đều muốn gặp ngài.”
Ta: “......” Đúng là tự đánh vào mặt mà.
“Không gặp, đừng đến phiền trẫm, trẫm còn có chuyện quan trọng phải làm.” Bạch Lẫm lạnh giọng từ chối.
“Tuân mệnh.” Người ngoài đại sảnh lên tiếng trả lời.
Trong điện lại chìm vào im lặng.
Ta đột nhiên không biết vì sao cảm thấy hơi chán nản, trở mình muốn tiếp tục ngủ.
Về phần Bạch Lẫm có rời đi hay không, ta không quan tâm.
Đều đã song tu với nhau rồi, cũng không cần già mồm cãi láo nữa.
Chỉ là Bạch Lẫm lại cứ bắt ta ngồi dậy, ta không kiên nhẫn nhìn hắn.
Vẻ mặt hắn khẩn trương, mày nhíu chặt, như thể sắp nói một chuyện quan trọng.
“Không...... Không phải chỉ vì đứa nhỏ, trẫm chỉ nói lẫy vậy thôi.” Bạch Lẫm nghiêm mặt lắp bắp nói.
Một câu không đầu không đuôi.
Tim ta lỡ một nhịp, sửng sốt nói: “Ta không hiểu, ngươi nói rõ ràng ra.”
“Con mèo trắng kia là trẫm! Hiện tại nàng đã hiểu chưa! Trẫm đi theo nàng bấy lâu nay.” Bạch Lẫm nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ, “Trẫm có tình cảm với nàng, trẫm thích nàng! Từ sau khi ra khỏi vách núi vẫn luôn đi theo nàng! Không phải vì đứa nhỏ.”
“Ta...... Ngươi......” Ta ngơ ngác nhìn Bạch Lẫm, không biết nên đáp lại thế nào.
Trong lòng như nhũn ra, mèo lớn kiêu ngạo lại có thể thẳng thắn như vậy.
Ta còn chưa nói hết câu, đã bị Bạch Lẫm trực tiếp nắm lấy cằm, hôn xuống.
Áo ngoài dần dần rơi xuống......
Áo ngoài lại được mặc vào, bởi vì đứa nhỏ hơi động đậy.
Ta cùng Bạch Lẫm lặng lẽ nằm, trầm mặc không nói gì......
Ta muốn nói lại thôi: “Nhãi con mới được mấy tháng như thế đã...... khai trí?”
Bạch Lẫm vùi đầu vào ngực ta, lạnh lùng nói: “Ừm.”
Một tiếng ừ cực kỳ nhạt nhẽo...... rõ ràng lúc nãy chính hắn còn muốn sờ nhóc con đấy.
Ta đa sầu đa cảm thở dài một tiếng, thế mà cảm thấy hơi thất vọng.
Chẳng qua không sờ cũng được, Bạch Lẫm dù sao cũng là một con mèo.
emmm...... Ta cũng không muốn mình chịu tội đâu.
Ta lại chợt nghĩ đến vấn đề tháng tuổi của đứa bé.
Ta bối rối đẩy Bạch Lẫm nằm ở bên cạnh một cái, hỏi hắn: “Vì sao ta mang thai nửa năm rồi mà đứa bé mới chỉ có vậy? Ta còn phải mang thai bao lâu nữa, ba năm?”
Bạch Lẫm thản nhiên nói: “Còn cần thêm một năm nữa, bạch hổ con từ nhỏ đã mạnh mẽ, sinh ra đã là Kim Đan, đương nhiên sẽ cần thời gian gấp đôi nhân tộc.”
Ta thở dài, định nói chuyện khác để dời đi sự chú ý.
“Bạch Lẫm......” Ta khẽ gọi.
Bạch Lẫm hơi nhướng mi, lạnh nhạt đáp lại: “Làm sao vậy.”
Lúc trước còn lắp ba lắp bắp thú nhận, hiện tại còn muốn kiêu ngạo với ta...... Nắm đấm liền ngứa ngáy.
Ta nhịn, nhưng vẫn đưa ra yêu cầu: “Yêu Hoàng đại nhân? Cho ta xem nguyên hình được không.”
Đã lâu rồi không được vuốt lông mèo lớn...... Nghĩ liền thèm.
Bạch Lẫm có chút không tình nguyện, lằng nhằng chốc lát, cuối cùng vẫn biến về nguyên hình bạch hổ.
Một con bạch hổ siêu siêu lớn trực tiếp xuất hiện ở trong điện.
Con ngươi vàng kim sáng quắc, đôi móng vuốt ưu nhã đặt trên mặt đất, nằm úp sấp, uy nghiêm nhưng vẫn lộ ra vẻ biếng nhác.
Ta đi xuống giường, nhìn cái đuôi trắng thon dài xinh đẹp của hắn vung vẩy chậm rì, lòng ngứa ngáy không thôi.
Ta vươn tay bắt lấy nó, Bạch Lẫm thế mà né qua chỗ khác?
Thôi được rồi, ta lịch sự hỏi một chút vậy.
“Ta có thể sờ cái đuôi của ngươi không?” Ta nhìn con bạch hổ cực lớn trước mắt, đúng lý hợp tình hỏi han, “Dù sao ta cũng đã mang thai hổ con của ngươi mà.”
Bạch Lẫm dùng đôi con ngươi màu vàng kim bắt mắt nhìn ta, thấp giọng cực kỳ cao ngạo nói: “Thì sao, chuyện trẫm không muốn làm, không ai có thể ép buộc.”
