Slime Tensei. Taikensha ga Youjo Elf ni Dakishimeraretemasu

chương 5: slime nhận được di sản của đại hiền giả

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 5: Slime nhận được Di sản của Đại hiền giả

Orphe và Nikola tập hợp hết công trình nghiên cứu về ma thuật trong phòng thí nghiệm.

Bởi vì phòng thí nghiệm mang mục đích thực nghiệm ma thuật, nó được xây dựng cực kì kiên cố. Hơn nữa, còn có những lớp kết giới chế ngự ma thuật. Bỏ lại kết quả nghiên cứu ma thuật ở đây có khi cũng được nữa.

Thế nhưng còn tùy vào sức mạnh, nhưng nó sẽ không bị phá hủy với những đòn tấn công nửa vời.

Nếu là căn phòng này, Orphe thậm chí có thể dùng tri thức ma thuật của con bé.

“Orphe-nee, hầu như tất cả ở đây rồi.”

“Đây là toàn bộ những nghiên cứu thông thường nhỉ.”

‘Bình thường’ theo ý con bé là những cái đã được quyết định là sẽ công bố công khai trong tương lai và những nghiên cứu cá nhân của cô bé.

Mấy cái này có bị cướp đoạt cũng không sao cả.

Vấn đề nằm ở những phát minh có thể phá hủy thế cân bằng giữa các quốc gia cơ.

“Nikola, đây là lần đầu em đi tới khu vực cấm phải không?”

“Mm, nếu em mà đến, Tou-san sẽ giận lắm.”

“Chỗ này là nơi cất giữ những phát minh có thể thay đổi cả thế giới mà. Nó ở mức độ mà chỉ cần một trong số này lọt ra bên ngoài thì quốc gia sở hữu vật ấy đã có thể thống nhất cả thế giới luôn ấy chứ.”

Đúng rồi. Tuy tôi mang danh Đại Hiền giả, nhưng tôi luôn phân định rạch ròi những thứ có thể cho xem và những thứ không được hẳn hoi.

Khu vực cấm là căn phòng để lưu giữ những thứ tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài.

Những vật này tuyệt đối không thể để rơi vào tay tên mập thượng đẳng…gì nhỉ, à Yobuku, được.

Đi qua lối vào bí mật, Orphe và Nikola tiến vào mật thất.

Nỗi sợ khiến Orphe run người và nó được truyền vào thân slime của tôi.

Việc Ophe ôm tôi đã trở thành một thói quen.

Chúng tôi cuối cùng tiến được vào khu vực cấm.

Có 5 cánh cửa, mỗi cái cần một chìa khóa và mã độc nhất vô nhị, và đồng thời là một phong ấn cực phức tạp sẵn sàng thổi bay cả căn phòng nếu nó không được mở khóa đúng cách.

Nói thẳng ra thì, tôi không nghĩ là bọn Yobuku có thể giải mã được phong ấn này.

Nếu chúng quyết định mở khóa một cách bất cẩn, toàn căn phòng sẽ bị nổ tung.

“Orphe-nee, chúng ta có thể đạt được mục đích mà không cần giải phong ấn phòng này đâu.”

“…Đừng như vậy. Đây là đêm cuối của chúng ta ở biệt thự. Chị muốn biết về những gì Tou-san để lại dù chỉ là một chút.”

“Mm, em sẽ xem xét vậy.”

Cả hai quyết định phân chia công việc cho nhau và mở cửa.

Phong ấn sẽ để cho Ma Đạo Giác Ngộ, người elf, Orphe giải quyết.

Trong khi khóa vật chất và giải mã sẽ giao cho Giả Kim Giác Ngộ, người lùn, Nikola.

Tôi có chút thán phục chúng rồi.

Trên thực tế, cánh cửa này không chỉ bảo vệ bí mật, mà đồng thời cũng là bài kiểm tra cho bọn trẻ này.

Khi chúng đủ khôn lớn tới khi mở được cửa này, thì lúc ấy tôi sẽ chỉ dạy chúng những kĩ thuật hắc ám.

