Đến bệnh viện, Lục Tử Minh xuống trả tiền cho tài xế, xuống xe vội tranh cõng Trình Mai Tây, ông Trình không để ý tớiLục Tử Minh, tự mình cõng Trình Mai Tây lên.
Bà Trình đi sau lải nhải: “Ông để Lục Tử Minh nó cõng đi, ông già rồi cứ cậy mạnh thế, nhỡ đâu vẹo sống lưng một cái thì làm sao bây giờ? Thật là ông già ương bướng.”
Ông Trình cõng Trình Mai Tây đi về phía trước, còn mạnh mồm nói: “Tôi nuôi con gái năm, tôi cõng nó bao nhiêu lần. Tôi còn chưa già đâu.”
Lục Tử Minh tranh thủ chạy lên bàn hướng dẫn phía trước, biết được hôm nay chỉ có khám cấp cứu. Đến nơi khám cấp cứu, bệnh nhân rất đông, mà chỉ có một bác sĩ khám bệnh, sau khi kiểm tra sơ qua tình huống của Trình Mai Tây, bác sĩ lắc đầu: “ Tình hình của cô ấy, xem chừng là khám cấp cứu không ăn thua, phải khám khoa Thần kinh rồi.”
Ông Trình có chút ngạc nhiên: “Nó chẳng phải không nói được, cũng không cử động được à? Sao phải khám khoa thần kinh?”
“Bệnh nhân xem ra là ở hoàn cảnh lạ lẫm bị thứ gì đó kích thích thần kinh, tôi đề nghị nhanh chóng khám khoa thần kinh, hơn nữa, tốt nhất là nên trở về hoàn cảnh quen thuộc, như thế có lợi cho việc khôi phục của cô ấy.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.
Nghe xong lời của bác sĩ, ông bà Trình cùng Lục Tử Minh bàn bạc sơ qua quyết định đưa Trình Mai Tây về thành phố T điều trị, thành phố T có bệnh viện tổng hợp, còn có chuyên khoa thần kinh nổi tiếng cả nước.
Ba người cùng bác sĩ trao đổi tình hình, bác sĩ biết được bình thường Trình Mai Tây ở thành phố T, đưa ra một số công việc hộ lý cần chú ý hàng ngày, ba người đưa Trình Mai Tây trở về nhà họ Lục.
Bốn người nhà Lục Tử Khanh và Cốc Thư Tuyết đã về tới nhà họ Lục, cặp song sinh của Lục Tử Khanh đang cùng Cốc Thư Tuyết chơi đùa vui vẻ, thấy đoàn người Lục Tử Minh trở về, Trương Bác Tùng và Lục Tử Khanh vội vàng đi theo vào phòng ngủ.
Trương Bác Tùng và Lục Tử Khanh chào hỏi ông bà Lục, sau đó hỏi han Lục Tử Minh: “Anh, em vừa đến mới biết mọi người đưa chị dâu đi viện, chị làm sao thế? Không sao chứ ạ?”
Lục Tử Minh nhẹ nhàng đặt Trình Mai Tây lên giường, quay người đối diện với Trương Bác Tùng: “Chị dâu cậu phải quay về thành phố T ngay, tới bệnh viện bên đó điều trị, chúng ta thu dọn đồ đạc về thành phố T bây giờ.”
Trương Bác Tùng nghe thấy thế chủ động xung phong: “Để em lái xe đưa mọi người đi.”
Lục Tử Minh nhìn về phía ông Trình xin ý kiến, ông Trình suy nghĩ rồi gật đầu: “Cũng được, chúng ta đi xe cậu đi. Năm mới rồi, đều làm mọi người không được ăn tết thoải mái.”
Lục Tử Khanh cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng: “Chú, chú nói gì vậy, chuyện của chị dâu chính là chuyện của chúng cháu. Để Bác Tùng đưa mọi người đi thành phố T, qua vài ngày cháu lại tới thăm Trình Mai Tây.”
Mấy người bàn bạc xong, đều tự thu thập hành lý , ông bà Lục cũng chạy tới thăm Trình Mai Tây, dặn dò Trương Bác Tùng đi đường lái xe cẩn thận, rối loạn hồi lâu, cuối cùng đem hành lý đặt lên xe Trương Bác Tùng.
Đang muốn đi, Cốc Thư Tuyết cầm theo túi cũng muốn lên xe: “Anh họ, em cũng muốn về thành phố T, anh đi rồi, em ở đây một mình chẳng có gì vui.”
Trương Bác Tùng bị Cốc Thư Tuyết gọi giật cả mình, đang muốn mở miệng, Lục Tử Khanh chạy ra giải vây: “Bác Tùng, em họ anh muốn về thành phố T, anh cho nó về đi.”
“Nhưng xe hết chỗ rồi, nó cũng không có chỗ ngồi.” Trương Bác Tùng có chút khó xử.
“Vậy đơn giản, để anh em cũng lái xe đi, để em họ ngồi xe anh trai em đi. Nhân tiện cũng mang xe của anh ấy về luôn, tiện cả đôi đường.” Lục Tử Khanh cẩn thận trả lời.
Vì thế nên Lục Tử Minh xuống xe, mở cửa chiếc BMW Z của mình, Cốc Thư Tuyết vui vẻ lên xe, một loạt người đi về thành phố T, ông bà Lục và Lục Tử Khanh cùng hai đứa bé đứng ở cửa nhìn theo hai chiếc xe rời đi.