Sổ Bệnh Án

chương 2: 2: khi ấy tôi còn là học sinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hôm qua đã là ngày đầu thất của nó rồi!!!”

Ngừng gõ bàn phím, Hạ Dư đứng dậy trước bàn học của nhân viên trường.

Căn phòng chưa tới sáu mươi mét vuông, phòng khách chỉ cách mỗi một bức tường, TV kiểu cũ còn đang phát chương trình thơ ca nghệ thuật linh tinh, kèm theo tiếng tín hiệu kém sàn sạt lúc tuyết rơi.

Sô pha vẫn là chiếc sô pha trong câu chuyện ấy, nước trà, hộp bánh quy, tất cả vẫn còn.

Nhưng đồng hồ treo trên tường đã chỉ tám giờ chín phút, đèn đường bên ngoài còn sáng, không phải nửa đêm.

Giờ là ngày giữa mùa hạ, không khí ẩm thấp oi bức, thiêu thân lượn lờ quanh ánh đèn, muỗi bay là đà, mưa còn chưa rơi.

Thiếu niên rời khỏi căn phòng sách nho nhỏ của ký túc giáo viên, đẩy cửa ra ngoài, ánh sáng xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh dơ bẩn nghiêng nghiêng chiếu vào, khiến cho cả dải sáng đều có chút hư ảo, còn hư ảo hơn cả câu chuyện cậu vừa mới viết xong.

Một cô gái trẻ tuổi nằm trên sô pha, điều hoà mở nhiệt độ rất thấp, cô say giấc dưới chiếc chăn màu san hô, trước mặt là vài chiếc khăn giấy có vẻ đã lau nước mắt nước mũi.

Hạ Dư: “Dậy dậy.”

“Ưm…”

“Ngồi dậy đi.”

“Đừng ồn mà… Chị nào có ngủ chút nào đâu…” Cô gái trẻ tuổi ngái ngủ lầm bầm, ngáp hai cái, “Nằm thêm một tí thôi…”

Hạ Dư định nói thêm gì đó, chương trình nghệ thuật TV chiếu trước đó bắt đầu giới thiệu bộ phim cũ.

“Trong lòng ai cũng có mối tình đồng tính…”

Cậu tạm ngừng việc đánh thức cô dậy, lấy điều khiển từ xa chuyển kênh.

Hạ Dư rất ghét đồng tính luyến ái.

“Chào mừng quý vị khán giả đón xem chuyên mục y học dưỡng sinh của chúng tôi——“

Lại đổi kênh.

Hạ Dư cũng ghét bác sĩ và bệnh viện.

“Xưa có vị Trang Chu mơ hoá thành bươm bướm, chú bướm xinh đẹp ấy cũng…”

Lần này tạm không chuyển nữa, với sở thích của cậu, âm thành này miễn cưỡng làm nền được.

Hạ Dư buông điều khiển xuống, liếc qua cô gái còn đang nằm ngửa ngáy ngủ một cái, xoay người đi vào trong bếp, mở tủ lạnh đầy thức ăn béo ngấy, khuôn mặt được ánh đèn chiếu sáng.

Cậu lướt qua mấy món trữ trong tủ lạnh mấy lần, lấy ra hai quả trứng gà, một miếng chân giò hun khói, lại tìm một chén cơm thừa từ đêm qua, sau đó cậu nâng cao giọng, hỏi cô gái còn đang ngủ trong phòng khách: “Tạ Tuyết, chỗ chị có hành không? Em không tìm thấy.”

Cô gái chẳng động đậy.

“Làm cơm rang Dương Châu cho chị nhé.”

Ngoài phòng yên tĩnh chốc lát, Hạ Dư lại quay đầu lại, thấy cô gái trẻ tuổi chẳng biết xuống khỏi sô pha từ lúc nào, đã tới dựa vào bên cạnh nhà bếp: “… Phải cho hai quả trứng, thêm một miếng thịt lớn nữa.”

Lại do dự hỏi: “Em làm được không đấy?”

Hạ Dư xắn tay áo lên, quay đầu mỉm cười hiền hòa nhã nhặn: “Ra ngoài đợi đi.

Xong ngay thôi.”

Cô gái tên Tạ Tuyết kia vội vàng qua phòng khác.

Cô tới phòng sách mở máy tính lên, ngồi xuống đọc word một lượt: “Hạ Dư! Em lấy nguyên mẫu của chị đó hả?”

Tiếng mỡ xào xèo xèo rất lớn, Hạ Dư hỏi: “Gì cơ?”

