Chương 9 – Ngôi nhà hoàn thành
(*)Tác giả ghi chú: Đây là lần đầu tiên tôi ở hạng nhất trong cả nguyên ngày! Cảm ơn rất nhiều! Tôi vô cùng sung sướng! Tôi sẽ liên tục update đều đặn từ giờ!
—————————————————————————————————————————
Sớm hôm sau, Raika lập tức trở lại tiếp tục công việc mở rộng ngôi nhà.
Tôi đi cùng với vai trò quan sát viên của nhỏ.
“Hiện tại nó đang được tiến hành mà không gặp phải bất cứ vấn đề cụ thể nào cả.”
“Nhìn thấy rồi thì, cảm giác đúng là như vậy, nhỉ?”
Quá nhanh đến nỗi căn nhà có lẽ sẽ sớm xong thôi. Đấy là nhờ sự giúp đỡ từ sức mạnh của một con rồng.
“Nè Raika, nhân tiện, chỉ số em cao cỡ nào vậy?”
Bởi vì tôi thắng, nên chỉ số của tôi có lẽ là cao hơn, nhưng chẳng biết nó cách biệt thế nào nữa. Tôi đơn giản chỉ hứng thú muốn tìm hiểu mà thôi.
“Em không biết vì em có bao giờ đo đâu, nhưng người ta bảo rằng em là kẻ mạnh nhất ở vùng Nanterre trong suốt 100 năm qua.”
Đó là một khoảng thời gian nắm giữ ngôi vị số một khá là dài đấy nhỉ. Nhân tiện mà nói, vùng quanh Naterre có không khí hệt như Thụy Sĩ, bao gồm cả dải cao nguyên chung quanh. Có vô vàn những ngọn núi ở khu này, nên chẳng lạ gì nếu có một con rồng sinh sống ở đó cả.
“Nếu là vậy thì, em thấy đăng kí làm mạo hiểm giả ở hội có được không? Ờ thì, chị không chọn việc sẽ huấn luyện cho em dựa trên chỉ số, nên chị sẽ để em tự quyết.”
“Phải rồi chị, cái đó chỉ là những con số thôi.”
Raika không hứng thú nhiều với thứ như là chỉ số. Có lẽ bởi tại em ấy là rồng. Hầu hết nhân loại đều phải dập đầu quỳ lạy trước một con rồng mà.
Ngược lại với con người, trừ khi họ cho thấy chỉ số, còn không thì bạn sẽ chẳng biết được sức mạnh thật sự của họ. Vì thế nên tôi mới thấy nơi này là chỗ sức mạnh được quyết định bằng chỉ số.
Đến xế trưa, tôi đã biết được loại nhà mà nhỏ đang định làm.
Tới giờ thì, vẻ ngoài của nó là một căn nhà gỗ giống một phiên bản mở rộng từ căn nhà cũ.
Nó đúng thật là có cảm giác giống với một căn biệt thự ở Karuizawa vậy, tôi cũng có cảm giác rằng nếu xây dựng như thế này thì nó thật là phù hợp cao nguyên.
“Một căn nhà gạch với cửa kính màu cần phải có một người thợ lành nghề, vậy nên em mới làm bằng gỗ.”
“Ừ, thế này là được rồi. Cứ tiến hành từng bước thôi. Nhưng sắp tới giờ ăn trưa rồi. Về làng ăn thôi.”
“Không ạ, em đang tiện tay, vậy nên…”
“Raika, em quên chị đã nói gì với em ngày hôm qua rồi sao?”
Khi nghỉ phải nghỉ ngơi thật sự. Đừng có tập tính xấu cố làm quá sức. Tôi sẽ không cho phép làm việc một cách khắc khổ chừng nào tôi còn sống đâu.
“Đâu có, em đâu thật sự muốn cố quá hay gì đâu nhưng… em cũng đau đáu muốn hoàn thành nó …”
“Vậy thì tốt, hãy làm nốt việc còn lại trong vòng 10 phút rồi đi thôi.”
“Rõ rồi chị!”
Công việc cân bằng với cuộc sống. Sống phải làm việc cho cân bằng. Đây là cảm giác của một người phụ trách bộ phận phân công công việc.
Bữa trưa của tôi là mỳ ống, còn Raika uống đầy ứ nước. Đó là bởi vì em ấy đã chăm chỉ làm việc trong suốt một thời gian dài. Nhân tiện, làng Furata có mạch nước ngầm dồi dào, thế nên nhờ trời bọn họ không hề bị thiếu nước.
Sau bữa ăn, tôi đi bộ thong thả cùng Raika khắp làng. Về ý nghĩa của việc này, là để cho dân làng mau chóng biết mặt Raika.
Tình cờ, tôi cũng có ý định đăng kí cho em ấy ở Hội. Tuy vậy, có cảm giác như việc đó là việc cần làm trong giờ làm việc, vây nên tôi quyết định để việc đó vào hôm khác. Tôi chỉ đi tới đó mỗi khi muốn đổi ma thạch slime thôi.
Rồi sau đó việc xây nhà tiếp tục đến chiều.
Bởi vì công việc đang tiến triển thuận lợi, từ giờ trở đi có cảm giác như đã là công đoạn cuối cùng. Do phần bên đã xong, tôi lợp mái nhà bằng gỗ.