“Ta không sinh nữa.” Ta giơ tay, làm bộ đập đập cái bụng hơi nhô ra của mình, Bạch Lẫm bị doạ đến xù lông, cả người hổ đều vội vàng nhảy dựng lên, trực tiếp đem cái đuôi vẫy trước mặt ta.
“Bổn hoàng hay nói giỡn! Nói giỡn thôi!”
Ta cong môi cười, cảm thấy mỹ mãn ngã xuống cái bụng trắng của hắn, nghịch cái đuôi của hắn: “Hừ, ta cứ ép buộc đấy, cũng chỉ là Yêu Hoàng mà thôi.”
“Ừ ừ, chỉ là Yêu Hoàng thôi......” Bạch Lẫm sợ ta ngã xuống, nâng móng vuốt lớn che chở ta, bất đắc dĩ phụ hoạ lời ta nói.
Dù là Yêu Hoàng cũng phải sợ vợ.
“Tính tình không tốt.” Bạch Lẫm tuy rằng dung túng để ta lăn lộn ở trên bụng hắn nhưng vẫn không nhịn được phàn nàn.
Ta phản bác: “Đúng, tính tình của ngươi thì tốt rồi, có cái đuôi cũng không cho sờ.”
Bạch Lẫm hừ lạnh một tiếng: “Chờ nàng sinh xong, ta sẽ cho nàng biết cái đuôi không dễ sờ như vậy đâu.”
Ta không thèm để ý lời cảnh cáo của Bạch Lẫm, chỉ cho rằng hắn tức giận đến bất lực.
Tiếp tục nghịch nghịch cái đuôi hắn đến mãn nguyện, ngẫu nhiên lại quay qua sờ sờ cái bụng trắng, rồi lại sờ tiếp bộ lông mềm.
Bạch Lẫm mỗi khi tức giận sẽ xù lông, một khi xù thành một cục bông như thế sờ rất thoải mái.
Cho nên ta thường xuyên cố ý trêu Bạch Lẫm một chút, chủ yếu là để vuốt lông.
Ta thích nhất là khuôn mặt giận dỗi của hắn khi lườm ta, nhưng lại không thể làm gì được.
Ta buông bỏ tất cả những chuyện phiền lòng trước kia, một lòng một dạ ở trong cung điện của Bạch Lẫm dưỡng thai.
Bạch Lẫm tuy rằng không thích cười, tính tình không quá săn sóc, đôi khi còn hung dữ.
Nhưng mỗi khi ta không được khoẻ, hắn luôn đau lòng giúp ta xoa thắt lưng, giúp ta mặc quần áo, còn có thể dạy dỗ nhãi con trong bụng kêu nó ngoan ngoãn một chút......
Có một con mèo lớn hay giận dỗi lại còn ngạo kiều có vẻ cũng không tệ lắm.
ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng nhưng bên trong lại ngại ngùng, hay xấu hổ
Một ngày nọ, ta trêu chọc Bạch Lẫm xong lại rảnh rỗi đến nhàm chán, ta cảm thấy không nên lãng phí thời gian nữa.
Vì thế, ta đã xem lại công pháp của Vô Tình Kiếm.
Ban đầu Bạch Lẫm vốn là sẽ đi ra ngoài giải quyết công việc vào buổi sáng, vừa thấy ta cầm một quyển trục luyện công, lập tức lì ở nhà.
Ánh mắt hắn âm u đứng dựa bên tường nhìn ta đang rất nghiêm túc nghiên cứu công pháp.
Nhịn hồi lâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa.
“Trẫm đối xử với nàng không tốt sao? Còn đòi học Vô Tình Kiếm, Nghiêm Giảo sao nàng không trực tiếp giết chồng chứng đạo luôn đi, đủ cho nàng ban ngày ban mặt phi thăng luôn đấy.” Bạch Lẫm đã đi đến bên cạnh vuốt bụng của ta, hung hăng nói.
Sao lại cố tình gây sự thế này?
Ta cau mày quay đầu liếc hắn: “Để làm gì, ta chăm chỉ tu luyện, chàng không vui, vậy ta cứ kẹt ở Nguyên Anh cả đời như thế rồi chết sớm, chàng vui vẻ sao, muốn cưới thêm vợ bé à?”
Bạch Lẫm lại xụ mặt, hừ lạnh một tiếng, không để ý đến ta nữa.
Ta tập mãi thành quen điệu bộ này của hắn, giả vờ lăn ra giường, nhướng mày nói: “Bạch Lẫm, bụng ta không thoải mái.”
“Đau ở đâu?” Bạch Lẫm lập tức nhảy dựng, khẩn trương vươn tay sờ bụng ta, “Đứa nhỏ lại đá nàng à?”
“Ừ, nó đá ta.” Ta nói dối trắng trợn.
Đứa nhỏ trong bụng nghe thấy thế, nóng nảy dùng sức đá ta mấy cái liền.
Chơi ngu rồi, lần này là đau thật đấy, ta đau đến nhe răng trợn mắt.
Bạch Lẫm cảm nhận được sức lực mạnh yếu từ trong bụng truyền ra, tin lời ta nói.
Ngay lập tức tỏa ra một dòng yêu lực mạnh mẽ bao phủ toàn bộ cơ thể ta.
Nhóc hổ con biết sợ phụ thân, sau khi cảm nhận được yêu lực liền ngoan ngoãn an tĩnh.
Lần này đứa nhỏ đã yên lặng, Bạch Lẫm cũng an tâm.
Bạch Lẫm thành công quên mất chuyện Vô Tình Kiếm lúc nãy, chỉ nhớ đứa nhỏ không nghe lời, nhếch môi mỏng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có chút thẹn với nhãi con.