Cả hai đứa đều mải mê khiêu chiến thử thách này. Chúng có vẻ như đang phần nào hưởng thụ nó. Những bài toán của tôi từng cái một được giải quyết.

Một tiếng sau, một âm thanh trầm đục cho biết 5 cánh cửa đã được mở ra.

Orphe và Nikola nhảy cẫng lên đập tay. Otou-san muốn khóc quá đi.

Chúng đã vượt qua thử thách. Cả hai đứa nó không nhận ra rằng với việc này thì, thật sự chúng đã đạt được tư cách Ma Đạo Giác Ngộ và Giả Kim Giác Ngộ rồi.

Bên trong là một căn phòng trắng.

Thức sống ma lực như golem và slime…cùng với đó, có những dạng đặc biệt khác mà có thể đánh bay đi lẽ thông thường.

Các ma đạo thư đầy những ma thuật lợi hại. Những phát minh trên thực tế vẫn còn là khái niệm như súng và những dạng cải tiến khác, nằm lăn lóc. Chim sắt có thể bay liệng tự do trên bầu trời mà không cần ma thuật. Một trái bom có thể thổi bay cả quân đội chỉ với một vụ nổ. Thuốc chữa bệnh nan y và những chứng bệnh truyền nhiễm đáng sợ, và ngược lại, những lọ thuốc mang virus gây bệnh, những thanh kiếm nguyền rủa hơn hẳn cả thánh kiếm. Những thứ đều là hiện thực này được chất đống ngay hàng thẳng lối.

Đây là một chiếc hộp cấm, chứa đầy những phát minh có thể thay đổi cả thế giới.

Cả hai đứa con gái bắt đầu săm soi căn phòng một cách ngây thơ.

“Cách otou-san nghĩ còn kinh ngạc hơn cả em tưởng.”

“Đồng ý. Chị nghĩ rằng mình đã sắp sửa bắt kịp cha. Nhưng dường như chị chỉ tự cao tự đại thôi. Chúng ta chỉ thấy có 1 phần của otou-san. Vẫn còn nhiều điều phải học. Quả là áp đảo.”

“Hôm nay là ngày cuối cùng để chúng ta xem xét chỗ này. Hãy học hỏi hết mình với những gì tou-san để lại đi.”

“Mn. Bắt đầu thôi.”

Hai con người tài năng bắt đầu ngấu nghiến học hỏi.

Bởi chúng biết thời gian có hạn, vậy nên chúng không dành quá nhiều thời gian cho từng thứ trong số đó.

Ngay khi chúng nắm được ý tưởng tổng quát, lập tức chúng liền chuyển sang món khác. Đây là cách nghĩ của những thiên tài, chỉ bằng ý tưởng tổng quát, họ sẽ tự mày mò để tạo ra kết quả cuối cùng của chính họ.

Không hề chợp mắt, mấy đứa con của tôi làm việc tới tận sáng.

“Orphe-nee, cũng sắp tới giờ rồi. Tên kia sắp đến rồi đó.”

“…Phiền thật, cơ mà chúng ta hết thời gian rồi. Chuyển tới phòng thí nghiệm ma thuật đi.”

Họ hoàn tất việc vận chuyển những phát minh cấm kị, nhờ vào những golem mà Nikola kích hoạt.

Những thứ này không thể bị hủy bằng lửa thông thường. Kế hoạch là chúng sẽ đốt sạch cả bụi bằng khái niệm hỏa thuật của Orphe.

Orphe mang vẻ mặt cô đơn trước khi đặt tôi xuống và vỗ vỗ tay vào má mình.

Con bé bắt đầu tập trung ma lực.

Có lẽ đốt những di sản tôi để lại là buồn lắm, tôi thấy mắt con bé ướt đẫm rồi.

Đừng lo con gái à, không cần phải khóc đâu. Cha sẽ ở với con mà.

