CHƯƠNG : BỮA TỐI
Sau khi tắm rửa, Mạc Thiên Vệ phái người đến gọi bọn hắn dùng bữa.
Liễu Y Y biết chuyện Bạch Sơ Ảnh ở chung với Cổ Thiên Thương, Cổ Thiên Thương lại cho hắn dọn vào viện tử của mình. Phải biết rằng bình thường Cổ Thiên Thương không cho bất cứ ai vào phòng hắn, ngay cả mẫu thân Triệu Nhan Nhan và phụ thân Cổ Lãnh Phàm cũng không thể tuỳ tiện bước vào. Cổ Thiên Thương không thích người khác chạm vào đồ của hắn, nhưng nay hắn lại cho nam nhân không rõ lai lịch kia vào, Liễu Y Y tức giận đến không chịu ăn cơm.
Mọi người trong Cổ gia bảo đều biết vị biểu tiểu thư này tuỳ hứng nham hiểm, cho nên chỉ gọi nàng hai lần cho có lệ. Nàng không ăn cũng không ai để ý, mặc kệ nàng ở trong phòng giận dỗi.
Mọi người vừa ngồi xuống thì Cổ Lãnh Phàm và Triệu Nhan Nhan đã từ bên ngoài trở về. Bọn họ vừa du ngoạn vừa quay về Cổ gia bảo, đến nơi sớm hơn Cổ Thiên Thương ba ngày, vẫn chưa kịp tiến cung. Hôm nay bọn họ vốn định vào kinh thành nhưng tạm thời bận việc, lại nghe tin con trai trở lại nên lập tức quay về.
“Đại tẩu, đại ca, các ngươi đã về”. Mạc Thiên Vệ thấy tất cả mọi người đã vào đại sảnh, đang định vào theo thì thấy vợ chồng Cổ Lãnh Phàm từ bên ngoài bước tới.
Cổ Lãnh Phàm gật đầu, Triệu Nhan Nhan nhéo tay chồng, mỉm cười hỏi. “Thiên Vệ, Thương nhi về chưa?”
“Về rồi, đang ở trong phòng chuẩn bị ăn, đại ca đại tẩu mau vào đi”
Ba người bước vào đại sảnh rộng mở trang nhã, tất cả những người khác đã ngồi xuống, lúc này đang nhìn về phía ba người bọn họ.
“Thương nhi”. Triệu Nhan Nhan nhìn thấy con trai đang ngồi ngay ngắn ở giữa, ánh mắt khẽ dời rồi bỏ qua con trai mà nhìn Bạch Sơ Ảnh bên cạnh, vui vẻ nói. “Tiểu Ảnh”. Nàng giống như trẻ con mà nhảy về phía trước, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Bạch Sơ Ảnh, kéo tay hắn. “Tiểu Ảnh, sao ngươi lại đến Cổ gia bảo? Không phải bảo rằng muốn về nhà ư?”
Bạch Sơ Ảnh mỉm cười, mặc cho nàng kéo tay mình. “Xảy ra chút chuyện, về với Thương”
Thương? Sao nàng không biết hắn là bằng hữu của con trai? Triệu Nhan Nhan quay đầu nhìn con trai, phát hiện ánh mắt Cổ Thiên Thương dịu dàng chưa từng thấy, không hề che giấu mà chiếu lên người Bạch Sơ Ảnh.
Ách, quan hệ giữa bọn họ tốt vậy sao? Đây là chuyện tốt, sau này tiểu Ảnh có thể thường xuyên tới Cổ gia bảo. Triệu Nhan Nhan kéo tay Bạch Sơ Ảnh không buông, quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen rồi nhíu mày. “Tiểu Ảnh không ăn cơm hay sao mà gầy thế?”
Bạch Sơ Ảnh gần đây hắn ăn uống rất tốt, ăn được ngủ được, chính hắn cũng không lưu ý những chuyện này. “Có ăn”
“Có ăn mà sao gầy vậy?”. Triệu Nhan Nhan không tin, đau lòng sờ lên khuôn mặt không có bao nhiêu thịt của Bạch Sơ Ảnh, trách móc liếc nhìn con trai, quên mất chồng mình mà cầm đũa gắp thịt gà vào bát Bạch Sơ Ảnh. “Mau ăn đi, ngươi gầy quá rồi”
Bạch Sơ Ảnh nghe lời cầm đũa gắp miếng thịt gà bỏ vào miệng, ưu nhã nhai. Cả bàn nhìn hai người bọn họ, thấy Triệu Nhan Nhan giống như mẹ ruột mà quan tâm Bạch Sơ Ảnh, Bạch Sơ Ảnh cũng tự nhiên đón nhận, trong lòng ai nấy vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Triệu Nhan Nhan thoả mãn nhìn Bạch Sơ Ảnh, lại quay đầu nhìn mọi người đang bất động, hô lên. “Ôi chao, sao cứ nhìn mà không ăn vậy? Mau ăn đi, nếu không thức ăn sẽ nguội mất”. Ánh mắt nàng rơi vào người Giang Ngọc Nhan. “Giang tiểu đệ, ngươi cũng mau ăn đi, lúc rảnh rỗi chúng ta lại tâm sự”
“Cảm tạ Nhan tỷ tỷ”. Giang Ngọc Nhan mỉm cười cầm chén lên. “Giang tỷ tỷ càng ngày càng đẹp”. Giang Ngọc Nhan bắt đầu nịnh nọt.