Nhưng không nhiều lắm.
“Có ta và đứa bé ở đây, nàng đừng luyện Vô Tình Kiếm.” Bạch Lẫm sờ mũi, mất tự nhiên nói.
Ôi, lần này khó xử cho mèo lớn rồi, sợ ta học Vô Tình Kiếm rồi sẽ không thương hắn nữa, còn kéo cả đứa nhỏ vào.
Nhưng dù sao cũng nên luyện tập, ai cũng nên có một thứ mình thành thạo không phải sao?
Ta vốn định ôm Bạch Lẫm nghỉ ngơi một lát, tranh thủ thừa nước đục thả câu.
Nhưng Bạch Lẫm đột nhiên hôn ta, khiến đầu óc ta choáng váng.
Sau khi đẩy được hắn ra, Bạch Lẫm đột nhiên nhét thứ gì đó vào lòng bàn tay ta.
Ta mở lòng bàn tay ra, rất nhanh bị thứ gì đó chói đến mù mắt.
Một viên đan thể bất quy tắc nằm đó, phát ra những vòng ánh sáng màu vàng.
“Nuốt đi, một nửa Yêu Đan của trẫm, ăn rồi về sau linh hồn sẽ bất tử.” Bạch Lẫm cầm viên Yêu Đan bỏ vào trong miệng ta, nhẹ giọng nói, “Nàng cùng ta chia sẻ thọ mệnh.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn một cái, Yêu Đan tương đương với cái mạng thứ hai của Yêu tộc, còn liên quan đến yêu lực và số kiếp hùng mạnh của họ.
Cứ như vậy mà cho ta sao......
“Chàng rất yêu ta, Bạch Lẫm.” Ta ngẩng đầu nhìn về phía hắn, cười tủm tỉm nói.
“Trẫm chỉ không muốn người bên cạnh thường xuyên thay đổi mà thôi.” Bạch Lẫm lạnh giọng phủ nhận, đỏ mặt, đưa tay ra hiệu ta nhanh nuốt xuống.
Hắn xấu hổ buồn bực.
Chậc, hai lỗ tai đều đỏ bừng, mèo lớn vẫn còn mạnh miệng......
Ta vừa lòng thoả mãn nuốt xuống, ôm cổ mèo lớn của ta hỏi hắn: “Vậy chàng chỉ còn một nửa, yêu lực có giảm bớt không?”
“Chỉ còn một nửa này thôi, đều cho nàng hết, trẫm dùng ma khí cũng như nhau.” Bạch Lẫm tuỳ ý nói.
Thiếu chút nữa đã quên Bạch Lẫm cũng là ma, có thể sử dụng được ma khí......
Đợi đã, không đúng! Vì sao chỉ còn một nửa.
Bạch Lẫm nhận ra nghi hoặc của ta, chỉ thản nhiên nói một câu, bị Tiên môn đoạt mất rồi phong ấn lại.
Ta ngây người hồi lâu, ngước mắt nhìn về phía khuôn mặt không gợn sóng của Bạch Lẫm.
Thứ gọi là Tiên môn......
Chỉ sợ cái gọi là lấy đi một nửa Yêu Đan của Bạch Lẫm.
Bởi vì sợ hắn sẽ chết đi, trận pháp không còn nơi nào có thể hấp thu thiên vận, nên mới chừa lại cho Bạch Lẫm một nửa Yêu Đan để kéo dài sinh mệnh.
Bằng không, đã cướp Yêu Đan sao có thể chỉ lấy một nửa......
Những kẻ tham lam như vậy, cũng dám xưng là Tiên môn.
Mà Bạch Lẫm chưa làm sai điều gì, lại gọi là ma.
“Sau này, ta sẽ đoạt lại cho chàng.” Lòng ta chua xót, cố gắng hứa với Bạch Lẫm.
“Nàng đừng buồn, đợi sau khi nàng sinh xong, trẫm sẽ đi tìm một nửa còn lại về cho nàng.” Bạch Lẫm ôm ta vào trong lồ ng ngực, an ủi nói.
Ta trầm mặc không nói......
Mới không phải vì Yêu Đan đâu.
Là bởi vì...... đau lòng chàng.
Ta ôm chặt lấy Bạch Lẫm, trong lòng chua xót vô cùng.
Sau khi nuốt Yêu Đan của Bạch Lẫm, linh lực của ta tăng lên từng ngày, ngay cả Vô Tình Kiếm cũng dễ dàng thông thạo.
Quả là được lợi rất nhiều.
Ta nghĩ chờ sau khi sinh đứa nhỏ xong, phải cùng với Bạch Lẫm lấy về nửa viên Yêu Đan còn lại.
Không tranh đoạt với người khác, nhưng điều đó không có nghĩa ai cũng có thể cướp đoạt đồ của chúng ta.
Chỉ là không ngờ tới, còn chưa tới ngày ta sinh, Bạch Lẫm đã xảy ra chuyện.
Ngày hôm đó, Bạch Lẫm sắc mặt lạnh như băng nói cần đi ra ngoài xử lý công việc.
Nhưng đã ba ngày rồi vẫn chưa thấy thân ảnh của hắn.
Ta buông quyển sách trên tay xuống, trong lòng lo lắng.
Hỏi thuộc hạ của Bạch Lẫm, phần lớn Yêu tộc đều nói không biết Bạch Lẫm đã đi đâu.
Mãi đến khi Tông chủ của Vạn Đan tông tìm tới cửa, cũng chính là phụ thân của Tần Châu.