“Pyui”

Rốt cuộc đã đến lượt của tôi.

Tôi ăn một trong những phát mình cấm mà đã được gom vào một chỗ. Sau đó, lần lượt, tôi tiếp tục nuốt hết từng cái.

Dĩ nhiên, cái này không phải tôi [hấp thu] chúng, tôi chỉ bỏ chúng vào bụng. Không phải [hấp thu] mà là [Cất chứa], đó là lí do tôi chỉ mất chút thời gian.

Những phát minh cấm kị có lẽ đã được cất trữ yên yên ổn ổn ở chiều không gian khác trong bụng tôi. Phù, thân thể slime này thật là tiện nha.

“Á, Sla=chan ăn hết rồi!”

“Ngạc nhiên ghê, mấy thứ đó sẽ không bị tiêu hóa trong bụng nó đi?”

Orphe trở nên hốt hoảng, ngừng phép và chạy tới chỗ tôi.

Trong tập tài liệu về [Slime tiến hóa vô hạn] mà Orphe tìm được, những mô tả về việc tiến hóa bằng cách hấp thu được viết ra, nhưng lại không nói gì đến [Kho Chứa] cả.

Orphe nhấc tôi lên và banh cái thân slime trong suốt của tôi ra.

“Sla=chan, em có sao không?”

“Pyui”

Tôi đáp trả lại hăng hái.

Khi làm vậy, Orphe phì cười.

“Ahahahaha, trí khôn con người, những phát minh cấm, tất cả đều bị ăn sạch phải không. Thật hối hận phải không.”

“Ừm. Bất kể phát minh ra gì, chung cuộc vẫn kéo nhau vào dạ dày hết phỏng. Dù cho con heo âm mưu cố gắng đánh cắp những thứ này, thậm chí chúng ta cũng tuyệt vọng bảo vệ, đúng là trò cười với góc nhìn của một chú slime ha.”

Hả, ngộ làm sao, Orphe và Nikola nói những triết lý sâu sắc kì quái như thể chúng đang được giải trí.

Phải chọc ghẹo tụi nó tí mới được.

“Pyui”

Tôi lấy ra cuốn ma đạo thư Orphe lần cuối đọc, và vẻ như con bé muốn đọc tiếp.

Nếu tôi nhớ không lầm thì, đó là cuốn ma đạo thư về phép chiến thuật có thể dùng trên chiến trường. Mana tràn đầy trong tự nhiên và ma lực trên chiến trường từ các ma thuật sư của hai phe đã mất sẽ bị tiết ra và giữ lại trong không khí. Một bí thuật sẽ thi triển một ma pháp cao cấp bằng cách điều khiển lượng mana ấy mà không cần phải tiêu hao thứ gì khác, đó là phép được ghi trong sách.

Tôi đưa cho Orphe.

“Pyui”

“A, cảm ơn em. Ê này, Sla=chan có thể lấy ra cất vào những vật Sla=chan ăn? Trên hết, chúng còn không bị ướt. Sla=chan tài vậy ta?”

“PyuiPyui”

“Hừm, nếu là vậy, thì thử cất cái này xem, và lấy ra ma đạo thư liên quan tới việc sáng tạo undead và điều khiển linh hồn mà Tou-san đã viết xem, Necronomicon ấy.”

Tôi nhận quyển sách con bé đưa lại và lấy ra quyển khác.

Gương mặt Orphe sáng lên hứng thú.

“Tuyệt quá, Sla-chan! Bằng cách này, chúng mình có thể bí mật mang ra hết. Chẳng ai sẽ nghĩ chúng ở trong bụng của Sla-chan đâu.”

Nâng tôi qua đầu cô bé, Orphe xoay tròn vòng lại vòng.

Nikola nhìn với ánh mắt thèm thuồng.

“Nè, Sla-chan. Em có thể lấy ra chuyên đề thiết kế bom hạt nhân mà chị đang đọc không?”

“Pyui”

Tôi nhanh nhẹn mang ra quyển sách được yêu cầu.

