Chương 2: Slime trở thành thuộc hạ của cô con gái nuôi elf
Từ lúc đó, vừa hăng say ăn cỏ, tôi vừa tiện thể tìm quái vật, nhưng chỉ tìm thấy hai Chuột Rừng.
Tôi ăn chúng một cách thỏa thê, và cảm thấy chuyển động của mình lanh lẹ thêm, nhưng tôi lại không có thêm skill mới nào.
Bất kể là ăn bao nhiêu quái vật giống nhau, skill tôi nhận được cũng sẽ không tăng thêm.
Nhưng mà thế thì chấp nhận được vì tôi được mạnh lên lại còn tích trữ được tài liệu.
[Mình đã kiếm được đủ thành phần cho thuốc hồi phục bởi vì đã ăn quá nhiều cỏ rồi].
Tôi vốn dĩ là đại hiền giả, tôi nhớ toàn bộ từng công thức của mỗi loại thuốc.
Bởi có thể trữ được mỗi loại thảo mộc thành phần tôi đã ăn bằng [Kho đồ], nên tôi có thể phối trộn và sản xuất trong bụng của mình.
Tôi phun ra chất lỏng từ trong miệng và thử làm một chiếc vòi phun.
….Chẳng có ai có thể nghĩ rằng vòi phun mà một con slime làm cho vui đó lại là thứ thuốc phép hạng nhất mà chỉ có những nhà giả kim hàng đầu mới có thể chế tạo nổi.
Nếu ngày nào đó tôi có thể biến thành người, hãy dùng thuốc phép để trang trải chi phí hành trình thôi.
Còn giờ, tôi mệt rồi, nên hãy về chỗ trú ngụ thôi.
Giường yêu ơi, tao nhớ mày quá.
~papaslime~
Nhờ có [Cảm ứng Hiện diện] của Chuột Rừng, chặng đường về nhà của tôi khá dễ dàng.
Tôi tránh gặp mặt đám con gái và suôn sẻ lọt vào bên trong bằng thân hình slime mềm dẻo.
Khác với khi tôi lẻn ra, có rất nhiều kết giới khác nhau đã dựng lên để phát hiện kẻ xâm nhập tiến vào, nhưng là người lập nên mấy cái đó, tôi biết được những điểm sơ hở.
Có một số nguyên do tôi phải mạo hiểm quay vào nhà của mấy đứa con gái.
Đầu tiên, tôi sợ phải sống cuộc sống lang bạt với thân hình slime mong manh này lắm. Tôi chắc chắn sẽ bị săn bởi những quái vật khác hay mạo hiểm giả bất kì lúc nào. Cho tới khi mạnh hơn, tôi cần phải có chốn ở để ngủ cho an toàn.
Thứ hai, tôi đã bảo di nguyện cuối cùng của mình là không ai được vào căn phòng này. Vậy nên không thể nào mà mấy đứa con gái có thể phát hiện ra slime tôi đang sống ở bên trong.
Thứ ba, nếu tôi không thấy được con gái elf Orphe và con gái lùn Nikola, hai đứa đặc biệt được tôi nuông chìu trong mấy đứa con, chấp nhận cái chết của tôi và tiến bước lên; thì không tránh khỏi việc tôi sẽ lo lắng cho hai đứa nó.
Phải tiếp tục chăm chỉ và cố gắng mạnh thêm nữa vào ngày mai. Rồi sau đó, nếu có thể thì tôi sẽ bí mật nhìn trộm mấy đứa con một cái.
Trong khi suy nghĩ những thứ như vậy, tôi trở lại vào chiếc quan tài yêu dấu, thả lỏng sức lực và lại trở thành chất lỏng. Thế này là đúng là thoải mái nhất. Ngày đầu tiên trong cuộc đời slime, mà tôi vẫn chưa quen, khá là mệt mỏi.
Phải nghỉ thật tốt tối nay và sẵn sàng cho hôm mai thôi.
~papaslime~
Tôi ngủ rất nhiều và đang cảm thấy rất sảng khoái, vận sức lực vào trong cơ thể, tôi lật nắp quan tài và chui ra ngoài.
Hôm nay hẳn sẽ lại một ngày vui đây.
“Mày làm cái này đó ư?”
Tôi bắt gặp ánh mắt con gái mình.
Đang đứng ở đó chính là người mà tôi ban Ma thuật, người con gái thứ ba người elf, [Ma Đạo Ngộ], Orphe Enlight.
Tóc vàng óng ả, đôi mắt xanh ngọc bích lấp lánh, da trắng như men sứ, tay chân thanh mảnh, nhưng bầu ngực tuyệt dzời chẳng hợp với độ tuổi 14 tí nào.
