“Đã lâu không gặp, tới Thẩm Dương ăn tết làm phiền mọi người rồi. Mai Tây đâu? Sao không thấy con bé đâu?” Ông Trình vừa hàn huyên, không nhìn thấy Trình Mai Tây liền lo lắng hỏi.
“Ôi, ông bà thông gia à, ông bà đến rồi, hoan nghênh hoan nghênh. Mai Tây rất ngoan, hôm qua vừa tới đã vào bếp giúp tôi, tối qua làm con bé mệt quá rồi, giờ đang trong phòng nghỉ ngơi đấy. Ông bà đi đường có mệt không?” Bà Lục kịp thời đi ra giải cứu tình huống.
“Không mệt không mệt, chỉ mất có ban tiếng đồng hồ, giờ đúng là thuận tiện, một lát là đã từ Trùng Khánh tới Thẩm Dương rồi. Mai Tây đâu rồi?” Bà Trình vừa vào nhà đã tìm Trình Mai Tây.
“Mai Tây còn đang ngủ, ông bà cũng nghỉ ngơi chút, uống trà chờ tới giờ ăn cơm gọi con bé dậy” Bà Lục cố ý kéo dài thời gian.
Ông bà Trình mặc dù sốt ruột gặp con gái, nhưng vì mặt mũi, cũng không dám quá mức, tuy rằng nóng lòng như lửa đốt, nhưng vẫn theo sự sắp xếp của ông bà Lục ngồi xuống uống trà nghỉ ngơi.
Bên này Trình Mai Tây nằm trên giường, cách cha mẹ chỉ có một bức tường, mà lại như cách cả ngàn xa, muốn lớn tiếng gọi bọn họ, cũng không có cách nào phát ra âm thanh, đừng nói đến chuyện đi ra ngoài thấy họ, tâm tình giờ phút này cùng trước khi cha mẹ tới lại không giống, lúc trước cha mẹ chưa tới, là sợ cha mẹ nhìn thấy mình thế này sẽ đau lòng.
Lúc này cha mẹ tới rồi, mình lại không có cách nào gặp được ngay. Đối với Trình Mai Tây,một ngày một đêm sống cùng với người Lục gia nay cùng mình đã như người xa lạ, Trình Mai Tây chỉ cảm thấy bất lực và cô đơn, giờ đây cũng đã thấu hiểu năm đó vì sao mẹ không cho mình lấy chồng xa.
Con gái lấy chồng xa, giống như đã rời xa cha mẹ, từ nay về sau đem chính mình bản thân, tính mạng giao cho một người đàn ông, nếu người đàn ông đó thật tình yêu thương thì cũng coi như được chết già, nếu gặp người thay lòng đổi dạ, người nhà chồng đổi sắc mặt thành còn không bằng người lạ, người con gái như là ở vào hoàn cảnh bất lực đơn độc.
Bản thân mình gả cho Lục Tử Minh, nhưng hai người lại thành gia ở thành phố T, nhưng mỗi lần lễ tết đến, liền có cảm giác mình ở một hòn đảo đơn độc, lúc đó, Lục Tử Minh sẽ là con trai tốt của nhà họ Lục, chứ không phải là chồng mình, cũng đành thôi, thời gian ngắn, cũng chỉ đơn giản là mấy việc lặt vặt trong ngoài nhà, cắn răng chịu đựng trở lại thành phố T, sẽ quay lại như cũ.
Lần này về lại hoàn toàn khác, Lục Tử Minh cùng người nhà họ Lục lộ ra bộ mặt thật, Trình Mai Tây liền hoàn toàn ở vào thế đơn độc, không phải là chịu đựng ngày rồi lại về hiện trạng cũ, mà là từ nay về sau phải một mình đơn độc đối mặt.
Ở loại tình hình này, nếu như cha mẹ đã tới, Trình Mai Tây liền nhanh chóng muốn gặp mặt họ, người một mình chiến đấu như cô có thể thêm người viện quân, cũng sẽ không cô đơn như trước, nhưng lúc này, người nhà họ Lục lại cố tình kéo dài thời gian và lừa bịp, Trình Mai Tây nghe được lời nói dối trá của bọn họ, mà ba mẹ lại không biết rõ sự thật, còn bị họ lừa bịp, cô lại càng là sốt ruột.
Một lúc sau, Lục Tử Minh đưa Cốc Thư Tuyết về xong, vừa vào cửa liền nhiệt tình kêu lớn: “Ba mẹ, hai người tới rồi? Con vừa đi tiễn một người về, hơn nữa xe của con cũng không chở được cả hai người nên mới không đi đón ba mẹ, ba mẹ tự mình tới thật là vất vả.”
“Không có việc gì, con bận thì cứ làm việc của con đi, xe con cũng không ngồi được hai người, ba mẹ đón xe tới đây cũng rất tiện.” ông Trình chủ động nói đỡ cho Lục Tử Minh, Trình Mai Tây bên này nghe được lời nói của ba lại càng nóng nảy, trách ba mẹ mình cũng quá tốt bụng, bị vẻ trung hậu của Lục Tử Minh lừa bịp.
Bà Lục đón mọi người vào vị trí ăn cơm, Lục Tử Khanh vẫn ở phòng bếp hỗ trợ cũng đi ra chào hỏi ông bà Trình, đại gia đình sau khi hàn huyên cùng ngồi vào vị trí, bà Lục lấy một bát canh gà đưa cho Lục Tử Minh: “Mau mang canh gà vào cho Mai Tây, nó mệt đừng bắt nó dậy, cứ nằm trên giường mà nghỉ ngơi.”