Nikola tròn xoe mắt.

“Orphe-nee, có lẽ nào, không hề có giới hạn cho số lượng vật mà Sla-chan có thể cất vào bụng, và trên hết là, em ấy có thể mang ra bất cứ khi nào mình muốn. Nói cách khác, Sla-chan không chỉ biết ăn vào, mà em ấy còn có thể lấy những dữ liệu nghiên cứu chỉ nên được lấy ra trong bóng tối của cha, của chúng ta và cả đồ vật tùy thân nữa.”

“….em nói có lý lắm. Để chị hỏi xem. Sla-chan ơi, có thật là em có thể bỏ bao nhiêu thứ vào bụng tùy thích không?”

“Pyui(Chấp hết)!

“ “Sla-chan tuyệt quá đi!!” “

Hai cô con gái đồng thời ôm lấy tôi.

Aaah, quả là hết ý. Papa sẽ cố gắng hết mình.

“Nhanh lên thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian. Hãy để Sla-chan ăn từ A tới Z!”

“Mm, Orphe-nee, theo em nghĩ, nếu không có gì để lại thì khả nghi lắm, nên chúng ra hãy để lại vài món giả, những nghiên cứu không giá trị ấy.”

“Un, ý kiến hay đó em. Đối với bọn người đó, điều chúng ta thấy vô giá trị thì có lẽ đủ kinh ngạc với chúng rồi.”

Cả hai đứa nó cùng gật đầu. Chúng đều không còn u sầu như trước kia, mà tràn đầy hy vọng.

“ “ Đóng thùng, bắt đầu!! “ “

Sau đó, tôi bị kéo lê vòng quanh bởi hai cô con gái, và phải cất dữ liệu và kết quả nghiên cứu từng cái một, ngay cả những vật dụng cá nhân của chúng cũng bị nhét vào.

Mà tiện nói, tôi có thể đọc những vật trong bụng tôi nha.

Tôi không đọc nghiên cứu của mấy đứa con gái, nhưng với cách nghĩ và kĩ thuật độc nhất, chúng nghiên cứu những lĩnh vực mà tôi không biết.

Không hề chịu thiên hướng của cha mẹ, sự nghiên cứu đó mới thật sự là tuyệt vời.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có lúc tôi được học hỏi ở con gái mình.

Tôi nhồi nhiều thứ khác nhau vào bụng mình, nhưng vật duy nhất mà tôi kịch liệt phản đối là đồ lót.

…Tôi cảm thấy thật kinh dị khi phải ăn đồ lót của con gái mình.

Tất cả số đó được nhồi vào va li.

Rồi sau khi việc chuẩn bị đã xong xuôi một cách ầm ĩ, lúc mọi thứ đã chật cứng trong vali. Ngay lúc đó, tên phì lũ thượng đẳng aka Yobuku xuất hiện.

Hắn lại đập cửa thô lỗ như lúc trước.

Orphe và Nikola ra lối vào trong khi chỉ mang vali của chúng.

“…cái mặt rạng rỡ thế là sao hả. Ta nghĩ bọn mi sẽ sướt mướt suốt cả đêm chứ.”

Tên mập thượng đẳng này nhất định dự định thưởng thức cách hắn quấy rối Orphe.

Thằng ngu, miễn là tao ở đây, thì không có chuyện tao để nó xảy ra nhá.

“Cô đã quyết định chưa? Trở thành tình nhân của ta, hay bị đuổi khỏi nhà?”

“Tôi quyết rồi. Tôi sẽ rời ngôi nhà này.”

Orphe dõng dạc nói mà không hề đắn đo.

Yobuku sửng sốt với một vẻ phản ứng bất ngờ.

“Cô không cảm thấy gì sao, rằng công trình nghiên cứu của cha mình bị cướp đoạt à? Cô làm trợ lý cho ta cũng tốt lắm biết không?”