“Chị bảo——! Em lấy—— nguyên mẫu—— của chị đó hả??” Tạ Tuyết ôm máy tính của cậu đi ra, “Đây nè, câu chuyện kỳ quái của cô giáo Tạ!”

“À.” Thiếu niên im lặng một lát, đập một quả trứng gà, cười cười, “Đúng thế đó.

Chị chính là người em phỏng theo.”

“Nghệ thuật là nguồn căn của sự thật mà, cô Tạ.”

“Nhưng mà em viết em thầm mến chị á?”

“… Nghệ thuật không giống với hiện thực đâu, cô Tạ.”

Nhưng câu cuối là cậu nói dối.

Cậu quả thực thầm mến cô.

Hạ Dư và Tạ Tuyết đã quen biết nhau hơn mười năm.

Tạ Tuyết lớn hơn cậu năm tuổi, năm nay cô nhận chức giáo viên biên đạo năm thứ nhất ở Học viện Đại học Nghệ thuật Hỗ Châu, mà Hạ Dư lại thành học trò trong lớp của cô.

Lúc Tạ Tuyết nhìn danh sách học sinh biên đạo mới từng thấy ngạc nhiên gửi tin nhắn cho Hạ Dư: “Thật con mẹ nó trùng hợp khó nói mà! Hai lớp biên đạo trong ban chị phải dạy, thế mà có nam sinh tên y hệt em luôn đó!”

Lúc đó tay Hạ Dư chống má, ngồi trên chỗ dựa bên cửa sổ, nhìn ánh đèn sáng tối lập loè ngoài sân bay, điện thoại vang lên tinh tinh, nhảy ra bức ảnh chân dung quen thuộc kia.

Cậu nhìn thấy tin nhắn của cô gái mình thầm mến mười năm, vừa định trả lời, loa phát thanh đã nhắc nhở hành khách lên máy bay phải tắt hết toàn bộ thiết bị liên lạc.

Hạ Dư nghiêng mặt ngẫm nghĩ, không trả lời cô, tắt điện thoại.

Trên đời này làm gì có nhiều thứ trùng hợp thế chứ?

Ngốc nghếch.

Đương nhiên là cậu cố gắng thực hiện rồi.

—— khác hoàn toàn so với câu chuyện Hạ Dư tự mình viết ra.

Thiếu niên như cậu chẳng những không nghèo, hơn nữa cũng không hề xấu, dáng vẻ của cậu đẹp trai vô cùng, là con trai của nhà trùm công ty y dược, sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng.

Cậu học trung học ở nước ngoài, nhưng lúc biết Tạ Tuyết sau khi tốt nghiệp đại học đã thi đỗ bằng nghề giáo viên, trở thành giảng viên ở đại học Hỗ Châu, Hạ Dư còn chưa hề suy nghĩ tròn nửa giờ, đã lên web tuyển sinh của học viện đại học nghệ thuật Hỗ Châu trong nước đăng ký.

Mấy tháng sau, học viện đại học nghệ thuật Hỗ Châu khai giảng.

Nhưng mà cô giáo Tạ Tạ Tuyết mới nhận chức dù sao cũng còn rất trẻ tuổi, không biết khó khăn trong công việc.

Phụ đạo viên Tưởng Lệ Bình phụ trách biên đạo tân sinh năm nhất, năm hai, năm ba là chuyện đặc sắc nổi tiếng trong trường.

Nghe nói người này cần học thức chẳng học thức, muốn trình độ chẳng trình độ, tất cả đều dựa vào việc ngủ với cấp trên, mới có được một chức vụ nhàn hạ trong trường.

Cô Tưởng dáng vẻ mĩ miều, cũng chẳng vì mấy lời này mà hổ thẹn, cả ngày dặt da dặt dẹo làm chuyện mờ ám với cấp trên rõ như ban ngày, hơn nữa cô giáo còn rõ ràng mang địch ý với hết thảy các học viên nữ xinh đẹp.

Lúc Tạ Tuyết ôm bản ghi chép lên lớp, đã thấy Tưởng Lệ Bình một cây đỏ loè có mặt, còn chiếm luôn bục giảng nói chuyện với tân sinh viên về các việc cần chú ý.

“Ngại quá, cô Tưởng, tiết học đầu tiên phải bắt đầu rồi…” Tạ Tuyết thử nhắc cô ta.

Ai ngờ đối phương xua xua tay: “Chờ chút đi, thời gian tự học buổi sáng ngắn quá, tôi còn hai yêu cầu cuối cùng chưa nói.”

