“Siêu thị các anh chị rất không có trách nhiệm.Hôm nay anh không nói rõ ràng cho tôi, anh cũng đừng đi!” Lục Tử Khanh thấy quản lý siêu thị định đi, cũng cuống lên, chạy tới giữ lấy áo anh ta, bảo vệ siêu thị nhanh tay nhanh mắt, chặn đường Lục Tử Khanh ngay lập tức.
Lục Tử Khanh định giằng ra khỏi tay bảo vệ siêu thị, nhưng mà chênh lệch sức lực quá lớn: “Anh buông ra, tôi phải đi tìm quản lý của các anh!”
“Chị đừng tìm quản lý của chúng tôi nữa, anh ấy vừa đã nói rồi, để chị Lục có chuyện gì thì gặp anh ấy, nếu chị thực sự không hài lòng, có thể báo cảnh sát, chúng tôi có thể cung cấp cho cảnh sát video theo dõi làm bằng chứng!”
Thái độ của quản lý siêu thị mạnh mẽ, video lại ghi lại rõ ràng quá trình bà Lục ngã bị thương, Lục Tử Khanh tạm thời không có cách nào, đành phải chạy ra khỏi phòng bảo vệ,bảo vệ siêu thị thấy cô cảm xúc có chút kích động, liền chạy theo ra. Đầy bụng tức giận Lục Tử Khanh đều đổ lên đầu bảo vệ: “Giờ anh theo tôi làm gì? Lúc mẹ tôi ngã xuống các anh đang làm gì?”
Nhưng cho dù Lục Tử Khanh cãi vã thế nào, bảo vệ siêu thị chính là không nói gì. Lục Tử Khanh mệt mỏi, lại vướng bận bà Lục, cuối cùng từ bỏ việc chống cự mà đi ra siêu thị, người vây xem bên cạnh cũng tản đi hết.
Vừa tới bệnh viện, Lục Tử Khanh vừa vào phòng bà Lục, liền thấy một mùi hôi thối, vừa kiểm tra đã thấy tình huống mình lo lắng đã xảy ra. Lục Tử Khanh đầy bụng tức giận chạy vào phòng bênh số , Lục Tử Minh đang cùng Cốc Thư Tuyết anh anh em em, Lục Tử Khanh xông lên vặn hỏi Lục Tử Minh: “Anh ở đây coi chừng, có đi qua xem mẹ thế nào không?”
“Anh xem rồi mà, theo lời em nói cứ phút đi một lần!” Lục Tử Minh vẫn mạnh miệng như cũ.
“Em bảo anh phút qua một lần,anh chắc chắn không đi đúng giờ, ngược lại, còn ở bên cạnh canh cánh lo cho người này, giờ thì tốt rồi, mẹ đi nặng ra đầy người, xem anh làm thế nào?” Lục Tử Khanh tức giận tới thở phì phì.
Lục Tử Minh vội vàng đứng lên: “Vậy chúng ta nhanh chóng qua đó dọn dẹp cho mẹ!”
Lục Tử Khanh đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh số , Lục Tử Minh cũng vội đi theo ra ngoài.
Đi vào phòng bệnh số , Lục Tử Minh liền bị mùi hôi thối nồng nặng làm cho choáng váng đầu óc, phản ứng đầu tiên là lùi lại, nghĩ lại cũng không được, đành phải tiến lên đi tiếp.
Nhìn bộ dạng sợ hãi không dám đi tới của Lục Tử Minh, cơn tức của Lục Tử Khanh lại không có chỗ xả: “Lục Tử Minh, đây là mẹ đẻ anh đấy,trước đây chính là mẹ nuôi anh từ lúc bé xíu, bây giờ bà bị bệnh, anh phải chăm sóc cho bà cho tốt!”
Lục Tử Minh ngừng thở: “Anh cũng chưa nói không chăm sóc mẹ, là mẹ anh, anh đương nhiên phải chăm sóc bà cho tốt, đi, em bảo anh làm thế nào anh liền làm thế ấy!”
Lục Tử Khanh bất mãn nhìn Lục Tử Minh liếc mắt một cái, bắt đầu ra lệnh: “ Anh, anh ôm mẹ, em cởi quần cho mẹ.. Ôm cao lên một chút, đúng, chính là thế.”
