Chương 01.
============
Lưu ý: Các chiêu thức võ thuật trong tác phẩm được dịch bởi người không chuyên nên sẽ không thể tránh khỏi sai sót.
============
Tôi đã nhấn nút A, và không còn là Sakagami Etsuro nữa.
Tôi đã trở thành Tetsuo.
Nhạc nền phát ra từ loa. Tôi ngồi trước một chiếc tivi CRT 25 inch hiện đang có ba sợi cáp mắc từ mấy nút Input ở mặt trước thiết bị đến một máy console nằm trên sàn, đồng thời trên những ngón tay thì đang nhẹ nhàng giữ một cái tay cầm điều khiển. Giữa máy console và vách tường còn mắc thêm hai sợi dây, một dây điện cắm vào ổ điện và một dây nhảy quang cắm vào giắc cắm mạng LAN. [note30561]
Phòng tôi là một căn phòng rất đỗi bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả. Dọc bốn bức tường đặt những cái kệ và giá để đồ được lấp đầy bằng những cuốn tiểu thuyết bìa mềm, đĩa DVD, và trò chơi video. Giữa những đống rác nằm vương vãi trên sàn có cả mớ dây điện đang luồn lách. Và tuy có một tủ đựng đồ, nhưng hầu hết quần áo của tôi đều được treo bằng móc rồi vắt ở trên thanh treo rèm. Bên ngoài phòng của tôi, là một hành lang bình thường dẫn xuống một cầu thang, và ở dưới là một phòng khách bình thường. Đâu cũng là những cái có thể thấy ở ngôi nhà bình thường nằm trong một khu phố bình thường. Ngôi nhà đặc biệt bình thường này là của cha mẹ tôi, và là nơi mà tôi gọi là gia đình.
Một chiếc xe máy chạy rề rề trên con đường đi ngang qua nhà chúng tôi. Ở phía sau, một chiếc xe cảnh sát đang đuổi sát nút, chiếc còi xe gắn trên nóc đang vang ỉnh ỏi để ra hiệu xe máy tấp vào lề. Trong lòng đất bên dưới con đường đó, có một sợi cáp quang bự chảng được đặt trong không gian đường ống thuộc quyền sở hữu của công ty khí đốt. Tín hiệu đã được tạo ra khi tôi nhấn vào nút A vào ngay bây giờ đang truyền qua sợi cáp đó, một gói dữ liệu mạng nén đang di chuyển với tốc độ ánh sáng — 300.000 km/s trong chân không, đủ nhanh để chạy hết một vòng Trái đất tới bảy lần rưỡi trong khoảng một giây. Gói tin mạng chạy về phía nam từ bên dưới con đường nhựa, phóng qua chiếc xe máy khi nó đang đi chầm chậm với vận tốc nhàn nhã 36 km/h.
Đứng sừng sững ở góc phố là một cửa hàng mì ramen đắt khách. Dọc trên phần đường gần cửa hàng có những chiếc xe ô tô đậu trái phép xếp thành hàng dài, và số lượng của chúng vẫn nhiều như mọi đêm. Một người đàn ông trung niên ngồi xổm bên dưới cột đèn bên vệ đường, nôn ra hỗn hợp bia và mì đã tiêu hóa một phần xuống nền đường nhựa. Ở ngoài cửa hàng, một cô gái đang đứng xếp hàng đã nhăn hàng lông may lại vì cảm thấy ghê tởm và nép mình vào lưng bạn trai. Ngã tư bên kia, một gã ngoại quốc đang dùng dao đe dọa nhân viên của một cửa hàng tiện lợi mở 24 giờ. Giống như chẳng phát hiện tội ác đang bày ra ngay trước mắt, cảnh sát vẫn tiếp tục ra lệnh cho chiếc xe máy tấp vào lề, tiếng còi ồn ào xen lẫn giọng la hét của viên cảnh sát đã vang thật xa trong bầu không khí ẩm ướt về đêm. Hàng đèn hậu màu đỏ nối đuôi nhau về nơi rất xa.