Cũng không biết có phải cố tình gây khó dễ hay không, Tưởng Lệ Bình nói hai điểm cuối cùng ngốn hết mười lăm mười sáu phút mới kết thúc: “Được rồi, cô chỉ dặn dò những việc này thôi, không làm tốn thời gian các em học hành nữa.

Chuyện đó… Ngại quá, không nhớ được giáo viên mới như cô họ gì, làm cho tốt nhé, đừng căng thẳng.”

Cô Tưởng gõ giày cao gót năm sáu phân đỏ chót lộp cộp lộp cộp rời đi, chiếc váy dài phong cách Hồng Kông của cô ta kiêu ngạo bay bay lụa đỏ phía sau, để lại Tạ Tuyết mặt xám mày tro thành thành thật thật ôm máy tính đi tới trên bục giảng.

Thật con mẹ nó tức chết mà.

Tưởng Lệ Bình không thể nói là tốt đẹp, cô ta vừa nói, Tạ Tuyết thật sự đúng là căng thẳng nuốt nước miếng.

Học sinh trường danh tiếng đều có năng lực vượt trội, không dễ nể phục người khác, bọn họ vốn không hề tin tưởng các giáo viên trẻ tuổi cao như các giáo viên lâu năm, huống chi Tưởng Lệ Bình trước khi đi còn u ám đạp Tạ Tuyết một cước.

Đám tinh tướng này nhất thời hiểu ra ngay, ồ, hoá ra giáo viên ban của họ, là một giáo viên thực tập đến ngay cả phụ đạo viên còn chẳng nhớ được tên.

Chuyện này ổn không á hả? Có châm thêm ba ngọn lửa vào ngực Tạ Tuyết, cũng chẳng ngăn được cả một giảng đường lớn ồn ào.

Cô Tạ mới nhận chức trong trường từ tràn đầy tự tin thành nói năng lắp ba lắp bắp chẳng hết bao lâu, mà hai mắt đã bắt đầu hoa lên còn dưới chân lại như nhũn ra.

Nên cô không hề chú ý tới, nam sinh vóc dáng cao ráo ngồi trong hàng cuối giảng đường, lười biếng đặt bút xuống, tựa lưng vào ghế nhìn cô.

“Xin chào các bạn học, cô là giáo viên biên đạo của các em, cô họ Tạ, tên là Tạ Tuyết.

À thì…”

Học trò không hề nể mặt cô: “Cô ơi, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi thế?”

“Hay là chị gái cùng uống trà sữa với tụi em luôn đi?”

“Cô trông có vẻ còn trẻ hơn cả tụi em nữa đó…”

Tạ Tuyết rơi vào cảnh này có chút không khống chế được, không khỏi tay chân luống cuống, đành phải làm hổ giấy giả vờ hung dữ: “Trật tự! Tôi không có đùa giỡn với mấy cô cậu.

Mấy cô mấy cậu đang thời đại học, nhất định không thể lãng phí thanh xuân tươi đẹp của bản thân, phải cố gắng học tập thêm nhiều tri thức.

Lại nói tới hiện tại, tôi là người nghiêm khắc, không dễ nói chuyện, tỉ lệ sinh viên trượt tín chỉ hơn hẳn các đồng nghiệp của tôi.

Vượt xa so với trí tưởng tượng non nớt của mấy cô mấy cậu đấy, đừng có coi lời tôi nói không ra gì rồi chẳng màng tới.”

Hạ Dư không nhịn được cúi đầu cười thành tiếng, nụ cười kia hạ xuống khoé môi, tuỳ ý cong lên——

Cô ấy đúng là đồ ngốc.

Trong phòng các học sinh đều yên lặng chẳng nói gì, nhìn cô như mấy con khỉ, có nam sinh thở dài, dọn túi sách, bỏ đi luôn.

“Này! Bạn học! Cậu——“

“Cô à, cô có hung dữ với em thì em cũng chẳng qua môn nổi đâu.

Em còn có hẹn với bạn gái, đi trước đây.”

“Thú vị ghê, Hỗ đại thế mà mời kiểu thực tập sinh dùng việc qua môn để uy hiếp người ta đi học nghe giảng, bọn này người đông thế mạnh khó khăn lắm mới thi đỗ đại học, không phải để làm tốt thí cho giáo viên mới thử nghiệm đó chứ? Dựa vào đâu mà bọn này bị phân vào lớp của cô, lớp bên có Thẩm giáo sư nhỉ? Tôi viết thư khiếu nại lên hiệu trưởng, đây không tiếp.”

