Chương 2- Bền bỉ vượt qua giới hạn
“—Người có thể vui lòng cho tôi xem chỉ số của người được không, chỉ một chốc thôi?”
“Chỉ số hả? Nghĩ lại thì, tôi chưa từng coi nó ra sao suốt cả thời gian dài rồi.”
Bất luận thế nào, nó cũng không cần thiết cho lắm. Bởi quanh đây, quái vật duy nhất chỉ là slime mà thôi. Chưa hề có phút giây nào mà tôi cảm thấy là mình đã lên cấp cả.
Nhưng mà, nếu nói tôi chỉ đánh slime thôi là nói dối.
Nếu đi tới bìa rừng, ta sẽ bắt gặp những con thỏ. Thế nhưng, vì nó là một con quái vật yếu xìu, nên tôi dễ dàng tiêu diệt nó bằng con dao.
Con dao này hẳn đã được đặc chế. Dù cho 300 năm đã trôi qua, đến tận lúc này con dao vẫn không hề trầy xước gì dù tôi dùng nó thường xuyên. Sau khi nghĩ kĩ về nó thì, tôi vỡ lẽ ra. Có lẽ, đây là một vật phẩm rất đắt tiền! Dù vậy tôi sẽ không bán nó đâu, bởi nó đã phục vụ tôi trong suốt 300 năm qua rồi mà.
“Phù thủy Cao nguyên-sama, người đã trông coi làng Furuta này suốt phải không? Do đó tôi nghĩ chỉ số của người ắt phải rất ghê gớm. Tôi chỉ hơi hơi tò mò về nó một tí thôi.”
Đôi mắt của nữ nhân viên trẻ long lanh đầy hóng đợi.
Tôi hơi ngượng, vì nhận được sự tôn kính đáng kể từ dân làng Furuta.
Tôi đã ra tay giúp đỡ làng mỗi khi họ gặp rắc rối. Đã có vài trận dịch bệnh xuất hiện trong 300 năm qua, nhưng tôi đã chuẩn bị thuốc men và thảo mộc để giúp mọi người chống lại bệnh tật, nhờ đó họ đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Nhưng khi những dân làng mới được sinh ra, họ chỉ đơn thuần nghĩ về tôi, người đã trông coi toàn thể ngôi làng từ trên cao nguyên, như một vị thần hộ mệnh.
Còn tôi thì chỉ tận hưởng cách sống chậm rãi, thế nên sự sùng kính quá thể này thật không mấy dễ chịu.
“Cô có thể xem chỉ số của tôi, nhưng chẳng có gì đặc biệt về tôi ngoài việc tôi là một phù thủy bất tử có một số kiến thức về thảo dược đâu. Tôi chẳng thể tưởng tượng ra nổi cảnh mình là một người giống một thám hiểm giả huyền thoại đâu.”
“Lại nữa, người khiêm tốn quá rồi. Bảo rằng chuyện đó chẳng phải là vấn đề to lớn gì có lẽ là tiêu chuẩn của Phù thủy-sama, phải không ạ?”
“Ừm, dù gì thì cô nhìn nó chút cũng chẳng hại gì. Vì nó cũng sẽ bình thường thôi.”
Tôi đặt tay mình lên tấm bảng.
Nếu đây là Nhật Bản, thì sẽ có một sự thay đổi lâm ly bi đát sau 300 năm, nhưng thể giới này chỉ đổi một chút thôi. Bảng đá vẫn làm việc cho tới tận bây giờ. Mà, chỉ số vẫn hiện lên, nhưng lần này có cảm giác là công nghệ đã cao hơn.
=====
Azusa
Chức Nghiệp: Phù thủy
Level 99
Thể lực: 533
Công kích lực: 468
Phòng ngư lực: 580
Ma lực: 867
Tốc độ: 841
Trí lực: 953
Ma thuật: Thuấn gian di động (teleport); Không vậ;n Hỏa Diễm; Long quyển (Cuồng phong); Giám định Vật; Địa chấn (Động đất); Băng tuyết; Lôi kích; Chi phối Tinh thần; Giải chú; Giả độc; Phản ma pháp; Hấp thu Mana; Lý giải Ngôn ngữ; Biến Thân; Sáng tạo Ma thuật.