Gói tin mạng đã mặc kệ toàn bộ những điều đó khi nó lao về phía trung tâm mạng - thứ sẽ chỉ dẫn đường đi cho nó. Ngay sau khi tín hiệu nút A đi qua một loạt máy tính và đến máy chủ thì nó đã biến thành một gói tin khác và chạy theo cùng một mạng cáp quang mà nó vừa đi qua. Bỏ qua Gimme all your money! Bỏ qua Dừng xe lại! Bỏ qua Khiếp, gớm quá chừng! Rồi tiến vào căn nhà, qua phòng khách, lên cầu thang, đi dọc hành lang, vào phòng tôi và qua cáp LAN trải dài khắp sàn nhà.[note30563]
Tetsuo đã sống dậy.
Màn hình tivi đã hiển thị hình ảnh từ trên không nhìn xuống Tetsuo ở góc 45 độ. Cậu ta mặc một bộ đồng phục học sinh ngắn cũn cỡn với chiếc quần trông như cái loại quần ống le đời xưa. Một chiếc băng đô màu trắng buộc trên trán đã tôn lên mái tóc manga nhọn hoắt của cậu, còn ở dưới chân thì đang đeo một đôi guốc gỗ cao, và không mang có tất.
Các ngón tay phải của tôi đã đặt trên ba nút của tay cầm điều khiển trong khi tay trái thì giữ chiếc cần gạt bằng một cách cầm tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất ổn định, như cách một người đầu bếp cầm một quả trứng vậy. Đẩy cần gạt sang phải sẽ đưa Tetsuo tiến về giữa màn hình, đẩy sang trái sẽ đưa Tetsuo lùi về phía sau. Nút A giúp cậu ta chặn đòn, nút B để đấm, và nút C dùng để đá. Sự kết hợp của thao tác di chuyển cần gạt và bấm nút có thể giúp Tetsuo thực hiện nhiều động tác phức tạp khác nhau.
Tôi đẩy nhẹ cần gạt hai lần về phía bên phải và Tetsuo đã dừng chạy. Một bức tường gồm các lưới đa giác tô bóng mờ đã chuyển động theo từng bước chân của Tetsuo với một sự đồng nhất hoàn hảo. Một con đường đa giác lướt dưới chân cậu. Từ phía bên kia màn hình kỹ thuật số, có thể nhìn thấy đồ nội thất đa giác được đặt trong ngôi nhà đa giác. Một cặp mây hoàn hảo đến nỗi có thể sánh ngang với việc ngắm nhìn một miếng bơ tan chảy dần đang trôi chầm chậm trên bầu trời xanh ngọc lam hư ảo. Các cột đèn đổ lên trên mặt đất những cái bóng chẳng thay đổi, các góc nhọn của khung dây bên dưới chúng hầu như bị che khuất đi, nhưng không hoàn toàn. Hôm nay lại lại một ngày nắng đẹp ở Thị trấn Versus.[note30564]
Tetsuo chạy xuống Đường Chính rộng lớn cắt ngang trung tâm thị trấn. Trước mặt cậu là một khung cảnh có độ phân giải pixels sần sùi trong nháy mắt đã trở nên sống động chỉ để rồi vụt tắt nhanh chóng khi cậu lại gần.
Dù hiện tại đã mười một giờ đêm, nhưng Thị trấn Versus chỉ vừa mới thức dậy. Ngoài Tetsuo, cũng có nhiều người đang ở trên đường, tất cả đều chạy dọc theo lề đường bên phải. Chẳng có ai đứng lại hoặc đi với tốc độ bình thường.
Tetsuo quẹo vào một khúc cua. Cậu nhảy qua một bức tường rồi sau đó rẽ sang một khúc cua khác. Một người đàn ông đang đi thẳng về phía Tetsuo từ phần đường bên trái.
Tôi nhấn nút A để dừng lại. Các ngón tay của tôi nghiêng cần gạt qua một bên, ra lệnh cho Tetsuo đi về chệch về bên trái. Một phần một giây sau, Tetsuo đã chào hỏi bằng cách dừng lại đột ngột rồi xoay người sang trái. Tetsuo và người đàn ông chạm mặt nhau, mỗi người đều quay vòng quanh vị trí được cho là điểm va chạm. Nếu tôi không bước sang một bên khi quay lại, hai nhân vật sẽ va chạm trực diện rồi.
Tôi lấy bàn phím ra và bắt đầu gõ, các từ mà tôi vừa nhập đã tập hợp lại thành một bong bóng thoại và xuất hiện trên đầu Tetsuo.