Lục Tử Minh đối với lời của Lục Tử Khanh nói gì nghe nấy. Cởi xong quần của bà Lục, Lục Tử Khanh lại đổ chậu nước ấm lau cho bà Lục. Bà Lục người cao lớn, lại béo, một lát là Lục Tử Minh đã có chút không chịu nổi. Lục Tử Khanh nhìn bộ dạng cố hết sức của Lục Tử Minh, khẩu khí có chút nhẹ dịu đi: “Anh kiên trì chút, sắp xong rồi!”
Lục Tử Minh cắn răng cố gắng, tới mức mặt mũi đỏ bừng Lục Tử Khanh mới lau xong cho bà Lục, lại lấy ra chăn đệm đổi mới, thế mới nhẹ nhàng thở ra: “Được rồi, có thể đặt lại trên giường rồi!”
Lục Tử Minh cánh tay đã mỏi không chịu nổi, lúc buông bà Lục ra có chút không khống chế được, gần như là ném bà Lục lên giường, Lục Tử Khanh lấy tay đánh Lục Tử Minh một cái: “Anh, anh nhẹ tí đi, mẹ là xuất huyết não, bác sĩ đã nói không được di chuyển mẹ quá mạnh, anh vừa rồi đặt mẹ nằm mạnh như thế, cẩn thận bệnh của mẹ lại nặng thêm!”
Lục Tử Minh áy náy liên tục gật đầu: “Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi anh không khống chế được. Lần sau anh nhất định chú ý!”
Lục Tử Khanh lo sửa sang lại quần áo bà Lục thay ra, cầm đi vào phòng vệ sinh đi tắm, Lục Tử Minh đi theo sau Lục Tử Khanh: “Tử Khanh, hay là chúng ta tìm một hộ lý cho mẹ đi, em chăm sóc mẹ thế này cực quá.”
Lục Tử Khanh lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng: “Anh không cần lấy em làm bia đỡ đạn, em chăm sóc mẹ không thấy vất vả chút nào. Là chính anh không muốn chăm sóc mẹ thì có, anh chê mẹ vừa bẩn vừa hôi!”
“Làm sao thế được? Anh làm sao lại ghét bỏ mẹ được chứ? Em xem giờ chúng ta phải chăm sóc bệnh nhân, mẹ lại không thể khống chế đại tiểu tiện, mời hộ lý em cũng có thể thoải mái hơn chút.” Lục Tử Minh vội vàng nói.
Giọng Lục Tử Khanh dịu đi một chút: “Mời hộ lý cũng được, chúng ta có thể dành sức lực cho những việc khác, nếu không cả ngày cứ xoay quanh giường bệnh của mẹ, mấy việc khác lại bị muộn.”
Lục Tử Minh liên tục gật đầu: “Đúng thế, em nói quá đúng. Cả ngày cuống lên chăm sóc bệnh nhân, các chuyện khác đều không quan tâm nổi!”
Lục Tử Khanh ngẩng đầu: “Anh, thế anh tới trung tâm hộ lý tìm người đi, tìm người nhanh nhẹn sạch sẽ chút, trả nhiều tiền cũng không sao. Em không muốn mẹ bị tủi thân.”
Lục Tử Minh đồng ý, đứng dậy đi ra cửa phòng bệnh. Lục Tử Khanh đồng ý tìm y tá, không cần chăm sóc bà Lục, Lục Tử Minh cảm thấy đột nhiên thoải mái hơn nhiều.
Lục Tử Khanh vừa nhìn cô Lý hộ lý đã hài lòng, Lục Tử Minh vội vàng ở trước mặt Lục Tử Khanh khoe khoang: “Hộ lý bình thường giá đều là tới tệ. Cô Lý là người có sức khỏe nhất, chân tay nhanh nhẹn nhất, nên là đòi tệ một ngày, nhưng mà cô ấy chăm sóc bệnh nhân là tốt nhất!”