Tạ Tuyết khó xử không thôi.

Tuy rằng cố gắng bình tĩnh hỏi tên mấy cậu học trò này, cầm bảng nhỏ trừ điểm của bọn họ, nhưng Tạ Tuyết rõ ràng bị đả kích rất lớn, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại, nội dung tiết học đã chuẩn bị kỹ lưỡng cũng quên mất lộn xộn hết cả lên, giảng nửa ngày hết ba trang, vất cả lắm mới chịu đựng được tới phần tương tác vô cùng thú vị trong dự tính, nhưng chẳng có bất cứ ai chịu chủ động lên bục phối hợp cả.

“Cô ơi, để em lên.”

Ngay lúc cô không nén nổi nước mắt, gần như sắp tới lúc rơi vào ngõ cụt, hàng cuối giảng đường bỗng nhiên truyền tới giọng một nam sinh.

Tạ Tuyết bị hành cho thê thảm, cũng chẳng nhận ra giọng nói dễ nghe ấy quen tai tới mức nào, cứ thế cảm động tới rơi nước mắt nhìn quanh tìm cứu binh theo tiếng gọi.

Sau đó cô thấy cậu chàng đã ba năm chưa gặp, Tạ Tuyết nháy mắt kinh ngạc tới mức chẳng màng hình tượng mà há to miệng: “Hạ, Hạ Dư?!!?!”

Nam sinh ngồi tại bàn lớp học, mặt mày cậu nhẹ nhàng khoan khoái, ôm lấy ý cười, môi mỏng rất đặc trưng, có chút sắc bén, lại có hơi thiếu đứng đắn, trong nháy mắt cực kỳ giống thiếu niên Lưu Kiến Minh ngẩng đầu nhìn về phía Marry say rượu trong ‘Vô Gian Đạo’, có vẻ hả hê tự đắc của trai trẻ lúc phát hiện con mồi, lẫn với dục vọng thoả mãn.

Cậu nhướng mày: “Lâu rồi không gặp, cô Tạ.”

——

Chuyện là vậy đó.

Sau khi về ký túc xá, Tạ Tuyết không nhịn nổi nữa, bắt đầu oà lên khóc lớn, Hạ Dư thích cô, nhưng miệng lưỡi cậu có hơi vụng về, không biết nên an ủi cô dịu dàng thế nào, thế mà lại bảo cô: “Vậy chị cứ khóc trước đi, em tới phòng sách của chị viết truyện một lát nhé.

Chị hết khó chịu thì em lại ra, ăn cơm tối với chị ha.”

“Hạ Dư em có biết dỗ người không thế!!”

“Vậy bài tập mà chị giao em có phải làm xong không?”

“… Em đi đi.”

Nhưng chờ Hạ Dư viết truyện xong đi ra, Tạ Tuyết đã khóc mệt mà ngủ rồi.

Gọi không dậy, cậu cũng chẳng gấp.

Tạ Tuyết thích nhất là ăn, sau đó là ngủ.

Chỉ cần để cô ăn ngon miệng, cô nhất định có thể tự bò dậy khỏi giường.

Chuyện này cho dù cô có thành giảng viên trường đại học cũng chẳng thay đổi gì.

Mười lăm phút sau.

“… Món gì đó?”

Cúi đầu nhìn “cơm rang trứng chân giò hun khói” dính nhoét thấy ớn mình mang tới, nam sinh có chút mất mặt, lòng tự trọng đặc biệt cao khiến cậu nói với giáo viên: “Nhìn không hiểu à, cơm rang Dương Châu đấy.”

“Em gọi này là cơm rang Dương Châu á?”

“… Vậy chị khỏi ăn đi, em gọi đồ ngoài tạm vậy.” Nam sinh phụng phịu, lấy điện thoại, tìm nhà hàng điểm đánh giá cao nhất, nhưng lúc còn đang điền địa chỉ nhận món, chuông cửa ký túc giáo viên đã vang lên.

Hạ Dư nâng mắt hạnh lên: “Sao đó.

Đồng nghiệp tìm chị hả?”

“Có đâu, chị còn chưa quen biết gì bọn họ cơ mà.” Tạ Tuyết đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, “Giờ này rồi, ai thế nhỉ…”

Cô vừa nói, vừa xỏ dép chạy ra thềm cửa.

Vài giây đồng hồ trôi qua——

“Anh!” Giọng Tạ Tuyết vừa ngạc nhiên vừa vui mừng truyền từ ngoài cửa tới, “Sao anh lại tới đây thế? Hôm nay anh không cần tăng ca hả?”