> Này, anh bạn đang đi đâu thế kia!
Đánh giá từ thế chiến đấu, nhân vật đang đứng trước Tetsuo là một võ sĩ hạng nặng thuộc trường phái Capoeirista. Hắn ta cao hơn một cái đầu so với Tetsuo có vóc người hạng trung, và Capoeirista có thể thể trọng phù hợp với chiều cao. Capoeirista vẫn giữ im lặng. Tôi tiếp tục gõ một văn bản vì không hài lòng lắm.
> Anh bạn đã bao giờ nghe nói về việc phải đi lề đường bên phải chưa?
Hắn ta mặc một chiếc áo ba lỗ có họa tiết rằn ri và đeo một miếng da bao cổ tay trên cánh tay phải. Tetsuo chống tay lên hông tỏ vẻ bực bội.
> Xin chào? Có ai ở đó không?
Capoeirista đã đáp lại bằng một cú đá.
Chẳng cách nào thấy nó đến. Cứ y như một con ếch đang nhìn chằm chằm vào một con ruồi, và trước khi con ếch lè lưỡi ra thì con ruồi hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ sự nguy hiểm nào, biểu cảm của Capoeirista không có gì thay đổi. Dù sao cũng chẳng thể mong biết được ý nghĩ của hắn từ gương mặt đa giác không có khả năng biểu đạt cảm xúc đó.
Không thể nào hoàn thủ được, Tetsuo đã chịu hoàn toàn sức mạnh đến từ cú đá tống ngang của Capoeirista. Lực của cú đá đó đã khiến cậu bay đi. Cơ thể của Tetsuo đã quay tròn vài vòng trong khi di chuyển trong không trung, rồi đâm sầm vào một bức tường gần đó và rơi xuống đất. Một tiếng rầm to đùng được cường điệu lên đã phát ra từ loa. Tại điểm va chạm, những chi tiết nứt vỡ đã làm mờ các khối bê tông. Thanh đo sinh mạng của Tetsuo đã giảm đi 10%.
Văn bản nhảy trên đầu của Capoeirista.
> Im đi, võ sĩ Karate.
Tôi điều chỉnh độ bám của mình lên cần gạt. Hai bàn tay tôi đã che hết các nút điều khiển. Tetsuo nhảy lên khỏi mặt đất bằng một cú bật tôm, tạo khoảng cách giữa cậu và Capoeirista. Capoeirista đã lao tới, tung ra một cú đá về phía trước khi Tetsuo đứng vững gót chân. Tôi không để tâm tới nút A. Chỉ sử dụng cần gạt, tôi đã khéo léo di chuyển Tetsuo lùi về và sang trái, tránh đi đòn tấn công. Song Capoeirista đã sẵn sàng cho động tác tiếp theo của mình.
Capoeira là một môn võ thuật truyền thống của Brazil và sử dụng những kỹ thuật chân là chính. Những cú đá và đòn quét của môn võ này tạo nên những đường vòng cung uyển chuyển khiến đấu sĩ trông như một nửa vũ công trong trận chiến. Nhưng đằng sau đó, những cú đá ấy ẩn chứa một thứ sức mạnh chết người, đặc biệt là khi được tung ra với lực của một tên thuộc hạng nặng ký.
Quét chân. Đá tống ngang. Đá chẻ. Đá vòng cầu. Capoeirista không để lộ sơ hở giữa các đợt tấn công của mình, khiến cho Tetsuo không còn cách nào khác ngoài phòng thủ. Khi đòn đánh cuối cùng kết thúc, có một khoảng nghỉ ngắn trước khi Capoeirista có thể di chuyển trở lại, nhưng như vậy đã rất đủ. Các đối thủ hạng nặng tích lũy rất nhiều sức mạnh trong mỗi đòn tấn công, nhưng trái lại họ cũng mất nhiều thời gian hơn để hồi phục hơn, khiến cho họ dễ bị tấn công vào lúc đó. Đó là cái giá mà họ phải trả cho sức mạnh đáng sợ đó.
