Bóng cây lắc lư dưới ánh trăng, hai bóng dáng một cao một thấp ngả xuống ven đường.
Thời gian giống như bị ấn nút tạm dừng.
Quan Ánh mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông gần trong gang tấc, anh nhắm mắt lại, là bộ dáng nặng tình được bộc lộ dưới sự nhẫn nhịn và kiềm chế cực độ.
- --ĐỌC FULL TẠI
Cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông bên cạnh thật xa lạ, mọi thứ đều thay đổi trong vô hình, mang lại cho cô một cảm giác rất mới lạ.
Bàn tay to đỡ eo cô khẽ nới lỏng, đầu ngón tay của Chu Tân Hạc lướt qua, làn da nơi ấy vẫn còn sót lại hơi ấm như bị đốt cháy.
Chu Tân Hạc thẳng người lên, giọng nói hơi khàn: “Trừ tóc ra, tất cả anh đều muốn. Dám trả không?”
Ánh mắt của cô gái mờ mịt, giống như nai con bị hoảng sợ, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin.
Tâm tình của anh giấu quá kín, rất ít khi bộc lộ ra ngoài, kéo dài mãi đến hai năm bị xa lánh lảng tránh, Quan Ánh cho là anh ghét cô.
Cho nên khi anh đột nhiên đến gần, cô cảm thấy chấn động giống như trời sập vậy, có một loại cảm giác không chân thật.
Quan Ánh nín thở ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, chạm vào ánh mắt hừng hực của anh, cô như là bị bỏng, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Nhưng đây là ánh mắt của Chu Tân Hạc, rất chân thực.
Hơi thở cô có chút gấp gáp, tim đập thình thịch, hình như não cô đã mất đi năng lực suy nghĩ.
“Vừa nãy… đã xảy ra chuyện gì thế?” Giọng cô còn hơi mơ hồ, miệng mở to, trong ánh mắt không giấu được sự hoảng sợ.
“Rất bất ngờ?”
Bất ngờ, siêu bất ngờ luôn đó có được không!!!
Chu Tân Hạc vậy mà lại hôn cô.
Không phải đâu, chắc là đang nằm mơ nhỉ? Cô đã nằm mơ đến anh rất nhiều lần.
Quan Ánh hít sâu một hơi, tập trung sức lực, giẫm lên mu bàn chân của người đàn ông, ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu cắn mạnh một cái lên bả vai anh.
Liền một mạch, động tác nhanh đến mức Chu Tân Hạc không kịp phản ứng.
Chu Tân Hạc bị đau nên kêu lên một tiếng buồn bực, ngửa cổ ra sau: “Cắn anh hả?”
Quan Ánh hơi ngước mặt lên: “Em tưởng rằng… em đang nằm mơ.”
“Hiện tại thì sao?”
“Anh có đau không?”
“Anh thử cắn em nhé?”
Quan Ánh che cổ lại: “… Không cần.” Đôi đồng tử của cô giống như ngọc lưu ly màu đen, không cho nước mắt rơi xuống, đầu lưỡi hồng nhạt li/ếm li/ếm môi dưới: “Vậy là anh hôn em sao?”
Chu Tân Hạc có một thoáng thất thần, yết hầu ngứa ngáy, giọng nói hơi khàn: “Ừm.”
“Anh thích em à?” Quan Ánh bị khiếp sợ, không có tâm tư lòng vòng, cô rất thẳng thắn.
“Thích.” Tiếng Chu Tân Hạc khàn khàn, giọng nói nghiêm túc, giống như đáp án bị dồn nén rất lâu được đào ra khỏi trái tim.
“Chuyện khi nào? Trước khi kết hôn, hay là sau khi kết hôn?” Trước khi kết hôn bọn họ còn chưa gặp mặt được mấy lần, tất cả đều là cô yêu đơn phương, “Sau khi kết hôn.” Quan Ánh tự hỏi tự trả lời, cả người cô vẫn còn đang ngây ngốc.
Chu Tân Hạc cũng không biết bắt đầu nổi lên tâm tư không đứng đắn với Quan Ánh từ lúc nào. Anh nhận lời nhờ vả lúc lâm chung của bà nội Quan, một lòng chăm sóc cho người thân duy nhất của bạn thân đã qua đời, vốn dĩ không nên sinh ra tình cảm với cô.
