Nhất định phải thừa dịp này bắt lấy trái tim mỹ nữ, cho dù không chiếm được tâm cũng khiến trong lòng nàng có ta một chút. Đến lúc đó, gia sẽ nằm ở trên giường để Hứa Dương giúp ta bóp tay bóp chân, thuận tay bón thêm quả nho gì đó, sau đó lại miệng áp miệng đút rượu, quả thực là cuộc sống thần tiên! Nếu thiếu tiền liền bảo Hứa Dương họa hai bức tranh, sau đó mình cầm đi bán, lấy danh tiếng của Hứa Dương mà nói thì khẳng định tranh của nàng rất có giá, toàn bộ con đường làm giàu của mình đều đặt ở trên người Hứa Dương. Chờ ta có tiền, ta sẽ đến những nơi đồ uống nổi tiếng, sữa đậu nành uống hết một chén lại mua thêm một chén, sau đó sẽ đến chỗ Kỳ đệ, Nhất Nhất, lão đại khoe khoang hống hách, chỉ cần nghĩ đến đây lòng Trương Hân đã phi thường khoái trá.
Ở trong mắt A Hân, cả người Hứa Dương đều là báu vật, Hứa Dương không chỉ là kiểu nàng yêu thích, quan trọng hơn, nàng ta chính là một núi vàng di động, ăn bám được Hứa Dương chẳng khác nào lấy được một mỏ vàng chưa được khai thác. Nàng lập tức có thể từ tầng lớp bần cùng nhảy vọt thành phú ông cấp một. Đến lúc đó, đừng nói là một ngàn lượng, dù một vạn lượng cũng chỉ là vấn đề nhỏ!
Ăn bám phú bà là chuyện đáng xấu hổ? Nói đùa, bám không được mới đáng sỉ nhục! Ai nhìn thấy tiền mà đi qua được? Huống hồ Hứa Dương có tài có mạo, đằng sau tài mạo của nàng còn có thêm chút tài năng giấu kín nữa, chẳng lẽ nàng lại ngốc nghếch đi phấn đấu cho bằng nàng ta? Không phải tìm cái chết sao! Chờ nàng phấn đấu thật tốt rồi thì răng người ta đều đã rụng hết rồi, còn làm được gì đây! Nàng luôn luôn không biết cái gì là đáng xấu hổ!
Về phần các nàng đều là nữ, cái này càng không phải là vấn đề. Bản thân Trương Hân là phần tử thế kỷ hai mươi mốt tiến bộ, đam mĩ bách hợp ngôn tình nhân thú đều đã xem qua, chỉ cần có tình yêu, chỉ cần đối phương tự nguyện thì có cái gì không thể? Chuyện Hứa Dương ở trong thanh lâu cũng không có gì không tốt dù ở cổ đại đối với xuất thân này vẫn chưa cởi mở!
Quan trọng nhất bây giờ chính là bắt giữ trái tim Hứa Dương, chuyện này đối với nàng cũng chỉ là vấn đề nhỏ!
- Hứa Dương cô nương, ngươi muốn dạy ta vẽ tranh sao? – Tuy rằng nội tâm Trương Hân thực cầm thú nhưng nàng vẫn thích giả dạng chính nhân quân tử, đương nhiên thi thoảng phóng đãng một chút cũng không có vấn đề gì.
- Trương công Tử có thể viết chữ không? – Hứa Dương đem giấy Tuyên trải phẳng, dùng thước chặn giấy kè tốt bốn góc, đột nhiên nhớ đến chuyện hình như Trương Hân chưa từng nói rằng nàng không biết chữ, nếu nàng ta biết cũng sao có thể chủ động nói ra, nếu nàng ta không biết thì chẳng phải là làm tổn thương lòng tự trọng của nàngta?
Trương Hân nghe xong lời này lập tức muốn phản bác, nói đùa, ta cũng không phải là loại thất học, sao lại không biết chữ? Vừa định nói ra nàng lại phát hiện, chữ ở nơi này quả thật có vài cái nàng không biết thật, chữ nàng vẫn hay dùng đều là chữ giản thể, nếu hiện tại lập tức hỏi một chút chữ phồn thể thì nàng thật đúng là sẽ không biết! Nhưng mà nếu nói mình không biết chữ thì chẳng phải quá mất mặt sao!
Trương Hân bối rối:
- Biết vài chữ, cũng không nhiều lắm – Thấy Hứa Dương không để tâm chỉ cười cười thì trong lòng lại thả lỏng. Nhưng mà đừng lo, có ngươi ở đây, ta có tự tin!
- Trương công Tử quá khiêm tốn – Hứa Dương có chút buồn cười nhìn nàng – Nhưng thật không biết vì sao bốn người Trương công Tử rõ ràng là nữ tử lại phải giả nam trang? Có chuyện gì khó nói sao?
Trương Hân xấu hổ gãi đầu, ngươi muốn ta nói thế nào, chẳng lẽ nói với ngươi rằng chúng ta đều là xuyên không mà đến đây? Ngươi còn không cho rằng ta bị bệnh thần kinh sao! Huống hồ chúng ta mặc nữ trang cũng không có người tin! Lúc đó, lão tiều phu kia trực tiếp ném cho chúng ta vài bộ nam trang, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho chúng ta, chúng ta còn có thể nói gì? Đã sai liền sai tiếp thôi!