Tôi chuẩn bị sẵn một đòn bay người lên gối để chờ cú đánh tiếp theo của hắn. Đầu gối của Tetsuo đã va chạm và tạo thành một tiếng đùng hoàn hảo - báo hiệu một pha phản công thành công, và Capoeirista đã bay lên trời. Tôi đập bằng đầu gối vào người hắn một lần nữa khi hắn còn ở trong không trung và sau đó cúi xuống đón đầu hắn với một cú đấm lúc tiếp đất. Trước khi hoạt ảnh cú đấm hoàn thanh, tôi đã nhập lệnh tiếp theo của mình: hai lần chạm nhanh vào cần gạt. Ngay khi thời gian hồi chiêu từ đòn đánh cuối cùng của hắn kết thúc, Tetsuo đã lập tức lao về phía trước. Nhấn nút A để hủy bỏ việc chạy, tôi tiếp tục bằng một đòn quét chân thấp. Tetsuo lao tới một lần nữa và tung một cú đấm giáng thẳng xuống lưng của Capoeirista đã ngã xuống. Khi đối thủ vừa đứng dậy được, Tetsuo tung cú đấm nhanh nhất của mình. Bây giờ đã tới lúc mà Capoeirista chơi phòng ngự.
Tôi đã hủy bỏ một combo đấm đá và nhấn vào lệnh tăng tốc. Tetsuo thu chân phải về pha giữa đưa đẩy và lao về phía trước. Đến lúc thực hiện một cú ném rồi. Tetsuo nắm lấy gáy Capoeirista và ném mạnh về phía trước khiến lưng hắn kéo thẳng ra. Tetsuo di chuyển theo sau hắn nhanh đến mức có thể nói cậu cứ như là cái bóng của đối thủ nặng ký.
Capoeirista lăn sang một bên, dùng chân quét ngang một đường khi hắn đã lấy lại được tự do cho đôi chân. Đó là một đáp án trong giáo trình, và tôi đã thấy trước điều này rồi. Tetsuo né đòn một cách dễ dàng sau đó lại tung ra một đòn gối khác. Đòn đánh đã hòa chung âm hưởng với một tiếng răng rắc vang. Tetsuo lại thực hiện một đòn gối nữa khi Capoeirista đang lơ lửng giữa không trung, và đối thủ hạng nặng ký đã bay thẳng vào tường.
Tôi liên tục đấm vào Capoeirista khi cơ thể hắn phục hồi. Hủy, rồi lại đấm. Đấm, đá, hủy, thả gót. Cúi người đấm. Móc hàm. Hủy. Đá thấp. Khi kết thúc, đống thịt tàn tạ của đối thủ của Tetsuo đã nằm bất động trên mặt đất. Một lúc sau, hắn đã biến mất khỏi màn hình. Tay tôi di chuyển đến bàn phím.
> Biến khỏi giải đấu đi, tên yếu đuối.
Thị trấn Versus là game có chế độ online, cách thức truy cập duy nhất là một máy console được kết nối với Internet. Để di chuyển, ta đã có cần gạt và các nút trên tay cầm điều khiển. Để nói chuyện, ta có một bàn phím, và để nhìn, ta có một màn hình TV. Đấy là tất cả những gì mà ta cần.
Không có điện ở Thị Trấn Versus. Không có đường dây dẫn khí hoặc nguồn nước. Những nhân vật sống trong thế giới kỹ thuật số không bao giờ khát. Bọn chúng không bao giờ cảm thấy lạnh, không bao giờ cần phải nấu ăn. Không ai phải bật đèn trong một thế giới làm bằng ánh sáng. Không có cửa hàng tiện lợi, rạp chiếu phim hay sân chơi bóng nào cả. Vào ban đêm, khoảng từ 10 giờ sáng đến 5 giờ sáng hôm sau, tôi đăng nhập và Tetsuo đến Thị Trấn Versus. Một chàng trai không có thật ở một thành phố không có thật. Cậu mới đến đây, và cậu đến chỉ vì một điều: chiến đấu.
Thị trấn Versus là một trò chơi chiến đấu trực tuyến sử dụng Internet để tập hợp những người chơi từ khắp mọi nơi trên thế giới lại với nhau. Họ chiến đấu với nhau bằng cách dùng tay cầm điều khiển để điều khiển các nhân vật trên màn hình. Không có hai nhân vật nào giống nhau. Cơ thể đa giác của các nhân vật chuyển động với độ chính xác siêu khủng khi sao chép kỹ năng của các võ sư thực thụ bằng công nghệ tiên tiến. Các chiến binh đa giác trong một thế giới đa giác.