Có lẽ là từ lúc Quan Ánh mười tám tuổi, anh đã tự ám chỉ với mình rằng cô đã trưởng thành rồi, sự nuông chiều dành cho cô gái nhỏ cũng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo.
Loại mất trọng lượng này như thoát khỏi khống chế khiến anh cảm thấy khó chịu.
Anh thử rời xa cô, ép buộc cắt đứt. Nhưng lần nào cũng không thành công.
Càng xa càng nhớ. Anh đấu tranh giữa vòng xoáy mâu thuẫn và tỉnh táo, hoang mang chìm trong cảm giác tội lỗi. Đây là lần duy nhất trong đời anh chủ động nghĩ làm sao để duy trì được một mối quan hệ lâu dài.
Lúc đầu anh cho rằng Quan Ánh thích Chu Thần Thao, tìm vô số lý do để ngăn cản hai người tiến thêm một bước.
Cô luôn cho là mình dùng thủ đoạn đen tối để gả cho anh, nhưng thật ra anh mới là người đen tối.
“Anh thật sự… hôn em sao?” Chóp mũi cô gái nhỏ đỏ bừng, khi nói chuyện mang theo giọng mũi rất nặng: “Sao em không có cảm giác gì hết vậy?”
Chu Tân Hạc: “…”
Cô kiễng chân, ngẩng đầu: “Anh hôn lại lần nữa đi.”
Yết hầu Chu Tân Hạc khẽ chuyển động, khàn giọng: “Được.”
Anh khom người, khoảnh khắc cúi đầu xuống, cô gái trong ngực đột nhiên quay mặt đi.
Nụ hôn của anh rơi vào khuôn mặt cô.
Chu Tân Hạc lùi về sau một chút: “Đổi ý rồi hả?”
Quan Ánh đẩy anh ra, ánh mắt tìm kiếm mọi nơi: “Giày của em đâu” Bàn chân lạnh ngắt, cô sắp bị lạnh chết rồi.
Chu Tân Hạc: “… Trong bồn hoa.”
Quan Ánh đột nhiên nhớ tới vừa rồi bị từ chối tổn thương, cô duỗi ngón tay thon dài ra, giọng nói nghẹn ngào vừa mềm vừa mịn, rõ ràng là giọng ra lệnh, nhưng lời nói ra lại yếu như tiếng nức nở: “Anh đi nhặt về đây.”
Chu Tân Hạc tuân lệnh, chân dài bước vào bồn hoa, giúp cô nhặt giày về. Ánh đèn rọi vào bóng dáng lạnh lùng của anh, nửa khuôn mặt mơ hồ có chút lạnh lẽo.
Quan Ánh bỗng nhiên nhớ lại cảm giác lần đầu gặp Chu Tân Hạc trong đống hoang tàn.
Đẹp như tranh, lạnh lùng trong sáng.
Lúc nào anh cũng ra vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, càng như vậy, Quan Ánh lại càng muốn xé nát vẻ hờ hững của anh.
Nếu ở trên giường thì sao? Anh có thể kiềm chế như vậy nữa không?
“?” Quan Ánh cứng đờ.
Cô đang nghĩ cái gì vậy!!!
Quan Ánh ngay lập tức dập tắt suy nghĩ đầy màu sắc đáng sợ này, khép chặt áo khoác của người đàn ông. Cô tiếc mạng, hơn nữa còn vô cùng sợ lạnh, vừa rồi tức giận như vậy cũng không ném áo khoác đi.
Sớm biết ném giày đi cũng lạnh như vậy, cô sẽ không lên cơn bậy bạ. Cô nên ném túi, dù sao thì túi cũng là Chu Tân Hạc mua.
Cô ngồi xổm ở một góc, giẫm lên chiếc túi, không mang giày, cũng không có ý muốn đi, tư thế cuộn mình khiến cho Chu Tân Hạc nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp cô nhiều năm trước, cũng bất lực giống vậy.
Chỉ có điều cô bé năm đó đã trưởng thành rồi, không còn là cô nhóc đáng thương gầy như que củi nữa, mái tóc dài hơi xoăn lòa xòa quanh bờ vai gầy, giống như tinh linh bị lạc đường chạy dưới ánh trăng, nhiều hơn chút yếu ớt khiến người ta đau lòng.
