Chương 29: Hiểu biết về Loài Quỷ
Đến bình minh, Beelzebub ra khỏi giường.
Mặc dù vẫn còn đang trong quá trình hồi phục, nhưng có vẻ như cơ thể cô ấy đã khỏe lại.
“Cô nghĩ là cô có thể giết được ta sao? Ta là một con quỷ cấp cao nên ta đã quen với việc bị người khác sợ hãi rồi. Nhưng ta lại không ngờ một lời đồn như thế lại lan ra-jya”
“Tôi đã phải tuyệt vọng chạy để thoát thân… Vì xưởng sẽ bắt đầu hoạt động lại… Mà, mấy ngày vừa qua, ‘Rượu Dinh dưỡng’ ở trong nhà đúng là đã giảm đi nhỉ.”
“Ta uống đấy-jya. Quả nhiên, nó đúng là tuyệt nhất.”
Có vẻ như hiểu lầm giữa Harukara và Beelzebub đã được giải quyết, nên mọi thứ đã ổn.
“Không, chúng ta nên di chuyển xưởng đến khu vực này thì tốt hơn.”
Harukara dường như đang suy nghĩ một cái gì đó.
“Di chuyển sao? Tại sao phải vậy?”
“Mặc dù việc Beelzebub truy sát Haruka ra chỉ là một hiểu lầm, nhưng cả tộc elf và quê hương em lần này đã bỏ rơi em. Họ thậm chí cũng không thèm làm gì để bảo vệ em cả.”
Tôi nghĩ rằng vì kẻ địch là một con quỷ cấp cao, vậy nên họ có lẽ là đã sợ hãi. Họ có lẽ đã nghĩ rằng nếu chỉ phải hi sinh mạng sống của một cô elf thì như thế đã là có lợi lắm rồi.
“Nếu em mở cửa lại xưởng của mình ở đó, nó sẽ làm gia tăng nguồn thuế thu được ở nơi đó, nhưng như vậy thì không hiểu sao nó lại chẳng hợp lí tí nào.”
“Em là kiểu người thù dai với những người khác, đúng vậy không…?”
Dù sao thì, nó cũng không thật sự ảnh hướng xấu gì đến Vùng Nanterre này ngoài việc tạo thêm công ăn việc làm. Tôi nghĩ rằng mình cũng nên quảng bá một cái gì đó để mọi người được thu hút đến Vùng Nanterre này.
“Và… nếu sống ở đây, em cũng sẽ được sống cùng Sư phụ…”
Harukara đỏ mặt nói vậy.
“Không phải rốt cuộc quan hệ Thầy-Trò chỉ là giả mạo thôi sao? Chị không có ý định muốn dạy em như một đệ tử đâu.”
“Không, sư phụ thật sự đã cứu mạng em, đúng không? Sư phụ cực kì ngầu khi chen vào giữa em và Beelzebub-san. Bởi thế, cảm xúc của em đến giờ vẫn còn đang rung động…”
Tôi thấy quan ngại sâu sắc trước ánh mắt của Harukara.
“Em… em không có những suy nghĩ đầy tính yuri đấy chứ…?”
“Không có đâu ạ.”
“Nếu vậy thì, không vấn đề gì.”
“Em chỉ muốn lần đầu của em là quan hệ khác giới thôi.”
Ôi! Những lời kì quặc vừa mới vang lên.
“M-maa… Giờ chị không còn phòng nào khác, nhưng không sao cả… Tuy nhiên, chúng ta có lịch phân công lau dọn, mua sắm và nấu nướng, thế có được với em không?”
“Vâng! Em sẽ làm việc chăm chỉ!”
Và thế là, số thành viên trong gia đình của tôi lại tăng lên.
Hai cô con gái và hai đệ tử. Nó đã trở thành một căn nhà điển hình của phù thủy rồi. Thật xấu hổ nếu năng lực của một người không ngang bằng khi làm việc với một phù thủy để làm thuốc.
“Hmm. Có vẻ như ngươi đang vui vẻ nhỉ-jya.”
Beelzebub nói trong khi ám chỉ rằng cô ấy đang rất hứng thú.
“À nô, một con quỷ cấp cao không nên sống trong một nơi chật hẹp thế này đâu.”
Dù có nhìn thế nào đi nữa, có vẻ như cô ấy không phải là sợ việc phải sống gần Beelzebub, mà lại cảm thấy e thẹn và ngại ngùng.
“Vì ta đã có một nơi để sống hẳn hoi rồi, nên ta không muốn chuyển đi. Tuy nhiên, đôi lúc ta sẽ lại đến đấy. Ta muốn đến mua một chút ‘Rượu Dinh dưỡng’. Nếu đến gặp một cô elf tên là Harukara, không phải rõ ràng là đến để mua nó sao?”
Tất nhiên rồi. Cô ấy chắc chắn sẽ mua nó từ nơi nó được tạo ra. Cô ấy cũng không cần phải trả thêm phí vận chuyển nữa.
“Đồng thời, Phù thủy Cao nguyên, trận đấu lúc trước đã bị gián đoạn. Lần sau, chúng ta hãy đấu với nhau một trận mà không có cái kết giới đó nhé.”
“Hử… Lại oánh nữa hả…?”