Cô Lý khoảng hơn tuổi, vóc dáng trung bình, thân thể khỏe mạnh, tóc không chút rối buộc gọn gàng sau đầu, mặc một chiếc áo lông hơi lỗi mốt nhưng vừa người. Thấy Lục Tử Khanh đồng ý thuê, liền từ trong túi lấy ra một cái áo bông màu xanh lục thay cho chiếc áo lông đang mặc trên người, đồng thời cùng Lục Tử Khanh giải thích: “Công việc của chúng tôi là liên tục đổi chủ, nên quần áo chúng tôi đều mang theo cả, sau khi chăm sóc xong mỗi bệnh nhân, chúng tôi lại mang túi quần áo này là đi luôn.”
Đi vào phòng vệ sinh, thấy quần áo bà Lục vừa thay ra Lục Tử Khanh đang giặt dở, cô Lý định giằng lấy làm luôn, Lục Tử Khanh liền bảo: “ Quần áo này cháu giặt sắp xong rồi, để cháu giặt luôn, lát nữa cô làm việc khác.”
“Tôi tới rồi cô cũng đừng lo lắng, mọi việc giao hết cho tôi, không cần cô phải lo gì đâu.” Cô Lý miệng nói chuyện cùng Lục Tử Khanh, việc trên tay lại không hề ngừng lại.
Lục Tử Khanh thấy cô Lý vừa nhanh hẹn vừa mạnh mẽ, liền mở vòi nước rửa tay, đi ra khỏi phòng vệ sinh, nói với Lục Tử Minh đang lễ phép làm bạn bên cạnh bà Lục: “Anh, cô Lý tới rồi, anh đi qua bên kia đi, không cần quan tâm bên này, có việc gì anh lại gọi điện!”
“Anh ngồi chút nữa, cũng không có việc gì, không vội!” Lục Tử Minh giả vờ.
“Thôi đi, mẹ không giữ được anh, đầu óc anh bây giờ chắc chắn đang ở chỗ tiểu tiện nhân kia rồi, đi đi, đừng để cô bồ nhí của anh đợi lâu.” Lục Tử Khanh nhìn bộ dạng không yên lòng của Lục Tử Minh liền mở miệng giục.
Lục Tử Minh như được đại xá: “Thế, cô Lý, Tử Khanh, hai người chịu khó vậy. Anh đi qua bên kia đây!”
Vừa thấy Lục Tử Minh đi vào, Cốc Thư Tuyết bĩu bĩu cái miệng: “ Sao giờ anh mới về? Chẳng phải anh đi thay quần áo cho mẹ à? Sao cần lâu thế?”
“Anh đi tắm rửa thay quần áo cho mẹ, sau đó lại đi trung tâm tìm hộ lý. Bây giờ tốt rồi, thuê cho mẹ hộ lý chuyên nghiệp, anh có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc em!” Lục Tử Minh nhẹ nhàng an ủi Cốc Thư Tuyết.
Nghĩ tới Lục Tử Minh sẽ không bao giờ phải hơi tí lại biến mất, về sau cả ngày đều chăm sóc mình, Cốc Thư Tuyết trong lòng vui mừng, nhưng ngoài mặt lại nói ngược lại: “Mọi người tìm hộ lý là người như thế nào? Mọi người phải tìm hộ lý tốt đấy nhé, nếu không người ta bắt nạt mẹ, mẹ lại không có cách nào, làm cho mọi người đều không vui thì không tốt!”
Lục Tử Khanh dặn dò cô Lý chăm sóc cho bà Lục, rồi gọi điện cho Trương Bác Tùng: “Bác Tùng, anh mau chuyển cho em vạn qua đây, vạn kia nộp viện phí rồi, giờ tìm hộ lý cần tiền, anh mau chuyển khoản tới đây cho em.”
Trương Bác Tùng suy nghĩ một chút rồi có chút khó xử nói: “Công ty chúng ta bây giờ có chút khó khăn tài chính, giờ anh còn chưa có biện pháp xử lý tốt. Em nghĩ cách khác đi, chờ anh xoay vòng được vốn anh sẽ chuyển cho em luôn.”
“Công ty xảy ra chuyện gì vậy? Là khi nào? Sao anh không nói cho em biết?” Lục Tử Khanh vừa nghe nói, câu hỏi cứ thế liên tiếp.
“Nói em cũng không hiểu. Là để em đỡ sốt ruột, nên mới không nói cho em.” Trương Bác Tùng nói qua loa.