Vì muốn báo ân, hắn mờ mịt nói cho ta biết, Ôn Hành Kiếm Tôn tập hợp một bộ phận Tiên môn Tu sĩ ở Thanh Phong tông.
Mà phu quân của ta Bạch Lẫm cũng ở đó.
Hắn còn hỏi ta có biết Câu Thần Tá Hồn trận hay không, trận pháp có thể lấy đi số mệnh và thiên phú của người bị trấn áp chuyển qua cho người bày trận......
Tần Tông chủ nói, Câu Thần trận đúng là do tổ tiên của Ôn Hành cùng những người đó sáng chế ra.
Đó là nguyên nhân vì sao các thế gia đệ tử của Tiên môn, rõ ràng linh căn không có thiên phú cũng có thể nâng cao tu vi nhanh chóng.
Ta cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Sau khi cảm ơn Tần Chưởng môn, ta ra ngoài điện tìm thuộc hạ của Bạch Lẫm hỏi lại một lần nữa.
Bọn họ ấp úng nói, Yêu Vương tứ phương đều đã không còn, Yêu Hoàng cũng không muốn để ta biết những chuyện này.
Mặt ta không chút thay đổi, đỡ thắt lưng quay trở lại điện, triệu hoán Trúc Hàn Kiếm của ta.
“Không thể đâu ạ! Ngài vẫn còn mang thai tiểu Điện hạ, Yêu Hoàng bệ hạ sẽ bình an trở về mà.” Chúng yêu đều sợ hãi, muốn ngăn cản nhưng không dám chạm vào người ta.
Ta phớt lờ lời can ngăn của bọn bọ, trực tiếp ngự kiếm bay đi.
Nếu là Thanh Phong tông, ta nhất định phải đi.
Lần này, có lẽ là để nhổ cỏ tận gốc......
Không bao lâu sau, ta liền bay tới bầu trời phía trên Thanh Phong tông.
Mây mù lượn quanh núi xanh, Thanh Phong tông nằm trong những ngọn núi này.
Trông như tiên cảnh nhân gian, đáng tiếc, chỉ sợ bên trong đã mục nát hư thối không chịu nổi.
Ta cười lạnh một tiếng, vung kiếm chém ra một kiếm khí bảy màu, đánh thẳng Thanh Phong tông.
Trận pháp bảo vệ ngọn núi của Thanh Phong tông lập tức chấn động không thôi, lung lay sắp đổ.
Nhưng vẫn chưa có ai ra ngoài kiểm tra tình hình.
Ta mím chặt môi, vẻ mặt lạnh lẽo, một kiếm lại một kiếm liên tiếp không ngừng đánh về phía trận pháp bảo vệ.
Chỉ qua vài nhịp, trận pháp to lớn vỡ tan, Thanh Phong tông chân thật hiện ra trước mắt ta.
Tường đổ, mùi máu nồng nặc......
Mà ở phía trên quảng trường của chính điện, vô số xích sắt đang vây khốn một con bạch hổ khổng lồ đang rít gào, cả người đầy máu.
Chúng Tu sĩ khẩn trương vây quanh con bạch hổ, bấm tay niệm chú không ngừng để gia cố phong ấn.
Tất cả đều hỗn loạn.
Trong số đó, Ôn Hành ở chủ vị quần áo hỗn độn, hắn như thể cảm nhận được sự tồn tại của ta, ngẩng đầu nhìn về hướng này.
Ôn Hành đột ngột cười khẩy một tiếng, khiêu khích cho ta xem thứ gì đó trong tay hắn.
Mà vật thể màu vàng trong tay hắn kia, chính là một nửa viên Yêu Đan bị phong ấn trước đây của Bạch Lẫm.
Hắn chính là dựa vào thứ này mới có thể áp chế Bạch Lẫm, còn dùng trận pháp khiến cho Bạch Lẫm mất đi thần trí.
“Bạch Lẫm......” Cả người ta rét run, ngơ ngác nhìn về phía bạch hổ bị bao trùm bởi ma khí.
“Rống!!”
Bạch Lẫm tựa hồ không nhận ra ta nữa, con ngươi vàng kim xinh đẹp đã biến mất, hiện tại ánh mắt hắn vô cùng tối tăm, ngẩng đầu phẫn nộ gầm rú với ta.
Các Tu sĩ chung quanh đều biến sắc, lập tức siết chặt xích sắt, không cho Bạch Lẫm thoát ra.
Ôn Hành trào phúng nói: “Đồ nhi tốt, ngươi sợ Sư tôn giết không nổi con yêu thú này nên cho dù mang thai nghiệt chủng, cũng muốn mang Trúc Hàn Kiếm đến giúp vi sư một tay sao......”
Ta không thèm để ý hắn, rút kiếm lao về những tu sĩ đang khống chế xích sắt.
“Ngươi điên rồi!” Ôn Hành biến sắc, ra tay ngăn cản, “Không phát hiện súc vật này đã nhập ma sao!”
Ta xoay người lại vung một kiếm hung hăng chém về phía Ôn Hành, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người nhập ma chính là ngươi!”
Ôn Hành lập tức ngưng tụ linh lực hộ thể, sau khi lấy lại tinh thần lập tức tấn công về phía ta, nhưng tựa hồ cũng không chiếm được ưu thế.
Kiếm chiêu của ta ngày càng sắc bén, tất cả đều nhằm vào tử huyệt của Ôn Hành mà đánh.
Ôn Hành cũng không phải loại người ngay thẳng chính trực, chiêu nào cũng hướng về cái bụng đã nhô cao của ta mà phóng.