- Chuyện này... kỳ thật bốn chúng ta từ nhỏ đã sinh hoạt ở nơi ít người tới, tổ tiên chúng ta ở nơi đó xa rời thế gian cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, dù sao đến thế hệ này là chúng ta cũng chỉ còn vài người chúng ta...cho nên chúng ta liền rời khỏi nơi đó, nhưng lại không ngờ bị lạc đường, thế giới bên ngoài đã biến hóa nghiêng trời lệch đất khiến chúng ta bất ngờ. Chúng ta cũng không hiểu gì cả, vì muốn tránh phiền toái cho nên giả nam trang – Trương Hân chém gió mạnh đến nỗi thổi bay trâu bò, còn làm bộ là sự thật, gì mà không biết cái gì, xa lánh thế gian, tình trạng trong nhà, tất cả đều là nói dối!
Hứa Dương hơi kinh ngạc nhìn nàng một cái:
- Không ngờ mấy người Trương công Tử lại có lai lịch như thế.
- Ngươi đã biết ta là nữ thì vì sao còn gọi ta là Trương công Tử? – Trương Hân không hiểu, tuy rằng hai chữ công tử này nói ra làm nàng rất thoải mái, quả nhiên Hứa Dương hiểu thấu lòng ta!
Hứa Dương chớp mắt, tỉ mỉ đánh giá Trương Hân từ trên xuống dưới, sau đó bỗng nhiên mở miệng cười:
- Ngươi có điểm nào giống nữ nhân? – Trương cô nương? Nàng thật không kêu ra miệng được.
...Chẳng lẽ ta nam tính như vậy? - Trương Hân cũng không biết nên khóc hay nên cười.
- Hứa Dương, về sau ta gọi ngươi là Hứa Dương, ngươi gọi ta là Trương Hân hoặc A Hân đều được – Trương công Tử? Tuy rằng ta thực thích nhưng không có một xu trên người như bây giờ thì ta thật đảm đương không nổi một tiếng công tử này. Nào có công tử nào ngay cả một văn tiền cũng không có!
- Được, A Hân, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ - Hứa Dương cười gật đầu - Trước hết ngươi giúp ta mài mực, đúng rồi, ngươi có thể làm thơ, chúng ta tập trung làm một bài, nếu ngươi không làm được ta sẽ làm cho ngươi chọn một bài.
Có! Sao lại không có! Mắt thấy Hứa Dương chuẩn bị hạ bút thì Trương Hân nhanh chóng quát lớn:
- Khoan đã! Có có! – Cơ hội thể hiện không thể bỏ qua! – Thanh Minh thời tiết vũ phân phân, cô đơn trung nhân dục mất hồn, tả vấn mỹ nữ hà xứ hữu? Mục đồng dao chỉ tam lí truân.
Trương Hân vừa ngâm xong mới phát hiện có chỗ không đúng, thôi nguy rồi, bình thường làm vè chơi, đã nhầm sang bản gốc!
Hứa Dương vừa nghe được câu đầu tiên thì âm thầm giật mình, không ngờ ba câu sau làm nàng suýt thổ huyết. Người này sao có thể xấu xa như thế! Nếu không phải Vị Triều nói các nàng là nữ tử thì nàng nhất định không tin!
- Ngươi...- Sắc mặt Hứa Dương như bị kích thích, vừa thẹn vừa giận – Sao ngươi có thể không đứng đắn như thế!
Cũng khéo, 'tam lí truân' trong lời Trương Hân ở ÔTô đúng là có nơi này, nhưng là gái giang hồ chuyên môn làm chút chuyện lén lút, nơi đó so với những chỗ như thanh lâu còn đáng sợ hơn, bởi vì người nơi đó bất kể khách nhân ra sao cũng đều tiếp.
- Nói sai nói sai! – Trương Hân thầm tự trách mình làm mỹ nữ Hứa Dương sinh khí, tội lỗi tội lỗi!
"Thanh minh thời tiết vũ phân phân
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn
Tá vấn tửu gia hà xứ hữu
Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn."
(Thanh Minh - Đỗ Mục)
(Dịch:
Tiết thanh minh trời mưa rơi lất phất
Người còn đi trên đường buồn muốn đứt ruột
Ướm hỏi thử nơi nào có quán rượu
Trẻ chăn trâu chỉ về phía xa xóm Hạnh Hoa)
- Bài này không phải là ngươi làm chứ? – Hứa Dương cũng không tin là nàng làm, là thơ hay, người ngâm thơ...quên đi, không cần đề cập tới!
Cái gì gọi là không phải ta làm? Dựa vào cái gì ta không thể làm! - Trương Hân muốn phản bác nhưng ngẫm lại thì vẫn nên bỏ đi, trong bụng không có hàng dự trữ, nếu bảo nàng ngâm thêm vài bài thì đúng là không có!
- Ừm, là tổ tông chúng ta viết!
Hứa Dương bày ra vẻ mặt quả - nhiên – như - thế, cũng không nói nữa mà chuyên tâm chép lại bài thơ. Trương Hân ở bên cạnh im lặng nhìn, chẳng qua thứ nàng nhìn không phải là thư pháp mà là mỹ nữ.
Hứa Dương quả nhiên là khí chất ôn nhu nhàn tĩnh! Nhưng mà bộ dạng thẹn thùng vừa rồi của nàng thật là đáng yêu! Trong lòng Trương Hân bắt đầu tính toán, đối phó với mỹ nữ ôn nhu cần dùng chút thủ đoạn đặc biệt.
Giác quan của Hứa Dương phi thường nhạy cảm, người này quả nhiên không phải là người tốt! Khắp người nóng rực nhắc nhở nàng ánh mắt người nọ có bao nhiêu mãnh liệt, trong lòng xuất hiện một tia bối rối không biết từ đâu.
Đan Ny, ta hận ngươi! Hứa Dương ai oán nhớ tới cuộc cá cược giữa Đan Ny và các nàng, đột nhiên có cảm giác mắc bẫy.
Thì sự thật là như thế!