Một cô gái với vẻ đẹp vô song sẽ khiến mọi cái đầu phải ngó lại nếu cô đi ngang qua phố.
Cô bé Orphe đó luân phiên nhìn giữa slime tôi và cái giá trống không, chỗ tôi nuốt hết đống thuốc.
Tuy rằng con nhỏ luôn có nụ cười hiền từ trên khuôn mặt, nhưng giờ đây miệng con bé lại thành hình へ.
Hả? Lạ thật nha. Lời trăn trối của tôi là không ai được vào phòng này mà. Trong ba năm sống ở đây Orphe chưa hề cãi lời tôi lấy lần nào hết mà.
“Slime-san đã ăn thịt otou-san rồi hả? Không chỉ mày làm vậy mà còn phá luôn cả kệ sao?”
Tôi cảm thấy lạnh xương sống… tuy rằng cơ thể slime làm gì có cái đó.
Orphe giận rồi.
Sau cùng, tôi là con slime đã xơi tái xác của cha cô bé và vui vẻ ăn hết di vật ổng để lại.
…Tệ, tệ hết sức.
Tôi không thể truyền đạt gì bởi cơ thể slime cả.
Mà nói, tôi cũng không bỏ chạy khỏi Orphe được.
Sau khi tôi chết rồi, đứa gái này có lẽ là ma thuật sư mạnh thứ ba của thế giới.
Không còn gì để mất, tôi thử bắt chuyện.
Vận lực vào thân slime, tôi biến dạng và cố gắng làm thành thanh quản, với một tiếng kêu….
“Pyuui”
Chỉ có một tiếng dễ thương vọt ra.
Lẽ nào đời slime tôi chấm dứt ở đây sao?!
“Trẻ hư phải bị phạt, mày biết không?”
Orphe chỉ ngón tay vào tôi.
Lượng ma lực thật kinh người. Thân slime này kháng đòn tấn công vật lý rất tốt, nhưng chống lại ma thuật thì nó lại rất yếu ớt. Nếu tôi trúng phải cái này, đừng nói chi là ngỏm, tôi sẽ bốc hơi thiệt luôn đấy.
“Puyu, puyyu…”
Chết bầm, nếu đây mà là cơ thể trước đây của tôi, thì tôi đã nhận biết được loại ma thuật nào và đối chọi lại bằng cái đối lập. Giờ đây tôi chưa Tiến hóa đủ, tôi còn không thể đọc được trận đồ ma thuật mà Orphe dùng.
Orphe đã hoàn tất.
“Ràng buộc chúng ta bằng quan hệ chủ tớ, [Khắc ấn Nô lệ].”
Orphe bắn ra một lượng ma thuật khủng khiếp.
Tôi cảm thấy nóng, không ở thân thể, mà là linh hồn.
[Khắc ấn Nô lệ].
Nói đơn giản, đó là ma thuật nô dịch sẽ biến quái vật thành thuộc hạ.
Một ma thuật cần người sử dụng phải có ma lực vượt trên vài cấp độ so với mục tiêu để thành công, và vô tác dụng đối với những người dùng ma thuật.
Thế nhưng, Orphe đây sở hữu ma lực cách biệt đến hai con số, con bé có lẽ sẽ dễ dàng khống chế ngay cả quái vật cấp cao.
Không đời nào một chú slime mới sinh như tôi có thể phản kháng nổi.
Dấu ấn của Orphe đóng vào linh hồn tôi.
Như vậy là, tôi đã nhanh chóng bị con gái mình thuần hóa.
“Mồ, em sẽ không còn quậy được nữa đâu.”
Orphe mỉm cười và ôm chặt lấy tôi.
Cái cảm giác co co giãn giãn của bộ ngực Orphe truyền vào tôi.
Ấm quá, mềm quá, thật là phê quá.
Cái cảm giác thỏa mãn này là gì thế? Tôi có thể cảm thấy tình mẫu tử từ con gái mình. Nếu nói thành lời, tôi thấy cứ như là cảm giác an toàn như một trẻ sơ sinh trong lòng mẹ vậy…. Babumi[1]? Chắc cái gì tựa như thế.
“Xin lỗi vì làm em giật mình. Chị biết slime-san là [Slime Tiến hóa Vô hạn] mà Otou-san đã tạo nên. Em biết không, hôm qua, chị đã phát hiện ra tài liệu đó. Chị nghĩ loại thuốc thần kì đổ vào quan tài chắc là em nên chị đến kiểm tra. Otou-san thật xấu tính phải không? Vì ông đã giấu chúng ta về việc tạo ra em rồi cứ vậy mà qua đời.”