Các cửa hàng và nhà ở kỹ thuật số, cột đèn và thùng rác, và những công trình khác đổ bóng mờ chập chờn— tất cả điều này chẳng có ý nghĩa gì đối với những người sống ở Thị trấn Versus. Bọn họ chạy trên các con phố để tìm kiếm trận chiến tiếp theo của mình. Cánh tay của họ được tạo ra để đấm, chân của họ được tạo ra để đá. Ngay cả đầu của họ cũng là vũ khí; sau đôi mắt vô hồn đó, chẳng có ý nghĩ nào cả.
Trận chiến với Capoeirista nhanh chóng nhạt dần, Tetsuo chạy dọc Đường Chính và tiến về phía đấu trường—lộ trình mà đáng lẽ cậu phải đi nhưng chẳng hiểu vì lý do gì lại chuyển hướng. Đó là nơi mà tất cả mọi người sẽ ở.
Tetsuo đẩy một cánh cửa kính mờ và bước vào đấu trường. Một tấm áp phích quảng cáo giải đấu mùa 2 sắp tới đang được treo trên bức tường làm bằng đá cẩm thạch. Giải đấu dự kiến khai mạc vào tuần cuối cùng của tháng 6, tức là chưa đầy một tháng nữa. Tetsuo sẽ tham gia, và cậu muốn giành chiến thắng.
Tetsuo tiến đến một phòng tập riêng ở rìa đấu trường, nơi cậu bắt đầu thực hành các đòn kết hợp của mình trên một hình nộm bằng gỗ. Cậu thường hay khởi động trước trận đấu bằng cách này. Vô số nhân vật đã tham gia vào các trận đấu trong các vòng chiến đấu sau lưng cậu. Có thể tưởng tượng ra những võ sĩ từ mọi trường phái: quyền anh rắn, đấu vật, tí quyền, và sumo,...
Ở ngoài cùng bên phải màn hình của tôi có hai nhân vật đang đứng, không đánh nhau mà đang trò chuyện. Dù là ai đi chăng nữa, thì họ đều biết cách sử dụng bàn phím; văn bản trong bong bóng thoại trên đầu họ đều được làm mờ đi. Họ đang đứng cách đó một khoảng khá xa, cho nên những văn bản có vẻ hơi chật chội, nhưng tôi vẫn có thể hiểu được chúng.
> Có lẽ là quyền anh rắn.
Một người đàn ông bận một chiếc áo phông lòe loẹt có họa tiết lạ giữa ngực áo nói. Thế đứng đó đã cho thấy anh ta là một võ sĩ karate giống Tetsuo. Nhân vật còn lại là một võ sĩ hạng nhẹ, có lẽ là một võ sĩ trường phái Nhu thuật. Anh ta mặc một bộ quần áo tập võ màu trắng và ở hông buộc một chiếc váy hakama xếp nếp màu đà dài đến chân. Trên chân anh mang một đôi dép rơm có màu như mới được bện.
> Có lẽ?
Câu trả lời của Karate nổi lên trên màn hình.
> Không ai biết chắc chắn cả.
> Hắn thực sự mạnh đến vậy à?
> Người ta bảo nhau rằng hắn đã đánh bại một trong Top 4 đó.
> Là ai vậy?
> 963.
“Top 4” không phải là danh hiệu chính thức ở Thị trấn Versus, nhưng nó có sức nặng đến mức có thể cho là thế. Theo như những gì người chơi được biết, bốn nhân vật xuất sắc nhất trong trò chơi là Pak, một võ sĩ quyền anh rắn; Keith, một võ sĩ Capoeirista; Tanaka, một võ sĩ trường phái Ưng Trảo Quyền; và 963, một võ sĩ Nhu thuật. Nhưng Pak là người nổi trội hơn tất cả những người còn lại. Người đó đã vô địch mùa giải đầu tiên mà hầu như không có lấy một vết thương nào. Đánh bại Pak là giấc mơ của mọi người chơi ở Thị Trấn Versus.
Tôi để tay nghỉ ngơi và chuyển sự chú ý vào cuộc trò chuyện của họ.
> Cậu không hỏi anh ta kẻ đó là ai à?