Cuối cùng, tôi mang ghế và bàn cũng bằng gỗ còn lại vào trong. Tôi cũng giúp đỡ phần này, bởi đốn hạ cây lại đơn giản đến kì quặc và chẳng mệt nhọc chi. Thực tế là tại vì tôi ở lv cao thôi.
Và thế là, chỗ ở, đã cải tạo thành công, được hoàn thành vào buổi tối.
“Yes, thật là tuyệt!”
Nhìn từ bên ngoài, tôi rất ưng ý. Căn phòng hư hại lần trước giờ đã trở thành một hành lang kết nối tới khu vực mái vòm tam giác vừa mới được thêm vào của căn nhà gỗ. Hơn nữa, căn nhà gỗ cũng chỉ có một lối vào và ra để chỉ có một cách có thể vào và ra khỏi căn nhà này.
Và bởi mái nhà cao, thế nên cũng có thêm một căn phòng ở tầng hai. Ở tầng trệt, ngoài không gian chung ra còn có ba phòng riêng để đảm bảo thời gian riêng tư dành cho đệ tử của tôi. Kể cả khi số lượng đệ tử có tăng lên đi nữa, tôi vẫn có thể ứng phó được. Mà không, tôi chẳng có định tăng số đệ tử lên vào lúc này đâu, nhưng….
“Tuyệt lắm Raika, em làm được rồi.”
“Azusa-sama có vẻ thích nó và đó là điều quan trọng nhất đấy ạ.”
Raika cũng không có vẻ gì là bất mãn cả. Bởi vì em ấy có ngoại hình và độ tuổi giống như một nữ sinh trung học, em ấy có vẻ như là sẽ có thể trở thành em gái của tôi đấy. Mà lại, tôi không thể hiểu nổi khái niệm có một cô em gái 300 tuổi là như thế nào đâu.
“Vậy thì, hãy quay về làng và báo với họ rằng căn nhà đã làm xong. Chúng ta có lẽ sẽ ở lại tại phòng cho khách.”
“À, về chuyện làng, cảm ơn chị nhiều lắm.”
Trịnh trọng đến kì lạ, Raika bày tỏ sự biết ơn.
“Chính xác thì em đang nói về cái gì vậy?”
“Để em có thể thích nghi với làng, chị đã phải vắt óc suy nghĩ, điều ấy được thể hiện rõ ràng khi quan sát chị. Em rất biết ơn chị.”
Quả thực rồng đúng là thông minh.
“Bởi vì chị đã nói rằng mình là sư phụ của em, nên chị chỉ làm việc chị nên làm thôi.”
Không phải tôi ngạo mạn gì, đấy là lẽ tự nhiên thôi.
“Mà thôi, chúng ta sẽ ăn thật nhiều ở làng hôm nay nha? À phải, rồng có ăn thức ăn con người không?”
Trước giờ, em ấy dùng bữa cùng tôi rất tự nhiên, nhưng…
“Có ạ. Khi em ở dạng người, em ăn đồ ăn hệt như con người chứ.”
Coi bộ không có gì để lo lắng nữa rồi.
“Nếu em ăn số lượng đủ để một người no bụng, thì khi biến thành rồng của em cũng no theo chị ạ.”
Cái đấy, không phải là một khả năng cheat đáng ngờ sao?
Do cứ bay trên trời liên tục thì tôi sẽ bị thiếu vận động, vậy nên chúng tôi thay vào đó đi bộ về làng. Trên đường, chúng tôi đụng một con slime, và “nựng” nó.
Raika đánh nó bay đi như thể em ấy phủi bụi trên tay vậy. Chỉ cái đó mà sinh mệnh của con slime đã chấm dứt. Ờ thì, tất nhiên là vậy rồi vì đó là đòn tấn công của một con rồng mà.
“Giờ ngẫm lại, em chưa từng giết slime trước đây, tại ngọn núi nơi em sống không có slime.”
“À, sau cùng thì slime là quái vật bậc thấp mà nhỉ.”
“Phần nào, em thấy đánh với chúng chỉ phí thời gian. Không có cảm giác chiến đấu thực sự gì hết.”
“Tất nhiên là em phải nghĩ vậy thôi. Nhưng mà, thực hành mọi lúc mọi nơi rất quan trọng. Tục ngữ có câu: “Có công mài sắt có ngày nên kim” mà.”
Tôi nói y như một người sư phụ vậy. Đúng hơn là, tại tôi không thể dạy kinh nghiệm thực chiến được, nên tôi chỉ có thể nói vậy.
“Đúng vậy ạ, nếu loài rồng bon em cũng liên tục giết slime, cuối cùng bọn em có thể mạnh hơn nhiều. Lối sống của Sư phụ thật bổ ích ạ.” (TN: slime sắp tuyệt chủng. Bó tay với sư đồ nhà này =) )
“Thế sao. Em nên làm nó chầm chậm thôi.”
Kết quả của việc cố tình đụng độ slime, thời gian đi tới làng mất gấp 5 lần thường lệ.
Nhưng mà, ở lối vào làng, Raika bắt đầu rụt rè nhìn chăm chằm lên trời, rồi liên tục nhìn đối xuống đất. Như thể đây là lần đầu vào làng, em ấy cứ đảo ánh mắt liên tục.
“Có chuyện gì làm em băn khoăn vậy?”
“Thật ra thì có đấy ạ.”
Raika nói.