Khả năng đặc biệt: Kiến thức thảo dược, Ma Nữ Trường sinh Bất Tử; Gia tăng kinh nghiệm thu được.
Điểm kinh nghiệm thu được: 10,840,086
=====
“………….EH?”
Những con số kì dị hiện ra…..
“À há, cái bảng đá này hư rồi phải không? Số gì mà như level 99 hiện lên kìa.”
“Wooooaaaahh!!! Phù thủy-sama mạnh quá xá mạnh!!!!!”
Nữ nhân viên kinh ngạc, mém té ghế.
“Thật là hư cấu! Cái đó đúng là mạnh nhất thế giới luôn!”
“Thế nên mới bảo cái bảng đá này hư rồi. Sau cùng, tôi chưa từng giết cái gì ngoài slime đâu cô biết không?? Đạt được con số kinh nghiệm như 10,840,000 đúng là lạ phải không?”
“Thảo nào…Phù thủy-sama, người thường xuyên giết slime trong suốt 365 ngày trong 300 năm đúng không? Đương nhiên là, tôi không biết nhiều lắm, tôi chỉ nghe chuyện dựa trên lời kể của các ông bà trong làng thôi.”
Tiện thể, thế giới này có một Mặt trời và một Mặt trăng, nên họ tuân theo dương lịch.
“Đúng vậy đó. Khoảng 25 con mỗi ngày. Còn khi tôi muốn mua vài cuốn ma đạo thư, hay khi tôi cần sửa nhà, hoặc bất kể khi nào tôi cần tiền, thì tôi giết nhiều hơn số đó.”
Quả nhiên là sau 300 năm, căn nhà cũng như những kiến trúc thiết yếu phải được sửa sang lại. Tôi kiếm được đủ số tiền cần thiết sau khi nhàn nhã giết slime. Không hề có lạm phát hay gì đó quả thực đã giúp tôi rất nhiều.
“Thêm nữa, người nhận được một khả năng đặc biệt từ đâu đó giúp người tăng kinh nghiệm thu được. Tôi không nghĩ là Phù thủy-sama đi ra ngoài nhiều, nên tôi cho là người đã có skill đấy khi người lên cấp.”
“Chuyện như thế mà cũng xảy ra được sao?”
Dù có như vậy đi nữa thì cứ giết slime liên tù tì cũng chỉ tăng lv tôi lên chút ít thôi chứ.
“Khả năng đặc biệt nhân kinh nghiệm thu được lên 2 cho mỗi quái vật.”
“Gì cơ, chỉ 2 thôi ư?”
“Mà kinh nghiệm cơ bản của slime là 2. Nói cách khác, nó gấp đôi. Để tôi tính đã... 365 (ngày) x300 (năm) x2 (giá trị exp một slime) x25 (số slime giết mỗi ngày) x2 (thưởng từ đặc kĩ) …tôi nghĩ chắc phép toán là thế.”
“Ừm, chừng này thì tôi hiểu được. Thế thì, bởi vì tác dụng của tăng kinh nghiệm thu được không hề có trong những ngày đầu của tôi, nên con số tôi nhận thực tế phải nhỏ hơn chứ.”
Ê mà, 25 slime mỗi ngày chỉ là tính toán sơ bộ của tôi thôi, nên nếu thực tế có nhiều hơn thì con số có thể sẽ thay đổi.
“Dù sao đi nữa, để tôi tính chút xem… 10,950,000…..Eeeehhh, có bao nhiêu là chữ số vậy… 10,950,000!”
Rất gần với con số 10,840,000 kinh nghiệm của tôi.
“Tiện thể thì 10,840,000 là tương đương với giết 4380 con rồng, với 2500 kinh nghiệm mỗi con.”
“Còn nhiều hơn diệt rồng luôn sao?!”
“Nó giống như giết 14,6 con rồng mỗi năm….”
Cảm giác thật hư cấu khi lấy rồng làm tiêu chuẩn.