> Tôi đã hỏi rồi.
> Và?
> Anh ta đã ở một mình tại Sanchōme khi bị gank. Chẳng có ai biết hắn là ai cả.
Nhân vật bí ẩn rình rập Sanchōme là một chủ đề phổ biến những ngày này.
> PK?
> Ở VT mọi người đều PK mà. Chỉ lại là một cuộc chiến đường phố khác thôi.
> Tại sao anh ta không thử tái đấu với hắn?
> Thao tác của gã này quá tốt.
> Đừng nói 963 chỉ được tiếng chứ không có miếng nhé.
> Ta đang nói về Lord British hung bạo đấy. Chẳng có ai từng đánh bại anh ta cả.
> Có thể chuyện đó là kịch bản được dàn dựng chăng?
Mọi người phải trả một khoản phí hàng tháng để chơi Thị trấn Versus, cho nên người chơi không chỉ là người chơi, họ còn là khách hàng. Các sự kiện theo kịch bản là một thủ thuật mà các nhà phát triển trò chơi đã sử dụng để giúp khách hàng giải trí và online game. Nhưng võ sĩ Karate rõ ràng không bị những lời này thuyết phục.
> Không, tôi nói với ông rồi mà, đó không phải là một kịch bản.
> Tôi muốn tự mình gặp gã đó.
> Hắn chỉ chiến đấu với những người mạnh nhất. Nếu ông không nằm trong top 10, hắn sẽ không bỏ ra thời gian chơi với ông đâu.
> Tôi chả tin một tí nào. Công ty đang mất người chơi, cho nên họ đã tạo ra vài màn kịch để khích động những cuộc bàn tán, chỉ vậy thôi.
> / nhún vai Có thể.
> Một trong Top 4 đứng đầu là võ sĩ quyền anh rắn, phải không?
> Đúng vậy.
> Vậy thì gã đó hẳn là anh ấy rồi.
> Đó là một nhân vật khác.
> Vậy, có thể là anh ấy đang chơi một nhân vật khác. Gã đó cũng cùng trường phái với anh ấy mà.
> 963 nói rằng lối chơi của hắn khác biệt.
> Cậu không thể kết luận thế chỉ từ một trận chiến. Hơn nữa còn từ một trận chiến mà người thua là anh ta.
> Đúng vậy.
> Vậy vì sao anh ấy lại gank mọi người chứ?
> Có lẽ là vì cậu ta thích nhìn thấy sự thê thảm của những người chơi nghĩ rằng mình là trung tâm của thế giới.
> Sao ai cũng thích giống bọn ninja vậy nhỉ?
> Bởi vì nếu làm thế thì khi chẳng may thua trận, sẽ chẳng ai biết đó là cậu ta cả. Cậu ta sẽ không cần phải thấy xấu hổ khi chơi bằng nhân vật chính của mình.
> Có lý.
> Với tôi thì vậy là đủ rồi.
> Có thể ông đúng đấy.
Tôi thấy mình đang nhìn chằm chằm vào màn hình với một ánh mắt thơ thẩn. Một tiếng ting vang lên, cảnh báo tôi rằng nhân vật của tôi đang không hoạt động và tôi nhận ra cuộc trò chuyện của họ đã kết thúc.
Luồng sáng từ TV tràn vào căn phòng thiếu ánh sáng của tôi. Đồng hồ kỹ thuật số trên máy DVR hiển thị 11:45. Không khí đã trở nên ẩm thấp, và bàn tay tôi ấm đến mức khó chịu khi lòng bàn tay chạm vào cần gạt. Võ sĩ Karate và người bạn là võ sĩ Nhu thuật của anh ta đã đăng xuất từ lâu.
Tôi nghe thấy tiếng lộp bộp lộp bộp gõ nhẹ trên mái nhà theo một nhịp điệu riêng biệt, yếu ớt. Trời đã mưa. Ngoài đường vắng tanh, tiếng hú ồn ào từ cái còi máy của xe cảnh sát như chỉ còn là dĩ vãng.
Chẳng hiểu vì sao, nhưng tôi lại không thể đem võ sĩ quyền anh rắn xuất hiện ở Sanchōme ra khỏi đầu mình. Kết quả tối nay: 42 trận thắng, 0 trận thua, 3 trận hòa.