“Ngươi thế mà đã đến Độ Kiếp Kỳ?” Ôn Hành không thể tin nói.
“Có gì lạ đâu, tất nhiên ta khác với những kẻ tầm thường như ngươi.” Ta vừa công kích hắn vừa không quên lạnh giọng cười khẩy.
Ôn Hành chỉ là Tam linh căn, những lời này của ta không thể nghi ngờ chính là chọc vào nỗi đau của hắn ta.
thiên phú chỉ hơn người bình thường một chút, may mắn thì mới có thể tu luyện đến Nguyên Anh Kỳ (nguồn Rồng Mập Ú/vách )
Mọi chiêu thức của hắn đều dồn ta vào chỗ chết.
Ngay lúc này, một lão già khống chế trận pháp bắt đầu niệm chú, mặt đất phía bên trong trận trở nên sền sệt giống như nước đen.
Bạch Lẫm giãy dụa càng mạnh hơn, thân hình thú khổng lồ của hắn dần dần chìm vào trong làn nước đen kịt.
Vô số xiềng xích đen đỏ nổi lên từ Câu Thần trận, vây lấy Bạch Lẫm, cố gắng dìm hắn xuống làn nước.
“Rống!!”
Bạch Lẫm đã hoàn toàn nhập ma, trong cơn giận dữ hắn vung mạnh móng vuốt, trảo ấn màu đen cường đại gần như git chết toàn bộ những Tu sĩ bày trận ở phía đông.
Trận pháp bắt đầu rung chuyển, nhưng các Tu sĩ phía sau dù sợ hãi cũng không dám lơi lỏng, chỉ có thể cắn răng lấp đầy tử địa.
Mắt thấy Bạch Lẫm sắp hoàn toàn bị phong ấn, ta lo lắng trong lòng, đẩy nhanh tốc độ muốn đánh bại Ôn Hành.
Ôn Hành thấy ta càng ngày nóng nảy, lại gọi thêm một tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đến vây công ta.
Lúc này, đứa nhỏ trong bụng cũng không an phận động đậy không ngừng, một tay ta bảo vệ bụng, tay còn lại cầm kiếm tấn công hai kẻ kia.
Trong bụng bắt đầu đau đớn từng đợt, sống lưng đổ mồ hôi lạnh, âm thầm cầu nguyện đứa nhỏ đừng tiếp tục chuyển động vào thời điểm này......
“Nghiêm Giảo, tận mắt nhìn chỗ dựa vững chắc của ngươi bị ta phong ấn như thế nào đi.” Ôn Hành tràn đầy ý cười nói.
Nói xong, hắn cũng không tiếp tục cùng ta dây dưa, xoay người bay về phía Câu Thần trận, dù sao hắn cũng chính là chủ nhân của trận pháp.
Ta muốn cản hắn lại, nhưng tu sĩ Độ Kiếp Kỳ trước mắt cũng không phải người ăn chay, tuy rằng không giết được ta, nhưng ngăn cản hành động của ta vẫn có thể.
Ta cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, quay đầu nhìn về phía Tồn Kiếm Phong cách đó không xa.
Bên trong đỉnh núi đó, có vô số Tiên thiên Linh kiếm.
Trước kia, tất cả Kiếm tu đệ tử sau khi đột phá Trúc Cơ, đều có một cơ hội tiến vào Tồn Kiếm Phong chọn Linh kiếm.
Nói là lựa chọn, thật ra chính xác hơn là Kiếm linh chọn chủ.
Linh kiếm càng mạnh thì càng kén chọn.
Mà Trúc Hàn Kiếm cũng là từ Tồn Kiếm Phong đi ra, nó chính là thanh kiếm mạnh nhất trong hơn trăm năm qua.
Chẳng qua...... không phải là nó chọn ta.
Mà là do ta trong hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm, chọn trúng nó.
Bởi vì, tất cả mọi thanh kiếm trong Tồn Kiếm Phong, đều cúi đầu trước ta.
Ta dùng Trúc Hàn cắt một đoạn ở tay, nghiêm túc bôi máu lên phía trên sống kiếm của nó.
“Lấy máu của ta, phá vỡ Tồn Kiếm Phong, mang tất cả chúng nó ra đây.” Ta nhẹ nhàng ra lệnh cho Trúc Hàn.
Trúc Hàn hét một tiếng, bay về phía Tồn Kiếm Phong!
Tu sĩ Độ Kiếp kia thấy trong tay ta không còn vũ khí, trong lòng vui mừng, vội vàng lao về phía này.
Ta không quan tâm hắn, tuỳ ý đỡ hai đòn, tập trung tinh thần cùng linh lực để điều khiển kiếm.
Ngay lúc đó, trên bầu trời cách đó không xa, tiếng âm vang của kiếm vang lên.
Nói một tiếng, hai tiếng cũng không đủ.
Vậy toàn bộ thì sao?
Âm thanh ầm ầm của kiếm cùng tiếng xé gió vang lên.
Vô số Kiếm linh nhẹ nhàng bay về phía ta, ong ong vo ve biểu đạt vui thích.
Ta nhắm mắt lại, bắt đầu dùng linh thức kết nối với chúng......
Tu sĩ xung quanh nhìn thấy Linh kiếm đầy trời, một cơn ớn lạnh vọt thẳng đến đỉnh đầu, muốn tụ linh hộ thể hoặc xoay người chạy trốn.
Nhưng tất cả đã quá muộn, ta điều khiển Kiếm linh đâm thẳng qua ngực của mọi kẻ muốn trốn chạy.