“Cảm tạ”. Mặt Giang Ngọc Nhan đỏ lên, mặc dù đã gần bốn mươi nhưng vẫn kiều diễm như hoa, không hổ là một mỹ nhân.
Cổ Lãnh Phàm gắp thức ăn vào chén thê tử, quay đầu nhìn con trai, trầm giọng hỏi. “Tất cả thuận lợi chứ?”
“Vâng”. Cổ Thiên Thương dời mắt khỏi Bạch Sơ Ảnh đang lẳng lặng ăn cơm, nhìn vị phụ thân mặt lạnh của mình.
“Tốt”. Cổ Lãnh Phàm nói đúng một chữ rồi quay sang thê tử, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nàng.
Triệu Nhan Nhan vừa ăn thức ăn trượng phu gắp, vừa không ngừng gắp thức ăn vào chén Bạch Sơ Ảnh, bảo hắn ăn nhiều một chút mới có da có thịt, khoẻ mạnh cường tráng.
Ánh mắt Cổ Thiên Thương từ đầu đến cuối đều đặt trên người Bạch Sơ Ảnh, cũng gắp thức ăn vào chén hắn. Trong chén Bạch Sơ Ảnh chồng chất thức ăn, hắn cũng không kháng nghị, lẳng lặng ăn.
Bạch Sơ Ảnh ăn một hồi, nhìn đống thức ăn cao ngất trong chén, chân mày không hề nhíu mà buông đũa, thản nhiên tuyên bố. “Ăn no”
Cổ Thiên Thương biết hắn ăn không nhiều, nếu miễn cưỡng cũng sẽ nôn ra, vì vậy cầm lấy nước trà thị nữ dâng lên mà đưa cho Bạch Sơ Ảnh. “Súc miệng”
Bạch Sơ Ảnh nhận lấy súc miệng.
“Sao mau no quá vậy? Nhìn xem, còn nhiều thức ăn mà, ngươi mới ăn chút xíu thôi, hèn gì gầy như vậy, ăn thêm chút nữa đi”. Triệu Nhan Nhan chỉ vào núi thức ăn trước mặt Bạch Sơ Ảnh.
Bạch Sơ Ảnh nhíu mày, tiếp tục phát biểu. “No rồi”
Triệu Nhan Nhan còn muốn khuyên hắn thì Cổ Thiên Thương đã lên tiếng. “Nương, Ảnh không ăn được nữa”
Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Nhan Nhan nhìn chằm chằm Cổ Thiên Thương, vô cùng bất mãn với những gì hắn nói. Cái gì mà không ăn được nữa, Bạch Sơ Ảnh mới ăn chưa bao nhiêu, nam nhân sao lại ăn ít như vậy được, không thấy hắn gầy đến mức nào ư?
“Nhan tỷ tỷ, tiểu Ảnh không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ nôn ra”. Giang Ngọc Nhan nói giúp bọn hắn.
“A, thế à?”. Triệu Nhan Nhan nhìn Giang Ngọc Nhan một chút. Giang Ngọc Nhan là Thánh y của Nạp La quốc, lời của hắn có độ tin cậy rất cao, nàng không thể không tin. Triệu Nhan Nhan quay đầu lại, đau lòng nhìn Bạch Sơ Ảnh. “Tiểu Ảnh thật đáng thương”
Bạch Sơ Ảnh nghi hoặc nhìn nàng, hắn ăn được ngủ được, lại có thể ở bên cạnh Thương, hắn cảm thấy rất tốt, có gì đâu mà đáng thương?
Cổ Thiên Thương múc một chén canh chuẩn bị riêng cho Bạch Sơ Ảnh, Bạch Sơ Ảnh đón lấy ăn hết. Hai người không nói tiếng nào nhưng rất ăn ý hài hoà, giống như đã làm việc này cả ngàn lần. Triệu Nhan Nhan nhìn bọn họ, dường như có điều suy nghĩ.
“Chậm dùng”. Cổ Thiên Thương bỏ lại hai chữ rồi kéo Bạch Sơ Ảnh đi, cũng không để ý mình no hay không. Chỉ cần Ảnh no là được rồi, bản thân mình không sợ chết đói.
“Thương nhi”. Triệu Nhan Nhan muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể há miệng nhìn đôi tay nắm lấy nhau và bóng lưng song song của bọn họ.
