“Giá này có bao gồm dịch vụ không?” Reggie liếc xéo người phục vụ.
“Không, thưa ông,” người phục vụ nói. “Không đâu ạ.”
Reggie thở dài và lôi một nắm tiền xu từ trong túi ra và bỏ xuống cái khay vẻ khinh thị. Ông còn không buồn đếm chúng. Ông chẳng quan tâm. Vài đồng là đủ rồi.
Ông liếc nhìn đồng hồ. Ba giờ rưỡi. Ông vỗ bụng và uống nốt chỗ cà phê. Cà phê tởm lợm. Không thể tìm đâu ra một cốc cà phê tử tế ở London. Ông nhìn ra phố qua cửa sổ. Trời đang mưa. Dĩ nhiên là trời mưa. Đây là London mà lại. Ông thấy đủ lắm với London rồi, chỉ mới ở đây có hai tuần và ông đã ngấy đến tận cổ chỗ này rồi. Cũng phải thú nhận rằng tháng Ba không phải là thời gian tốt nhất trong năm ở đây, nhưng, dù sao, ông vẫn nhớ chính xác lý do đầu tiên khiến ông rời bỏ chỗ này. Cà phê thậm tệ, đồ ăn quá đắt, mưa không dứt, và tất cả những con người với khuôn mặt khốn khổ đi loanh quanh, càu nhàu và không thỏa mãn, làm như thể mọi vấn đề của thế giới đè lên vai họ.
Nói về chuyện ấy, ông nhớ ra đã thu xếp gặp con trai buổi chiều nay. À mà, ông cũng không thu xếp việc ấy; Peter đã làm vậy. Reggie ghét nói chuyện với mọi người qua điện thoại. Nói chuyện điện thoại với những người mình biết rõ đã đủ khổ sở rồi; ý nghĩ gọi điện cho con trai mình thật không thể chịu nổi.
Ông lôi một tờ giấy trong ví ra và đọc.
, đường Thợ Bạc, London N. London N quái quỷ nằm ở đâu nhỉ? Và ông đến đó bằng cách nào? Ông thở dài và đút mẩu giấy vào ví. Ông nghĩ về đứa con to lớn kì quặc của mình, đôi mắt kì lạ gây khiếp sợ, mớ tóc dày bù rối của nó. Liệu điều ấy có thay đổi không nhỉ? Liệu có đáng công đi đến tận một nơi hoang vắng nào đó của London để thấy rằng họ vẫn chẳng có điểm gì chung, rằng ông vẫn chẳng ưa gì nó lắm?
Nhưng, ông cũng muốn xem căn nhà, căn nhà ông đã mua cho con trai mình những năm trước. Và ông muốn gặp Karen và lũ trẻ mà hai người có thể có với nhau. Những đứa cháu của ông. Ông chẳng có kết hoạch gì buổi chiều hôm đó. Quỷ tha ma bắt, ông nghĩ, quỷ tha ma bắt. Ông sẽ đi.
Ông để người đàn ông ngồi ở quầy lễ tân khoác áo ngoài cho ông, rồi mở chiếc ô nhỏ của mình và rời khỏi nhà hàng. Ông đợi một lúc lâu ở góc phố Dove và Bond, để chờ một chiếc taxi xuất hiện. Khi chẳng có ma nào hiện ra, ông bắt đầu đi bộ, cảm thấy ống quần ướt đẫm nước mưa theo mỗi bước chân. Người ta va vào ông, ép ông vào vũng lầy lội và suýt nữa xuống đường. Già đi là như thế đấy. Không được tôn trọng. Không được công nhận bởi vai trò mình đã từng trải qua. Một cơn gió mạnh đã khiến nan ô bật ngược lên và ông cố gắng để bẻ nó lại. Ông đi lảo đảo trên phố Mayfair, mắt liếc nhìn đường liên tục để tìm cái ánh sáng màu hổ phách chào đón ấy. Cuối cùng ông nhìn thấy một chiếc taxi, bên kia đường, vừa thả khách xuống. Ông đi như trượt sang đường, cảm thấy bữa ăn thịnh soạn đang nhảy nhót trong đáy dạ dày.
“London N,” ông nói, hụt cả hơi.
“Xin lỗi ông bạn,” người lái xe nói. “Tôi có người gọi rồi. Đã đặt trước rồi.”
“Cứt,” Reggie rít lên, trong hơi thở. “Này, thế anh đi đâu?”
“South Ken.”
Reggie thoáng nghĩ đến con trai, đợi mình ở đầu kia của London. Và rồi ông nghĩ đến căn hộ ấm áp của mình ở Chelsea, nơi ông có một mình, không phải nói chuyện với ai, làm cái gì.
“Mẹ kiếp,” ông nói, “mẹ kiếp. Đưa tôi đến đó. Đưa tôi đến South Ken.”
Ông cụp ô, chui tọt vào trong chiếc taxi, và mong sao đến lúc được về nhà.