“…!!”

Một tiếng anh, sét đánh rung trời, Hạ Dư vốn có hơi cứng đầu nóng tính, vẻ mặt lười nhác có chút không yên lòng lập tức bị phá vỡ, vô số ký ức như ánh điện xẹt qua nhanh chóng tạo thành cung phản xạ của cậu.

Cậu lập tức đứng dậy, quơ cơm rang vô cùng thê thảm trông mất mặt đáng xấu hổ trên mặt bàn, nhanh chóng phi vào bếp đổ xuống thùng rác.

Nhưng muộn rồi, Tạ Tuyết kéo anh hai cô vào phòng.

“Anh, em còn chưa nói với anh nhỉ, Hạ Dư về nước rồi đó, em ấy giờ vậy mà còn là học trò trong lớp em á nha, giờ ẻm đang ngồi trong phòng đó, hai người cũng lâu rồi chưa gặp nhau ha? —— Ấy, Hạ Dư!” Tạ Tuyết gọi cậu lại, “Em bê bát đi đâu đó?”

“…”

Bỏ đi.

Nếu đã về nước rồi, thì cũng gặp anh ta thôi.

Hạ Dư quay lưng về phía họ, dọn sạch hết cảm xúc chân thực trên gương mặt mình, sau đó cậu chậm rãi xoay người lại, dáng vẻ tao nhã, phong độ nhẹ nhàng.

So với anh cả Tạ gia lớn hơn mình những mười ba tuổi trước mặt, có ra vẻ bực tức thì cũng chẳng có tích sự gì.

Sau đó nam sinh trở tay bóp bóp gáy mình, trộm liếc mặt mày, thoáng khựng lại: “Lâu rồi không gặp, bác sĩ Tạ… Anh có vẻ…”

Cậu ngắm nghía anh.

Người đàn ông ấy vẫn như trước đây, mặt mày lạnh lùng, sườn mặt sắc bén kiên định, là khuôn mặt vô cùng có tính công kích.

Đôi mắt anh rất đẹp, gần giống Tạ Tuyết, là đôi mắt đào hoa, nếu là bất cứ ai mang đôi mắt như vậy cũng có vẻ rất quyến rũ, nhưng anh thì lợi hại rồi, anh phải nói là cứng rắn tới tận trái tim, cả hồ đào hoa ngàn dặm cũng có thể bị anh cho đông cứng thành huyền băng, hai anh em rõ ràng có cặp mắt giống nhau như đúc, Tạ Tuyết lại có thể rất yêu kiều, anh lại tuyệt không chút quyến rũ, đồng tử lạnh lẽo, đọng thành khí chất kháng cự người ta cách ngàn dặm, cả người đều mang vẻ lạnh lùng cứng rắn mà ngay thẳng.

Hạ Dư cuối cùng nở một nụ cười hiền hoà, nhưng trong mắt lại chẳng mang ý cười:

“Anh vẫn khoẻ mạnh như trước ha, trẻ trung lắm, không hề thấy già luôn đó.”

——

Tác giả nêu suy nghĩ bản thân: Chương tiếp theo là anh cả Tạ gia vị thẳng nam độc tài toxic chính thức lên sàn rồi ~ Ảnh thực sự rất rất ư là thẳng nam á… Mong mọi người bỏ qua…

Tiểu kịch trường:

Tạ Tuyết: Bài tập hôm nay của ban biên đạo cho tiết sau là viết một câu chuyện, truyện phải bao gồm ba yếu tố là tình yêu, cứu rỗi, tiếc nuối.

Trong chữ, nhân vật chính phải từ sống khoẻ mạnh dẫn tới cái chết, tốt nhất là mang theo những bước ngoặt mà người ta không thể ngờ tới.

Hạ Dư: Viết xong rồi.

Tạ Tuyết: Ở đâu đó? Nộp bài nào.

Hạ Dư: Cô đọc “Sổ Bệnh Án” chương đầu tiên nha ^^

Tạ Tuyết: … Sao em giống có hơi biến thái thế.

Hạ Dư: Từ từ, sau này còn có cơ hội thể hiện mặt biến thái hơn cơ mà.

Ví dụ như…

Tạ Tuyết: Ví dụ như cái gì?

Hạ Dư: Là một học trò của biên đạo chuyên nghiệp em muốn nói, suốt kịch bản toàn mấy hành động lưu manh.

Bước ngoặt hôm nay có ai đoán được không nà? ~~~.

Truyện Chữ Hay