Mấy nam nhân còn lại trên bàn nhìn theo hai người, làm như không có gì xảy ra mà cúi đầu tiếp tục ăn. Triệu Nhan Nhan nhìn trượng phu, hi vọng hắn có thể cho nàng đáp án hoặc an ủi trái tim tổn thương của nàng, sao bọn họ có thể vứt bỏ nàng như vậy?
Cổ Lãnh Phàm vẻ mặt không đổi gắp thức ăn vào chén Triệu Nhan Nhan rồi tự mình ăn. Triệu Nhan Nhan uất ức nhìn hắn một cái, cúi đầu buồn bực ăn cơm.
Biết mợ đã về, Liễu Y Y đang giận dỗi trong phòng lập tức đi tìm Triệu Nhan Nhan, nói xấu Bạch Sơ Ảnh rất nhiều, nói hắn không biết xấu hổ thế nào, quyến rũ biểu ca thế nào, yêu nghiệt thế nào. Biểu ca bị hắn mê hoặc, Liễu Y Y muốn nhờ Triệu Nhan Nhan làm chủ cho nàng, thức tỉnh biểu ca.
Liễu Y Y cho rằng ở Cổ gia bảo Triệu Nhan Nhan là người hiểu nàng nhất, đứng về phe nàng, hi vọng nàng làm con dâu. Nhưng Liễu Y Y không biết Triệu Nhan Nhan vì nể mặt cha mẹ nàng mới đối xử tốt với nàng. Tuy Triệu Nhan Nhan không thích Liễu Y Y, nhưng dù sao Liễu Y Y cũng là nữ nhân, Triệu Nhan Nhan không thể khiến Liễu Y Y mất mặt, cho dù không thích cũng không biểu hiện quá rõ ràng.
Triệu Nhan Nhan qua lời kể của Liễu Y Y mới biết được quan hệ giữa con trai và Bạch Sơ Ảnh, điều này khiến nàng rất vui, vì nàng cực thích Bạch Sơ Ảnh. Triệu Nhan Nhan vốn định nhận hắn làm con nuôi, nhưng giờ thì tốt rồi, không cần phí tâm mà trực tiếp có thêm một đứa con trai. Chuyện tốt như vậy sao nàng lại không vui cho được? Nguồn :
Đối với những lời nói xấu của Liễu Y Y về Bạch Sơ Ảnh, Triệu Nhan Nhan càng nghe càng giận, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ duy trì, nếu không thì không biết vị tiểu thư được nuông chiều đến hư hỏng này sẽ làm ra chuyện gì. Triệu Nhan Nhan không muốn hai nhà Cổ gia và Liểu gia xích mích.
Tiễn Liễu Y Y về, Triệu Nhan Nhan lại suy nghĩ về chuyện con trai và Bạch Sơ Ảnh. Tuy bất cứ cha mẹ nào cũng sẽ kinh ngạc khi biết con trai thích nam tử, nhưng Triệu Nhan Nhan rất nhanh chóng tiếp nhận sự thật này. Ai bảo con trai nàng ánh mắt tốt như vậy, có một đứa con vừa tuấn mỹ vừa ngoan ngoãn như Bạch Sơ Ảnh, nàng cầu còn không được. Tuy tương lai sẽ không có cháu bồng, ôi, điều này thật đáng tiếc, thế nhưng muốn xin một đứa trẻ về nuôi thì có rất nhiều, mà tiểu Ảnh chỉ có một, cơ hội tốt như vậy sao nàng có thể để hắn trốn được?
Hắc hắc, hình tượng của mỹ nữ Triệu Nhan Nhan bị huỷ hết, nham hiểm nở nụ cười.
Cổ Lãnh Phàm ở bên cạnh nhìn nàng một cái rồi lại tiếp tục làm chuyện của mình. Hắn chỉ cần yêu thê tử là được rồi, bất kể nàng có biểu cảm thế nào, cử chỉ của nàng cổ quái thế nào, những điều này cũng không ảnh hưởng đến tình yêu của hắn.
Chuyện của con trai, nếu Cổ Lãnh Phàm đã giao Cổ gia bảo cho con thì sẽ không dị nghị chuyện con ở bên ai, chỉ cần con trai thích là được. Còn về người thừa kế, trước giờ Cổ Lãnh Phàm cũng không quan tâm, nếu nói về chuyện khẩn trương thì hoàng đế so ra cần phải khẩn hơn hắn nhiều.
Triệu Nhan Nhan thầm nghĩ lúc nào mới có thể gặp cha mẹ của Bạch Sơ Ảnh, cầu hôn với bọn họ để bọn họ yên tâm giao Bạch Sơ Ảnh cho Cổ gia bảo. Tiểu Ảnh ngoan ngoãn lễ phép như vậy, chắc chắn cha mẹ hắn cũng cởi mở, sẽ không phản đối chuyện của bọn nhỏ. Triệu Nhan Nhan vui vẻ đến tận khuya mới ngủ, Cổ Lãnh Phàm lẳng lặng nhìn nàng, không nói lời nào.