“Vì ta không định sẽ đánh nhau đến chết, nên ta cũng thấy an tâm hơn. Sau khi sống lâu như vậy, ta cuối cùng cũng đã ngưng việc giết chóc được một thời gian. Đồng thời, nếu có sự kiện gì vui, hãy gọi ta nhé.”
“Thế quái nào mà tôi có thể liên lạc được với cô ở Quỷ Giới chứ…?”
“Ta sẽ thỉnh thoảng xuất hiện, vậy nên ta sẽ nói cho ngươi biết khi nào.”
Khi nào mà cô muốn sao…
“Rồi, vậy giờ thì, thật tốt là chúng ta đã có thể biết được rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Giờ thì, ăn một bữa sáng cùng nhau có được không?”
“Được, ta đồng ý. Để không làm phiền ngươi-jya, ta muốn ăn quán-jya. Đồng thời các nhà nghỉ ở cao nguyên có vẻ cũng đã phát triển hơn rồi nhỉ.”
“Mặc dù có hơi phiền chút, nhưng đó đúng là một ý hay đấy. Làm vậy đi.”
Thế là, chúng tôi quyết định sẽ ăn một bữa sáng tao nhã ở ngoài.
Đó là lần đầu tôi được gặp một con quỷ, vậy nên tôi hỏi rất nhiều câu về xã hội loài quỷ.
Câu hỏi 1: Xã hội loài quỷ giờ như thế nào vậy?
“Vẫn cùng một triều đại sau khi trải qua hàng trăm năm. Vì họ vẫn chưa có bất cứ động thái gì liên quan đến việc xâm chiếm vùng đất của loài người, nên nó rất thanh bình. Chính phủ bao gồm Hoàng tộc và những con quỷ cấp cao bọn ta.”
Tức nghĩa rằng nó cũng là một quốc gia bình thường.
Câu hỏi 2: Beelzebub làm công việc gì?
“Vừa quản lí vùng đất của ta như một quý tộc, ta vừa đang trong quá trình thực hiện việc thúc đẩy mở rộng đất nông nghiệp với tư cách là Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp dưới triều đại này.”
Quả nhiên, cô ấy có vẻ là một người có địa vị cao trong xã hội.
Câu hỏi 3: Cô đã kết hôn chưa?
“Ể? Đừng hỏi một chuyện kì quặc như vậy chứ… Việc như thế, không phải là dành cho những loài có vòng đời ngắn thôi sao…? Có gì sai khi vẫn còn là một t-trinh nữ không…?
Đó là giọng điệu của một trinh nữ trẻ sao?
Câu hỏi 4: Cô sống như thế nào trong hình dạng ruồi?
“Dù đúng thật là ta có thể biến thành ruồi, nhưng cũng không phải là ta chủ động ăn rác đâu, nên không sao cả. Nếu ta mang một thứ như thế để ăn, nó sẽ trở thành một vấn đề cấp quốc tế như thể là đang xúc phạm đến Quỷ Quý tộc vậy. Đúng thật là, trái thối đúng là ngon thật, nhưng rốt cuộc thì nếu nó đã thối rữa, thì nó chỉ là một thứ đã thối rữa rồi thôi!”
Phải cẩn thật thôi. Sẽ tốt hơn nếu đối xử với cô ấy như một người bình thường.
Mà, giờ nghĩ lại thì, tôi lẽ ra nên liên lạc với Raika vì việc di tản không còn cần thiết nữa rồi, nhưng rồi Raika lại xuất hiện trong dạng rồng giữa bữa ăn.
“Em trở lại để xem xét tình hình, nhưng có vẻ như mọi thứ đã được giải quyết rồi nhỉ.”
“Đúng vậy. Giờ em có thể đưa 2 đứa con của chị về rồi đấy. Mặc dù có hơi gấp một chút, nhưng em có thể làm ngay trong ngày hôm nay được không?”
Sẵn dịp này, tôi nghĩ mình nên để các thành viên khác trong gia đình gặp gỡ vị Chúa tể Ruồi này.
Ah, có vẻ như Beelzebub và các con của tôi rất thân với nhau, vì họ đang chơi trò cưỡi ngựa cùng nhau mà――làm gì có chuyện đó; chúng đang hỏi cô ấy dồn dập những câu hỏi về lịch sử của loài quỷ.
“Và thế là, rất nhiều dòng dõi của quý tộc đã gục ngã như thế đó――nhưng sao hai đứa lại hứng thú về những câu chuyện lịch sử vậy?”
“Vì những thứ liên quan đến quỷ không thường xuất hiện trong sách vở đâu ạ.”
“Em gái Sharusha của cháu rất thích học lịch sử――! Còn Farufa có lẽ là thích Toán――!”
“Vậy sao. Vậy sao. Vậy thì, lần sau ta sẽ mang đến những cuốn sách về vi phân và tích phân nhé.”
Tôi không hiểu lắm, nhưng một cuộc nói chuyện đầy trí tuệ đang diễn ra tại đây.
Tối hôm đó khi Beelzebub trở về, cô ấy đã nói điều này:
“Ta sẽ vui biết mấy nếu được nhận nuôi một trong hai đứa con của ngươi, nhưng ôi, có vẻ là vô ích thôi nhỉ.”
“Dù rất lấy làm vinh hạnh nhưng tôi xin được từ chối.”
Và thế là, sự kiện với Beelzebub đã được giải quyết.
***Hết arc. Nhóm mình quyết định dừng ở đây như đã thông báo.***