Kiếm linh lao về phía những kẻ trên mặt đất như một cơn mưa máu......
Ôn Hành há miệng th ở dốc, muốn phát ra tiếng, nhưng không thể thành lời, hắn sững sờ nhìn Linh kiếm bay đầy trời, vẻ mặt phức tạp, hắn biết ta là nhân tài trời ban, nhưng không ngờ có thể đến mức này, có thể điều khiển cả vạn kiếm......
“Nghiêm Giảo ta thỉnh các chư vị tiền bối ra ngoài!” Ta chậm rãi đáp xuống đất, lạnh lùng nói.
Các Tu sĩ trong trận pháp nhìn cơn mưa Linh kiếm kia, kinh hoàng không thôi, sau khi tỉnh táo thì không hề bảo hộ trận pháp nữa, bị bóng ma của cái chết ám ảnh, xoay người muốn bỏ chạy.
“Ôn Hành tự ngươi phong ấn đi, lão phu cũng không cần cái số kiếp này nữa!”
“Đúng đúng, ta cũng từ bỏ! Ta phải quay về Tông môn!”
Ta lạnh lùng cười, hiện tại còn muốn chạy, chỉ sợ đã chậm.
Vô số Kiếm linh gào thét lướt qua, âm thanh ong ong hỗn loạn hoà cùng với tiếng kêu gào đau đớn của bọn Tu sĩ......
Chỉ qua vài phút, chỉ còn lại mình ta và Ôn Hành đang đứng.
Khuôn mặt Ôn Hành tái nhợt, giả vờ bình tĩnh gọi ta: “A Giảo...... Sư tôn sai rồi.”
Những gì ta đáp lại hắn là Trúc Hàn Kiếm đâm xuyên qua ngực.
Ta đến gần Ôn Hành, đá hắn ngã xuống đất.
“Trả viên Yêu Đan lại cho ta.” Ta từ trên cao nhìn xuống chĩa kiếm vào hắn.
Ôn Hành nghiến răng lấy nửa viên Yêu Đan còn lại trong ngực ném qua một bên.
Sau khi ta cất viên Yêu Đan lại, dưới ánh mắt không thể tin của Ôn Hành, một kiếm không nương tay đâm nát đan điền của hắn.
Ta xoay người đến gần Câu Thần trận, nhìn thấy Bạch Lẫm ở bên trong gào thét giãy dụa, trong lòng đau nhói.
“Bạch Lẫm, chờ thêm một chút, ta đến giúp chàng ngay đây.” Ta nhẹ giọng trấn an Bạch Lẫm phía bên trong.
Chịu đựng cơn đau dữ dội ngày càng dâng cao trong bụng, ta đổ mồ hôi lạnh mạo hiểm điều khiển Kiếm linh không ngừng chém đứt những gông xiềng này.
Nhưng tốc độ vẫn rất chậm, ta một lần lại một lần cắt cánh tay chảy máu, muốn dùng máu của mình phá vỡ Câu Thần trận.
Mà Ôn Hành phía sau còn chưa chết, âm thanh suy yếu muốn ngăn cản ta.
“Hắn đã hoàn toàn nhập ma, chỉ có thể phong ấn, không thể thả hắn ra!”
“Đến lúc đó không chỉ chúng ta chết, mà cả Nam Châu đều sẽ gặp tai ương, Nghiêm Giảo, ngươi không thể!”
“Chuyện đó thì có quan hệ gì với ta đâu?” Ta quay đầu lạnh lùng nhìn hắn.
Thật hài hước, tất cả chuyện này đều không phải do hắn tạo thành sao?
Lúc còn sống chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, khi sắp chết lại nhớ tới muôn dân trăm họ?
Mà ta thì không vĩ đại như vậy, ta chỉ cần Bạch Lẫm của ta.
Ôn Hành thấy ta không bị hắn thuyết phục, há miệng th ở dốc muốn nói thêm: “Nếu như lúc trước ngươi nghe lời, ta cũng sẽ không như vậy......”
Ta không cho hắn cơ hội này, giận dữ xoay người, điều khiển hàng vạn Linh kiếm trực tiếp lao về phía Ôn Hành, đem hắn đóng đinh như ván gỗ!
Ta nhìn về phía bạch hổ không ngừng rống giận với mình, cực kỳ khó chịu, tự tay chém nát những xiềng xích đen đỏ đáng chết này.
“Quá đáng...... Chàng rõ ràng đã hứa sau này sẽ không hung dữ với ta nữa.” Ta khóc nức nở nhìn Bạch Lẫm nói.
Cũng may hơn nửa gông xiềng đã bị Linh kiếm chém đứt, ta không còn đủ linh lực để chống đỡ toàn bộ Kiếm linh này nữa, một nửa còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân Bạch Lẫm.
Tất cả Kiếm linh đều rơi xuống đất.
Ta đỡ thắt lưng, muốn đi vào trong trận pháp ôm con mèo lớn của ta một cái.
Nhưng Bạch Lẫm lại một vung một trảo về phía ta, may mắn Trúc Hàn kịp thời chặn lại.
Ta không may té ngã, trong bụng ngày càng đau đớn......
Nhưng vẫn cắn răng chịu đựng đi về phía Bạch Lẫm.
“Bạch Lẫm!” Ta trừng mắt đỏ hoe hét hắn, “Cái đồ khốn nạn nhà chàng có nhận ra ta là ai không!”
“Ngao!!” Bạch Lẫm trong mắt hổ lóe lên một tia giãy dụa, đôi móng vuốt ôm đầu, thống khổ quỳ rạp trên mặt đất gầm nhẹ.