…..Quái.
Tôi đã cất giấu hết những nghiên cứu về [Slime tiến hóa vô hạn] rồi mà.
Orphe, con đã nghiên cứu sâu tới chừng nào vậy. Tài liệu được giấu trong chỗ kín mà không thể bị phát hiện chỉ bằng sự nhẫn nại thông thường. Thậm chí tôi còn lập nên ba tầng phong ấn. Hơn nữa, tôi đã viết tất cả dữ liệu nghiên cứu bằng mã nguyên bản để mà dù có bị người khác tìm thấy cũng không sao.
Vậy mà, làm sao con bé tìm thấy tài liệu tuyệt mật chỉ trong vòng 1 ngày sau khi tôi chết đi, mà còn giải mã được nữa chứ?
Tôi khâm phục tài năng và năng lực của con gái mình. Không hổ là [Ma Đạo Ngộ]. Đúng là cái tên không chỉ để làm kiểng hử.
Mà, ít ra tôi không để lại bất kì thứ gì liên quan tới cách chuyển dịch linh hồn sang quái vật trong bất cứ tài liệu nào.
“Otou-san đúng là kì quái phải không. Bỏ một con slime vào quan tài của mình, và để nó ăn thịt ông ấy. Chị chẳng biết có phải ông muốn thành chất dinh dưỡng cho chú slime ông đã tạo ra không nữa, dù sao thì ông cũng đã mất rồi nhỉ?”
An toàn rồi.
Quả nhiên, con bé không hề nghĩ rằng tôi đã tái sinh vào con slime.
“Thôi, slime-san lấm bẩn rồi nè, vậy nên chúng ta đi tắm đi. Vì Otou-san đã tạo nên em, tức nghĩa em sẽ là em trai của chị đúng chứ? Fufu, ừm, em là slime, nên từ nay tên em sẽ là Sla-chan. Làm ơn chiếu cố chị nha.”
Nói đoạn, Orphe ôm tôi và đi tới nhà tắm.
Dừng lại đi, Orphe. Con đã 14 tuổi đó.
Cách đây 2 năm không phải con bỗng dưng hét lên với Otou-san rằng thật xấu hổ khi tắm chung cùng với ta sao?
Lúc đó, otou-san thật sự buồn lắm đấy, con có biết không.
“Sla-chan à, em có hứng thú với việc tắm hé.”
“Pyuii (Không mà)”
Cứ như vậy, con bé lờ đi tiếng kêu của tôi và thẳng tới nhà tắm.
~papaslime~
Cùng với Orphe, bọn tôi ngâm mình trong bồn tắm.
Bởi vì sở thích của tôi và Orphe, một cái bồn tắm tuyệt dzời được gắn vào biệt thự này. Cái bồn tắm sẽ rút nước ngầm từ lòng đất và nước được pha bởi rất nhiều bột tắm tự-tay-làm của Đại hiền giả.
Tôi thậm chí xây dựng cả cái thứ tầm thường như vậy đó. Ý tưởng ấp ủ của tôi là vật đó sẽ làm cho con người hạnh phúc,
Giống như lúc nãy, tôi bị ôm chặt bởi Orphe. Quá nhiều đụng chạm trực tiếp truyền vào người slime tôi.
“Sla-chan, có tuyệt không hả?”
“Pyuui”
Vì tôi chỉ có thể nói như vậy, nên lời đáp khá mơ hồ.
…Con bé quả thật lớn rồi nhỉ.
Những gì tôi biết chỉ là tới khi con bé lên 12. Không ngờ con bé lớn tới cỡ này trong vòng 2 năm.
Cục mỡ con bé ịn vào tôi chắc vừa khít với một bàn tay.
Không quá khủng, song đã trên trung bình đối với một đứa con gái 14 tuổi.
Elf phát triển như con người cho tới khi họ lên 16, khi đó tốc độ phát triển sẽ giảm tới 1 phần 10.
Nói cách, vẫn còn 2 năm để Orphe phát triển thêm nữa.
Tôi rất là trông mong vào tương lai đó.
Dù vậy, tôi mừng là Orphe vẫn ổn. Tôi đã lo là con bé sẽ gục ngã và khóc lóc nhưng giờ tôi thấy nhẹ lòng rồi.
Sau khi thấy được tình hình Nikola và nếu cả hai đều tốt, ngay khi tôi tiến hóa đủ sức dùng ma thuật, tôi sẽ xóa bỏ [Khắc ấn nô lệ] rồi lên đường hành trình.
Đó vốn là ma thuật tôi phát minh, thế nên giải quyết nó đối với tôi dễ như trở bàn tay.