Tuy ý định thực sự của hắn là khiến con bé thành nhân tình, song hắn cũng muốn Orphe, người đã đưa ra kết quả nghiên cứu hạng 2 trong hội nghị ma thuật, thành trợ lý của hắn, và chiếm đoạt thành quả lao động của con bé. Vả lại, không có năng lực của Orphe, hắn sẽ không thể đạt được tiến triển nào kể cả khi nghiên cứu của tôi vào tay hắn. Do đó, hắn muốn lợi dụng Orphe, đó mới là ý định thực sự của hắn.

“Đúng vậy, tôi đưa chúng cho ông cả đây. Muốn làm gì thì làm đi.”

“Ta hiểu rồi. Cô đang giấu diếm tất cả dữ liệu nghiên cứu trong túi chứ gì! Qua sao được mắt ta. Các anh hiệp sĩ, lục soát hành lý của nó.”

Theo lệnh hắn, vali của Orphe và Nikola bị mở ra.

Bên trong là áo choàng ngoài và đồ thay, cùng với chi phí đi đường, thức ăn tiện dụng, một vài lọ thuốc cùng công cụ.

“….Ơ, không có dữ liệu à. Hà, ta sẽ cho cô một cơ hội nữa. Cô thiệt sự chắc chắn chứ? Cô có thể được sống xa hoa nếu ở lại biệt thự này đó.”

“Chúng tôi đã quyết rồi. Bái bai nhé, không còn nhiều thời gian nữa, chúng tôi sẽ khởi hành.”

“Đi thôi Orphe-nee.”

Cả Orphe và Nikola cùng vượt qua mặt Yobuku.

Họ không hề ấp úng chút nào. Tất cả đồ vật quan trọng đều ở trong người slime tôi, mà Orphe đang ôm.

Yobuku nhìn dáng họ đi xa dần với một biểu cảm câm nín.

Yobuku có lẽ bị bọ hay con gì đó cắn, hắn đang gãi cổ và bả vai sưng đỏ tấy. Fufufu, trừng phạt hoàn thành. Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ phường vô lại dám làm con gái tôi khóc.

Hai đứa nó bắt đầu trò chuyện sau khi không còn thấy đám hiệp sĩ nữa.

“Orphe-nee, công trình nghiên cứu không sao, nhưng thật buồn khi chúng ta đã mất ngôi nhà đầy những kỉ niệm.”

“Chị cũng buồn vậy. Xét cho cùng, đó là biệt thự mà tụi mình đã sống cùng với Tou-san.”

“Hôm qua tụi mình đã nói rồi, chúng ta nhất quyết sẽ lấy lại ngôi nhà.”

“Dĩ nhiên. Vì điều đó, chúng ta sẽ kiếm tiền chứ, phải không.”

Hôm qua, trong lúc đóng gói đồ, họ đã nói chuyện cùng nhau.

Nếu Yobuku biết rằng không có kết quả hay tài liệu nghiên cứu nào đáng nói cả, hắn nhất định sẽ mất hứng thú với tòa biệt thự. Thực sự mà nói, căn nhà đầy những bẫy rập, thế nên để sống được bình thường tại đó, cần phải có sức mạnh nhất định. Do đó rõ ràng hắn sẽ nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.

Nếu trường hợp ấy xảy ra, hắn sẽ đem ngôi nhà ra bán.

Cả hai đứa con tôi đều thề rằng nếu như hắn đem bán, chúng nhất quyết sẽ mua lại dù đắt cỡ nào.

Bởi vậy, chúng sẽ lên đường và kiếm tiền.

“Nikola, giờ chúng ta sẽ đi về hướng đông.”

“Lý do?”

“Chị nghe nói quê hương của Tou-san ở hướng đó. Hơn nữa, điều kiện cũng khá tốt, nên chắc có lẽ dễ kiếm được tiền.”

“Em đồng ý. Em sẽ kiếm thật nhiều tiền bằng sức mạnh của Giả Kim Ngộ Đạo. Em cũng sẽ nghiên cứu trang bị cho đến khi chúng mình mua lại căn biệt thự.”