Ta giống như lần đầu tiên gặp mặt vậy, nghiêng ngả lảo đảo bước về phía hắn.
Thấy ta tới gần, Bạch Lẫm mờ mịt nhìn ta, lúc sau lại nhe răng dữ tợn: “Grừ......”
Đứa nhỏ trong bụng lại động đậy càng mạnh, ta đau đớn ngã xuống trước mặt Bạch Lẫm, trong bụng co giật kịch liệt, dưới thân như có chất lỏng chảy ra......
Ta chậm rãi quay đầu nhìn về phía dưới váy, máu tươi nhiễm đỏ chậm rãi nở rộ......
Ta ôm bụng, đau đến toát mồ hôi lạnh, sợ hãi nhìn về phía Bạch Lẫm: “Bạch Lẫm...... Ta....... Hình như ta sắp sinh.”
Bạch Lẫm nhìn thấy máu tươi của ta, càng thêm choáng váng, liều mạng giãy dụa muốn phá tan gông xiềng.
Câu Thần trận vỡ vụn rồi tan biến, hoá thành linh khí tan vào đất trời.
Bạch hổ thất tha thất thểu tiến lại gần ta, bóng đen trong mắt rút đi hơn phân nửa, hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt đau đớn gầm nhẹ, một hồi lâu sau mới trở lại con ngươi vàng kim.
Bạch Lẫm tỉnh táo lại, giây tiếp theo lập tức biến thành hình người, hoảng hốt ôm lấy ta: “A Giảo!”
“Bạch Lẫm...... Đau quá.” Ta nhìn hắn, nhịn không được bật khóc.
“A Giảo đừng sợ, có trẫm ở đây, rất đau phải không, trẫm mang nàng về nhà.” Bạch Lẫm vẻ mặt khẩn trương lẫn tự trách kiểm tra tình trạng của ta, tay run run thật cẩn thận ôm ta lên.
Ta nắm chặt lấy cổ áo của Bạch Lẫm, trán đầy mồ hôi, cắn chặt môi dưới cố chịu đựng từng cơn đau sâu sắc.
Mắt thấy ta sắp sinh, Bạch Lẫm chân tay luống cuống, nhưng đưa ta trở về lại mất một thời gian, nơi này lại không thích hợp để sanh con.
Bạch Lẫm nhìn về phía tàn trận dưới lòng đất.
Lúc này mới nhớ đến, cửa vào của vách núi Hỗn Độn cách đó không xa.
Bạch Lẫm kích động ôm ta quay về sơn động trước kia ở dưới vách núi Hỗn Độn.
Ít nhất bên này không có ai, không sợ kẻ thù còn sót lại đánh lén.
Hắn lấy quần áo và chăn đệm sạch sẽ từ trong túi trữ vật ra trải trên mặt đất, chậm rãi đặt ta lên trên, kiểm tra tình hình cho ta.
Ta bị đứa nhỏ tra tấn đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khuôn mặt của Bạch Lẫm tái xanh vì đau lòng.
Hắn ôm ta vào trong ngực, cẩn thận giúp ta xoa thắt lưng, truyền cho ta yêu lực muốn giúp ta giảm bớt đau đớn.
“Đừng tự cắn mình, cắn vào tay trẫm này, từ từ dùng sức.” Bạch Lẫm sợ ta cắn phải lưỡi, lập tức đưa tay đặt ở bên miệng ta.
“Ta không muốn sinh nữa......” Ta đau đến hai mắt biến thành màu đen, nghẹn ngào nắm chặt áo Bạch Lẫm.
“Được, sau này sẽ không sinh nữa.” Bạch Lẫm cũng xót xa đỏ bừng hốc mắt, cẩn thận xoa xoa bụng ta.
Bởi vì là sinh non, tiểu cọp con tựa hồ không muốn đi ra.
Giày vò mè nheo một hồi lâu cũng chưa chịu xuống dưới.
Bạch Lẫm lo lắng đến toàn thân phát run, chỉ có thể thay ta chậm rãi đẩy bụng.
Ta đau cả đêm mới cố hết sức đem đứa nhỏ sinh ra vào rạng sáng, sinh xong cũng chưa kịp nhìn đứa nhỏ liền mê man ngủ thiếp đi.
Để lại một mình Bạch Lẫm luống cuống tay chân giúp ta lau sạch thân thể, còn có một đứa bé ở bên cạnh khóc loạn.
Chờ đến khi ta tỉnh lại, Bạch Lẫm hai mắt đầy tơ máu che chở ta, và ta đang khoác áo ngoài của hắn.
“Đứa bé đâu.” Ta vẻ mặt kinh hỉ hỏi Bạch Lẫm.
Bạch Lẫm nghe xong, cẩn thận vén ngoại bào lên, giữa hai chúng ta có một tiểu bảo bảo nho nhỏ mềm mại nằm đó.
Lòng ta mềm nhũn không thôi, thân mật ôm nhãi con nhỏ xíu vào trong lòng ngực.
“Bạch Lẫm, là nam hay nữ?” Ta hỏi hắn.
Bạch Lẫm nghẹn lời, hắn chỉ lo chăm sóc ta trước, còn chưa có nhìn đứa nhỏ, thấy đứa bé không có việc gì liền bọc nó lại.
Bạch Lẫm mất tự nhiên sờ sờ mũi: “Trẫm quên chưa nhìn.”
Ta bất đắc dĩ thở dài, vén tấm vải bố trên người nhãi con ra rồi dém lại.
Có chim nhỏ, là con trai.