Quan Ánh ngồi bên cạnh bồn hoa, duy trì tư thế hai tay ôm chặt lấy đầu gối không nhúc nhích, nước mắt lã chã rơi xuống mặt đất.
Trái tim Chu Tân Hạc thắt lại, tiến lên ôm chầm lấy cô. Hắn vốn không phải là người giỏi thể hiện tình cảm, vài giây sau cũng không biết nên nói gì.
“Xin lỗi, Ánh Ánh, là lỗi của anh.”
Quan Ánh khẽ khóc nức nở: “Anh sai cái gì?”
“Khiến em chịu tổn thương.”
“Biết là tốt!”
“…”
Quan Ánh có một loại cảm giác báo được thù lớn, “Anh xong rồi, Chu Tân Hạc.”
Nhận ra cô gái nhỏ chỉ muốn làm nũng, Chu Tân Hạc cũng yên tâm, bắt được tay cô, tách ngón giữa ra, đan chặt mười ngón tay với cô.
“Muốn báo thù như thế nào?”
Người này biết thuật đọc tâm sao? Vậy mà anh ấy lại biết mình sắp gặp tai họa như thế nào!
Quan Ánh lau nước mắt đi, cảm xúc cũng tiêu tán theo, cô ngẩng đầu lên: “Anh phải theo đuổi em rất lâu, lâu lâu lâu lâu thì em mới đồng ý không chia tay với anh.”
Chu Tân Hạc nghiêm túc nói: “Được.”
Vẻ mặt Quan Ánh có chút kiêu ngạo: “Em rất khó theo đuổi đấy.”
“Biết rồi.” Chu Tân Hạc lộ ra nụ cười nhạt: “Ánh Ánh của chúng ta ở trường học rất nổi tiếng.”
Quan Ánh hơi sửng sốt: “Sao anh biết?”
“Anh còn biết mấy bạn trai nhỏ của em nữa kìa.”
“…”
Nếu lôi chuyện cũ của cô ra thì nhất định không có cơ hội thắng, Quan Ánh ngáp một cái: “Buồn ngủ quá đi.”
Tâm trạng của cô quả thật đã như thường.
Rất khó để tưởng tượng ra vừa rồi cô đã khóc đến hai mắt đỏ bừng.
“Ở đây lạnh, về nhà rồi nói.” Chu Tân Hạc thấp giọng: “Anh bế?”
Quan Ánh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ai cần anh bế, cũng không phải là em không có chân dài.”
Đi được vài bước, tay áo khoác bị kéo lại, Chu Tân Hạc nắm lấy bả vai cô, Quan Ánh giống như con gà nhỏ yếu ớt trong vòng tay của người đàn ông cao lớn, xách đại lên một cái là ngã xuống dưới, Chu Tân Hạc khom lưng đỡ lấy cô, bế ngang cô lên.
“Không có giày.”
“Viện cớ. Anh muốn bế em thì có.” Ánh mắt cô gian trá, cảm giác bứt rứt vừa rồi biến mất sạch như gió cuốn mây tan.
Chu Tân Hạc liếc cô một cái sâu sa: “Ừ, là anh muốn bế em.”
Quân Ánh ôm lấy cổ của Chu tân Hạc, vùi đầu vào trong ngực người đàn ông, “Anh hỏi vì sao khi nãy em lại khóc đi.”
Chu Tân Hạc nghe lời lặp lại lần nữa: “Vì sao lúc nãy em lại khóc?”
Quan Ánh: “Cảm động.” Nhiều năm nhớ mãi không quên như vậy, cuối cùng cũng có tiếng vọng.
“Ánh Ánh của chúng ta lại dễ cảm động thế này, dễ bị người ta lừa lắm.”
“Anh sẽ lừa em sao?”
“Sẽ không.”
“Vậy không phải là được rồi sao. Chỉ cần anh không lừa em, ai cũng không lừa được.”
Chu Tân Hạc cúi đầu nhìn cô vài giây, nghiêm túc nói: “Không lừa em.”
Quan Ánh thò tay nâng chiếc cằm tinh tế của anh lên: “Nhìn đường, đừng nhìn em.”
Chu Tân Hạc khẽ nâng cằm lên, nhưng vẫn cụp mắt nhìn cô.
Quan Ánh trốn vào trong ngực anh, lặng lẽ mỉm cười.