“Dù thế này hay thế nọ thì, con số hiện trên bảng đá không có sai… Sau cùng, Phù thủy Cao nguyên-sama là một phù thủy vĩ đại!”
Tôi choáng váng và khó mà tin vào con số đó được.
Một cảm xúc đang trỗi dẫy trong tôi. Sau cùng, tôi đã ở đây trong một thân xác 17 tuổi tích đầy kinh nghiệm.
Nhưng mà, con số đây quả vô lý…
Thế nhưng, tiếp tục mạnh hơn thế này nữa thì lại hơi quá đáng…
Được rồi, nếu chuyện này lan rộng ra thì sẽ chẳng hay ho chút nào.
Có khả năng là, tôi sẽ phải gánh nghĩa vụ đi giúp đỡ làng theo nhiều cách.
Chẳng hạn, một con rồng chẳng biết đến từ đâu cần phải bị triệt hạ.
Phải ha, tôi chỉ cần làm nó một lần. Chẳng sao hết nếu ta chỉ làm một lần.
Nhưng tất nhiên, sau khi diệt một lần, thì nhất định sẽ phải đi diệt rồng chỗ khác nữa. Dù tôi có thể giết rồng thì đã sao chứ, mọi thứ sẽ tan tành mây khói hết.
Khi chuyện đó xảy ra, cuộc sống chậm rãi của tôi sẽ chẳng còn nữa.
Mỗi ngày là một chuyến thám hiểm. Đó là cuộc sống cống hiến bản thân mình cho công việc.
Tôi không muốn chết một cách khó chịu vì làm việc quá sức nữa đâu….
Tôi phải ngăn tin đồn lan ra.
“Ô, Cô nhân viên-san này, tên cô là gì vậy?”
“Là Natalie.”
Hơ, cô nói là Natalie-san sao? Người này cũng trẻ và bất tử hả? --- --- Đâu thể nào.
Cái tên này đâu có đặc biệt gì đâu, chắc ai đó đặt tên như thế thôi. Chẳng có gì ngoài một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
“Natalie-san, làm ơn đừng nói cho ai nghe về việc này nha. Ngay từ đầu, chỉ số, có thể nói là, thứ đặc biệt như một bí mật cá nhân. Cô đâu muốn số đo vòng ngực của cô bị lan truyền đâu đúng không?”
“À-ờ, nó đúng xấu hổ thật….”
“Vậy cho nên đừng nói cho ai về chỉ số của tôi nhé. Đã rõ chưa?”
“Hiểu rồi ạ. Tôi sẽ cẩn thận không lộ ra rằng người là Phù thủy-sama mạnh nhất! Tôi tôn kính Phủ thủy-sama, nên sẽ tuyệt đối không phản bội Phù thủy-sama sống trong làng này đâu!”
Danh hiệu “Phù thủy Cao nguyên” thật siêu tác dụng ở những chỗ thế này á.
Được rồi! Thế này tôi đã có thể làm cổ im lặng.
Dù sao đi nữa, trong 300 năm vừa qua, chỉ có Natalie-san là hứng thú với chỉ số của tôi. Như thế này thì, những ngày yên bình sẽ tiếp tục thêm 100 năm nữa.
Tôi thấy nhẹ nhõm, đoạn quay về căn nhà trên cao nguyên.
Tôi dùng Băng Tuyết lên thác nước, để xem coi chỉ số có thật hay không.
Tôi vẫn còn chưa tin được nó. Bởi tại hầu như không có cảm giác là tôi đã mạnh lên chút nào cả.
“Hãy đóng băng mọi thứ! Hây!”
Thác nước đông cứng ngắt.
Có vẻ như là thật….
—————————————————————————————
(*)Lời Tác giả
Tôi mừng là tôi có thể cập nhật cái này trước tia nắng đầu tiên trong Năm mới.
Giống một game mà bạn không thể vượt quá lv 99 dù bạn nhiều exp thế nào…. Thiết lập cho thế giới này là như vậy nên tôi hy vọng các bạn hiểu cho. (Emi)