“Chậc, con trai à, thôi...... con trai cũng được.” Bạch Lẫm nghe vậy gật gật đầu, rối rắm một hồi cũng tiếp nhận, lại bắt đầu chú ý thân thể của ta.
Một mực hỏi ta còn đau hay không, áy náy hết hôn rồi lại lim ta, còn biến thành nguyên hình làm đệm cho ta.
Ta cau mày đẩy Bạch Lẫm vẫn không ngừng vuốt v e ta ra, có chút không quen hắn dính người.
Bạch Lẫm sợ người ta không khoẻ sẽ lại đau, nên không dám di chuyển ta, hoả tốc trở lại Yêu núi đóng gói hết đồ đạc và linh thực trong nhà mang đến vách núi Hỗn Độn.
Sơn động cứ thế bị hắn sắp xếp lại thành một căn nhà nhỏ.
Ta ngây ngốc nhìn Bạch Lẫm gióng trống khua chiêng, không biết phải nói gì.
Cứ như thế ta ở vách núi Hỗn Độn ở cữ xong một tháng.
Nhóc con cũng lớn hơn một chút, Bạch Lẫm không thích ta cả ngày ôm nó, mỗi khi cho ăn sữa xong liền biến nó trở lại nguyên hình, để cho nhóc con tự mình duỗi chân ở trên giường, thở hổn hển bò loạn.
Ta nhìn hổ con có vằn đen xen lẫn với sọc vàng lâm vào trầm tư.......
“Bạch Lẫm, ta sẽ không làm cái gì có lỗi với chàng chứ?” Ta không xác định hỏi.
“Nàng còn dám nghĩ chuyện đó.” Bạch Lẫm liếc ta một cái, “Đứa nhỏ có trong lúc ta còn đang nhập ma, nên có vằn đen, sau này lớn lên có Yêu Đan rồi ma khí sẽ tự động tiêu tán.”
Ta giật giật khóe miệng, có chút không nói nên lời.
Sau này, hổ con lại lớn hơn một chút, Bạch Lẫm vẫn sống chết không chịu rời đi.
Ta có chút không hiểu một cái sơn động trang trí đơn sơ có cái gì tốt như vậy, nên bắt hắn đưa ta trở về Yêu núi.
Sau này mới biết được vì sao hắn không muốn mang ta ra ngoài.
Bởi vì trong lúc ta còn ở dưới vách núi Hỗn Độn, Trúc Hàn cùng những Linh kiếm kia đều không tìm được ta, vẫn còn đang lơ lửng quanh trận pháp lúc đó.
Khi ta vừa ra ngoài, mấy Linh kiếm này liền ríu rít bay tới như tìm được mẹ ruột.
Ban đầu, ta chỉ cần nuôi một đứa là Trúc Hàn.
Hiện tại không chỉ nuôi thêm một đứa nhỏ, ngày thường còn phải tranh thủ lúc rảnh rỗi lau lau chà chà mấy thanh kiếm này một phen.
Mà Bạch Lẫm thì ôm nhóc con mềm mại đứng phía sau nhìn ta chơi với kiếm, nghiến răng kêu tách tách.
Tức lắm, nhưng hắn không nói, rất khí phách, Bạch Lẫm đang đợi ta phát hiện ra hắn giận dỗi, sau đó phải đi dỗ hắn.
Đáng tiếc, ta chỉ chú ý bé con và kiếm linh, căn bản không phát hiện hắn đang buồn bực.
Sau đó, một ngày nọ, Bạch Lẫm không thích mấy Kiếm linh luôn tranh giành tình cảm, cũng không thích đứa nhỏ chiếm hết sự chú ý của ta, hắn thiết lập một trận pháp ở cửa cung điện, thả nhóc con màu đen ở cửa, bắt Trúc Hàn cùng những thanh kiếm khác trông đứa nhỏ.
Nhóc con cùng kiếm đều không vào được, chỉ có thể đứng ở cửa líu ríu.
Đóng cửa xong, Bạch Lẫm nhanh chóng biến lại thành nguyên hình, nằm sấp xuống trước mặt ta.
“A Giảo, nàng có muốn...... sờ sờ cái đuôi của trẫm không?” Bạch hổ khổng lồ đến gần ta, đặt cái đuôi vào lòng bàn tay ta một cách ngượng ngùng.
Ta rất ngạc nhiên hỏi hắn: “Không phải chàng không thích cho ta vuốt cái đuôi sao?”
“Bây giờ có thể.” Bạch Lẫm ghé sát vào ta, mắt vàng sáng nhìn ta chờ mong, hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo ngày thường.
Ta vui vẻ nhào vào cái bụng trắng của hắn xoa rối hết lông, thuận miệng hỏi một câu: “Vì sao.”
Bạch Lẫm lim lim móng vuốt, đôi mắt màu vàng dịu dàng nhìn ta nói, “Sờ đuôi nghĩa là cầu hoan, nàng sờ sạng bao nhiêu lần nghĩa là nàng muốn ta bấy nhiêu lần.”
Mặt ta không chút thay đổi đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.
Cái đuôi dài trêu chọc quấn quanh eo ta, kéo ta vào lồ ng ngực hắn.
“A Giảo...... “ Bạch Lẫm hôn nhẹ lên gáy ta, dịu dàng gọi ta, “Bây giờ hối hận cũng đã muộn.”
“Không được biến thành nguyên hình! Không được cắn cổ!” Ta giãy dụa không được, cuối cùng chỉ có thể bất lực thoả hiệp, đây là yêu cầu cuối cùng của ta.
[Toàn văn hoàn.]