———
“Đậu móa!? Cháu không gạt cô chứ? Anh cả hôn cháu trên đường hả?” Chu Niệm Niệm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đưa tay đặt lên trán Quan Ánh: “Không phát sốt. Thật… thật à?”
Quan Ánh chỉ cần nghĩ đến sau này gương mặt lùng ấy của Chu Tân Hạc đều sẽ cười với cô, phải nỗ lực lấy lòng cô, bộ dáng cúi đầu cầu xin trước mặt cô, liền cảm thấy thật sảng khoái!
Bả vai cô run lên một cái, cười ngốc một tiếng.
Chu Niệm Niệm vẫn không thể tin được: “Đây là người anh cả bình tĩnh tự kiềm chế kia mà cô biết sao? Đây chính là hôn môi trên đường đó!”
Quan Ánh giải thích nói: “Cháu không nhận nụ hôn, chỉ là hôn một cái thôi.”
“Vậy cũng có khác gì đâu!”
“Khác xa.” Quan Ánh ngẩng khuôn mặt ngọt ngào lên thở dài: “Muốn yêu đương với anh ấy quá đi.”
“Yêu đi! Bây giờ không phải hai người đã như vậy rồi sao?” Chu Niệm Niệm ngón cái đối với ngón cái: “Tốt hơn rồi còn gì?”
Quan Ánh: “Anh ấy đang theo đuổi cháu.”
“Đây là lặp lại quy trình một lần nữa? Cũng đúng, thích anh ấy nhiều năm thế rồi, ở nhà còn bị lạnh nhạt phòng không gối chiếc, cũng nên bắt đầu cho anh ấy nếm thử chút mùi vị yêu mà không có được rồi.” Chu Niệm Niệm càng nói càng hăng: “Thế nào cũng phải diễn xong mười tập của cô vợ nhỏ gian trá cá tính đấy!”
“…”
“Nói trở lại.” Chu Niệm Niệm đột nhiên nghĩ ra gì đó, “Cháu nói xem có phải anh cả đã rung động với cháu từ lâu rồi không.”
Tám phần chính là tương kế tựu kế, giấu cũng kỹ thật!
Nghe cái miệng nhỏ của Chu Niệm Niệm nói một lúc, Quan Ánh hỏi: “Cô đến tìm cháu có chuyện gì thế?”
“Đúng rồi, xem cô này, suýt nữa là quên mất chuyện chính.” Chu Niệm Niệm lấy hai tấm thiệp mời từ trong túi ra: “Đây là tiệc rượu của công ty bạn cô, cháu đoán xem, lần này có ai đến.”
“Ai?”
“Katina! Vận động viên trượt băng cháu thích nhất đó!”
Quan Ánh kéo tấm thiệp mời qua: “Nếu như nửa đường cháu có ngất xỉu, thì cô cứ đưa cháu qua đó để chụp hình với cô ấy nhé!”
“Cô sợ mình sẽ bị anh cả chôn sống mất. Đúng rồi, không phải năm sau Katina muốn tham gia đại hội Olympic sao, đang tìm người làm trang phục thi đấu, để cô giúp cháu thăm dò một chút!”
Chẳng lẽ một khi con người ta xui xẻo đến cùng cực thì sẽ bật ngược trở lại, biến thành may mắn đến mức tình yêu sự nghiệp đều có tiến triển à? Quan Ánh hiếm khi phấn khởi, lại hơi lo lắng: “Nhưng cháu chưa có tác phẩm nào được tung ra cả…”
“Cháu chưa có tác phẩm nào tung ra à? Hôm đó ở cuộc thi thời trang thậm chí ban giám khảo còn muốn đổi quy tắc vì cháu đó được không? Cháu có biết truyền thông đánh giá cháu như thế nào không, cô gái thiên tài, người nối nghiệp của Hạc gia! Cô còn chuẩn bị đi khoe bài báo đó đi khoe đây.”
Quan Ánh nắm chặt tay Chu Niệm Niệm: “Nữ thần có thể mặc trang phục của cháu đi thi hay không đều dựa vào cô hết đó.”
“Cứ để cô!”
Ngoài cửa vang lên tiếng còi xe.
“Anh cả về rồi, âm mưu kết thúc, cô đi trước đây, có tin tức lại báo cho cháu biết.”
“Ừm ừm.”