“…Làm ơn đừng cố quá nhé. Nếu Nikola thích, thì em có thể tạo nên vô số vàng bạc phải không.”

Giả kim thuật là ma thuật biến đổi kim loại khác thành vàng. Nếu việc ấy mà thành sự thật, có lẽ cơn hoảng loạn về thị trường giá vàng sụp đổ sẽ tới ngay tức khắc.

“Em biết. Em sẽ nghe theo lời dạy của Tou-san.”

Và như vậy, người elf, người lùn và chú slime bắt đầu chuyến hành trình của họ.

Cặp chị em thề rằng sẽ kiếm tiền để ngày nào đó sẽ mua lại nơi chốn kỉ niệm, thẳng tiến về phương đông.

Cùng với một ông cha chỉ là hơi bảo bọc thái quá.

“Pyui!”

“Em sao vậy, Sla-chan?”

Tôi vô tình thốt lên tiếng kêu khoái chí.

Có hai nguyên do làm tôi khoái chí.

Thứ nhất, khi tụi tôi đi ngang qua mặt tên ấy, tôi bắn ra một cây kim được chế tác từ xương Chuột Rừng, giống như phun ống thổi.

Cây kim đó đường kính nhỏ hơn 1mm. Có lẽ chỉ nhói tí chút.

Nhưng mà, đầu mũi kim được gắn một trong những phát minh cấm kị của tôi.

Chất độc. Trông một lát, tên kia sẽ té quị bởi cơn sốt cao… và rồi, suốt phần đời còn lại “thằng em” hắn sẽ không thể ngóc đầu dậy nổi, fuhahaha.

Tôi làm liều thuốc này hồi còn trẻ cho đám quí tộc quậy phá, những kẻ muốn gieo rắc huyết thống của họ cho mục tiêu để đời.

Như vậy thì, hắn sẽ không bao giờ để con mắt bẩn thỉu của hắn lên Orphe được nữa. Nó là Thuốc Bất Lực. Cực kì hiệu quả chống lại những tên khốn như hắn.

Và thứ hai, tôi đã thu được hết phát minh của mình và có thể thoải mái lấy chúng ra.

Trong số đó, có một vật sáng giá, [Quang Thạch Tiến Hóa]. Nó có tăng uy lực quái vật vượt mức giới hạn, và thúc đẩy tiến hóa.

Tuy sau khi dùng, nó mang lại tác dụng phụ tạm thời, song sức mạnh là không tưởng nổi.

Tôi chỉ có ba báu vật này. Chúng có lẽ sẽ cho phép tôi giúp đỡ mấy đứa con gái một tay khi chúng nỗ lực hết mình mà vẫn không thể đạt được mục đích.

“Sla-chan, em rất vui khi được ra ngoài phải không. Chị cũng rất mong đợi vào chuyến đi từ giờ trở đi đấy.”

“Pyui♪”

Hai người và một động vật (slime) lên đường.

Tất nhiên, chỗ thường lệ của tôi là trong vòng tay Orphe. Thân slime của tôi vừa vặn một cách hoàn hảo trong bộ ngực lớn đẫy đà ấy. Mềm mại, sực nức hương, đúng là thiên đường. Quả là không tệ, khi được cô con gái đáng yêu cưng chiều.

Hôm nay cũng vậy, đại hiền giả đang được con gái elf ôm trìu mến.

————————————————

Chủng tộc: Slime cấm kị.

Lv: 4

Tên: Merlin Enlight

Skill: Hấp thụ | Cất trữ | Cảm ứng hiện diện | Thuộc hạ | Bay I

Vật phẩm: Thuốc axit mạnh; thành phần thảo mộc khác nhau; Quang thạch tiến hóa; Nguyên liệu Chuột Rừng; Nguyên liệu Pidgeotto

Chỉ số:

Physical strength G+ | Endurance G+ | Agility E | Magic power F+ | Luck F | Uniqueness EX

————————————————

Truyện Chữ Hay