“Sla-chan, mùi em thiệt y như otou-san vậy.”
Orphe vùi mặt vào thân slime tôi.
Tôi vận sức để thân mình cứng đi một chút. Bằng không thì mặt Orphe sẽ ngập vào người tôi mất.
Á a à, không có tác dụng gì hết. Tôi đang mất đi sức mạnh. Sự ấm áp của bồn tắm và sự co co giãn giãn tuyệt dzời đang cướp đi sức mạnh của tôi.
Tôi đã tới giới hạn rồi.
Đang nghĩ ngợi, tôi cảm thấy lạnh lẽo.
“Pyuui?”
“Xin lỗi nha, Sla-chan. Cho chị ôm thêm chốc nữa.”
Y như Orphe nói, con bé siết chặt lấy slime tôi.
Người tôi ướt đẫm nước mắt của Orphe.
…Con bé này không ổn gì hết. Con bé chỉ cố hết sức cư xử vui vẻ với tôi thôi.
Con bé là người có cảm xúc nhiều nhất với tôi trong số mấy đứa con gái.
Trong sự tất bật với đám tang và thu xếp tài liệu của tôi, con bé không có thời gian để buồn bã, để bây giờ, nước mắt con bé không thể kìm được nữa.
“Cảm ơn em. Ta cảm thấy đỡ hơn rồi, nhờ Sla-chan đó.”
“Pyuui”
Orphe tách mặt khỏi cơ thể slime của tôi.
Sau đó cô bé nhoẻn miệng cười. Vẫn còn ít vệt nước mắt. Thấy con bé mạnh mẽ nhưng nụ cười lại mong manh đến thế, trái tim tôi uất nghẹn.
“Mai ra ngoài đi Sla-chan. Em khác với những con slime thông thường khác, và sẽ lớn mạnh không ngừng phải không? Phải chăm chỉ và cố gắng mạnh hơn nha. Sla-chan còn yếu lắm, chị sợ những quái vật khác sẽ cướp em đi mất.”
“Pyuui”
Tôi đáp lại.
Trái tim tôi dao động.
…Tôi dự định nhanh chóng giải [Khắc Ấn nô lệ] ngay khi có thể làm được ma thuật một cách rõ ràng.
Thế nhưng, tôi đổi ý khi trông thấy Orphe ôm tôi với nước mắt trên gương mặt.
Tôi sẽ ở bên Orphe thêm ít lâu nữa.
Giấu đi danh tính, tôi sẽ trông nom con bé như một thuộc hạ cho tới khi con bé có thể tự bước đi trên đôi chân mình.
Hơn nữa, tôi nhận ra một điều quan trọng khác.
Đứa bé Orphe mà tôi nuôi ngày nào đã lớn khôn thành một cô gái tuyệt vời. Con bé không còn bé bỏng nữa mà đã thành một thiếu nữ,
Orphe xinh xắn, việc nội trợ là hạng nhất cộng thêm với tài năng ma thuật. Trên hết, con bé dịu dàng cho tôi thấy nụ cười tuyệt nhất.
Không đời nào mà ruồi nhặng không bâu vào con bé được.
Tôi phải bóp nát hết lũ ruồi nhặng với danh nghĩa một người cha.
“Sla-chan, em sạch rồi đó.”
“Pyuui♪”
Thân thể này là bất tử, không cần phải sống vội vàng.
Hãy tận hưởng cuộc sống của một chú slime trong vai trò thuộc hạ của Orphe, Sla-chan, thêm ít lâu.
Orphe đứng dậy khỏi bồn tắm và ôm tôi trong tay.
Slime tôi lại bị ấn vào cặp bưởi của con bé.
…Tôi sẽ canh chừng con bé như một người cha tới tận cùng cay đắng. Tôi tuyệt nhiên không bị mê mệt bởi cảm giác được ôm đâu. Tôi tuyên bố điều đó bằng tất cả danh dự của mình.
Đại Hiền giả tái sinh thành slime, lúc này đang nằm trong vòng tay con gái nuôi của mình.
————————————————-
Chủng loài: Forbidden Slime
LV 3
Tên: Merlin Enlight
Skill: - Hấp thụ - Cất trữ - Cảm ứng hiện diện – Sử ma
Kho đồ: – Thuốc acid mạnh – Thuốc hồi phục – Nguyên liệu thảo mộc đa dạng – Nguyên liệu Chuột rừng.
Chỉ số:
Sức mạnh: G
Sức chống chịu: G
Tốc độ: F
Ma lực: F
May mắn: F
Đặc biệt: EX
————————————————-
Chú thích
↑ dịch: gg バブみ hoặc xem cái này