Chu Niệm Niệm rời đi không lâu, Quan Ánh cũng cầm túi đi xuống lầu.
“Đi đâu thế?” Chu Tân Hạc vắt áo khoác trên cổ tay, tay áo xắn lên khuỷu tay, trên tay cầm túi mua sắm, dáng vẻ tan tầm bình thường của người thành đạt, vẻ đẹp lạnh lùng được anh thể hiện như siêu mẫu trên phố.
Quan Ánh căn bản không muốn đi, cô chỉ ra vẻ một chút, trong áo khoác vẫn còn mặc áo ngủ: “Về trường.” Cô trợn mắt nói dối.
Chu Tân Hạc liếc mắt nhìn đồng hồ: “Ăn xong anh đưa em về trường.”
Ăn xong còn muốn đưa cô đi? Có ai theo đuổi như anh không! Rốt cuộc anh ấy có biết không vậy!
Quan Ánh mỉm cười một tiếng: “Không được, hẹn với bạn rồi.”
Mắt cô nhìn thẳng, vừa bước xuống cầu thang được hai bước thì cổ tay đã bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy, Chu Tân Hạc nhấc cô lên, đẩy đến tường.
“A?!” Động tác giãy giụa của Quan Ánh quá mạnh, áo khoác bị bung ra, lộ ra áo ngủ màu xanh nhạt bằng bông bên trong.
Chu Tân Hạc nghiêng đầu, cười nhẹ: “Quậy à?”
Quan Ánh hất cằm lên, hùng hồn nói: “Anh không phải đang đau khổ theo đuổi em sao? Vậy em cũng phải dè dặt một chút chứ.” Cô hừ một tiếng: “Em thích anh bao lâu anh biết không? Còn không cho em làm phiền một chút.”
“Vất vả cho Ánh Ánh đã thích anh lâu như vậy.”
“…”
Mùi hương mát lạnh trên người Chu Tân Hạc rất dễ chịu, lúc gần gũi luôn khiến lòng người nhộn nhạo, từ trong ra ngoài đều phát ra tín hiệu trêu chọc người khác, nhưng ánh mắt anh rất bình tĩnh, không nhìn ra được là đang tán tỉnh hay quyến rũ người ta.
Hai ngón tay Quan Ánh kéo áo sơ mi của anh, người cô chỉ cao đến ngực Chu Tân Hạc, từ góc này của cô có thể thoáng nhìn thấy yết hầu sắc bén của anh, ánh mắt lại hướng lên, là đôi môi mỏng gợi cảm của người đàn ông.
Quan Ánh nuốt một ngụm nước bọt.
Đỉnh đầu vang lên giọng nói dịu dàng của Chu Tân Hac: “Có muốn xem quà trước khi đi hay không?”
Hai mắt Quan Ánh sáng rực lên: “Quà gì thế?” Hỏi xong lập tức đổi giọng: “Em không thiếu quà.” Cô giả bộ nghiêm túc truyền thụ kinh nghiệm: “Anh muốn theo đuổi em, không thể dùng quà hối lộ, biết chưa?”
“Ừm. Vậy không xem nữa.”
“?” Người này tặng quà chỉ hỏi một lần thôi sao!?
Bên hông xiết chặt, Quan Ánh bị nhấc lên, Chu Tân Hạc một tay ôm cô: “Đi thay quần áo trước đã.”
Quan Ánh sợ ngã, ôm lấy cổ của Chu Tân Hạc, hai chân cũng vô thức quấn quanh eo anh.
Cô duỗi chân ra, thon thật.
Chu Tân Hạc phát giác, cúi đầu nhìn, không nói gì.
Bước chân lên cầu thang của anh rõ ràng đã chậm lại.
Quan Ánh nghiêng đầu nhìn trộm, Chu Tân Hạc cũng đang nhìn cô. Quan Ánh phát hiện chút vui vẻ trong mắt anh, đỏ mặt giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, đây là bản năng ham sống.”
Cằm được bao bọc, cổ mềm nhũn, đôi môi ấm áp của Chu Tân Hạc dán vào gáy cô.
Toàn thân Quan Ánh cứng đờ, chớp mắt mấy cái: “Không phải anh… đang theo đuổi em sao? Có thể như vậy à?”
Chu Tân Hạc đáp: “Bản năng.”