Nghe bà Lục nói như vậy, Lục Tử Khanh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Công ty của Trương Bác Tùng mấy năm gần đây mới tạm ổn, tiền của bọn con đều là đầu tư vào công ty, mấy năm nay kinh tế lại phát triển chậm, thị trường không tốt, bọn con cũng phải cố gắng chống đỡ qua ngày, việc kinh doanh của công ty nếu có chút vấn đề, tài chính đứt đoạn, đóng cửa công ty cũng chỉ là trong chớp mắt.”
“Phì, phì, phì, năm mới còn chẳng nói được câu nói may mắn nào, mẹ chẳng phải là đang lấy ví dụ à, anh con cũng không phải ngay bây giờ hỏi vay tiền các con, đừng vội vàng thanh minh.”
Lục Tử Khanh cũng không dây dưa thêm vấn đề này với bà Lục, nói lái sang chuyện khác: “ Giờ bọn họ đi cả rồi, hay là mẹ con mình ăn cơm tất niên, dù sao cũng phải ăn cơm.”
Bà Lục tựa trên sô- pha: “Ngày hôm nay cũng quá sức, bọn họ đều đi rồi, chỉ còn lại vài người thế này, mẹ cũng chẳng có tâm trạng nào mà nấu cơm, con xem Ngữ Hoan, Ngữ Nhạc chúng nó muốn ăn gì thì làm cho chúng nó.”
Lục Tử Khanh đứng dậy đi vào phòng bếp, đun nóng cá hấp bà Lục đã chuẩn bị, làm món hải sản mà hai đứa bé thích ăn, lại làm vài món rau, rồi gọi ông Lục và hai đứa bé vào ăn cơm.
Ông Lục từ trong phòng đi ra, nhìn đồng hồ đeo trên tay, lại nhìn trên bàn chẳng có mấy món ăn, nhíu mày nói: “Mẹ nó, hôm nay là tết, bà cho cả nhà ăn vài món thế này à? Đồ ăn bà chuẩn bị, sao không mang lên?”
“Tôi có chuẩn bị, nhưng còn có người chúng ta, còn ăn cơm tất niên gì nữa, chịu khó chút đi.” Lục Tử Khanh có chút tức giận, nếu không phải hai đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, cô chính là chẳng có tâm trạng nào mà ăn cơm.
Lục Tử Khanh lên tiếng, ông Lục cũng không than vãn nữa, bắt đầu ngồi xuống ăn cơm. Ba người lớn ngồi xuống im lặng ăn cơm, hai đứa bé vừa ăn vừa đùa giỡn, Lục Tử Khanh có chút phiền muộn: “ Muốn ăn cơm thì ngồi ăn đàng hoàng, nếu vừa ăn vừa nghịch thì đừng có ăn.”
Hai bé gái vụng trộm nhìn nhau cười ha ha, Lục Tử Khanh trừng mắt nhìn hai đứa, biết mẹ giận, hai đứa bé cuối cùng cũng im lặng ăn cơm.
Cơm nước xong, Lục Tử Khanh vào bếp thu dọn bát đũa, từ sau khi điều kiện kinh tế tốt lên, tìm người giúp việc là cô chưa từng vào bếp, giờ vừa nấu cơm vừa rửa bát, liền cảm thấy có chút chịu không nổi.
Lục Tử Khanh vừa đi ra vừa đấm bả vai, ngồi bệt xuống sô- pha không muốn đứng dậy, gọi Trương Ngữ Hoan đi rót nước cho mình. Trương Ngữ Hoan bỏ Ipad trong tay xuống, không tình nguyện đi rót nước: “Vì sao lần nào cũng là con đi rót nước?”
Lục Tử Khanh chuyển sang phía Trương Ngữ Nhạc: “ Trương Ngữ Nhạc, con mau tới đấm vai cho mẹ.”
Trương Ngữ Nhạc đứng lên định đi qua, lại thấy chuông điện thoại kêu vang. Trương Ngữ Nhạc như gặp cứu tinh vội đứng dậy nghe điện thoại, vừa mới nói một câu liền quay sang gọi Lục Tử Khanh: “Mẹ, là ba con gọi, nói rằng mọi người đã tới thành phố T, trước tiên hỗ trợ làm thủ tục nhập viện, sáng mai quay về.”