Chương 7 – Có được một đệ tử
(*)Tác giả ghi chú: Cảm ơn mọi người vì tất cả sự ủng hộ của các bạn! Tôi sẽ cập nhật lần nữa trước khi lên giường vào Thứ bảy và Chủ nhật!
—————————————————————————————————————————-
“Nhiều người trong Long Tộc có rất nhiều mana và có thể thay đổi ngoại hình thành hình dạng con người như thế này, bởi vì nếu họ không làm vậy thì mọi người sẽ hoảng loạn nếu họ đặt chân vào một ngôi làng của con người mất.”
Cô rồng tên Raika nói.
Dĩ nhiên là nếu một con rồng ló mặt ở một ngôi làng thì ắt hẳn sẽ gây ra nào động. Mà cho dù có huy động toàn bộ lực lượng trong làng để chống trả lại thì cũng chẳng có cách nào có thể tiêu diệt được một con quái vật khổng lồ đến như thế cả.
“Nhưng mà, tuổi tác thật sự của em cũng không phải là một cô gái trẻ đúng không?”
Không thể nào mà một người tự xưng là “waga” lại ở độ tuổi 13 như một tên chuunibyou ngoại hạng được. À à, cơ mà nếu là chuunibyou thì đúng là có khả năng cô ấy 13 tuổi thật .”
“À thì, phần nào thì, tôi cũng đã sống được 300 năm.”
“Vậy ra chúng ta trạc tuổi nhau nhỉ.”
Cả hai đều 300 tuổi thì có hơi quái gở, nhưng sự thật là vậy nên đành chịu thôi.
“Thế được rồi, chúng ta vừa xong phần tự giới thiệu, và hôm nay em đã mang đồ tới đây.” Raika đặt một túi vải lớn lên trên bàn.
Thứ đó trông không hề giống với một thứ mà một cô gái bình thường có thể mang nổi. Nhưng mà vì cô ấy là rồng nên chẳng có gì ngạc nhiên cả.
“Cái gì vậy?”
Sau khi thoáng nhìn nó, lời giải đáp cho câu hỏi ấy xuất hiện ngay tức khắc.
“Tiền vàng hả, nói cách khác là, chi phí sửa chữa phải không?”
“Đúng vậy. Em mang đến số tiền mà mình đã dành dụm được từ trước tới giờ.”
Cô đã tích lũy được một lượng kinh hồn đó, rồng ạ.
“Cảm ơn nha. Nếu với số lượng như vầy, chắc hẳn sẽ có thể hoàn tất việc sửa chửa được rồi.”
Có vẻ là đã đủ để sửa căn nhà lại về tình trạng như trước của nó, thế nên tôi thấy nhẹ lòng.
Thế nhưng, hình như là cô ấy vẫn còn điều gì đó muốn nói, Raika cứ ngọ nguậy moji moji.
Tôi tự hỏi không biết liệu đó có phải là tình cảnh mà nếu như không có số tiền này thì cô ấy sẽ không thể cứu được đứa con gái mắc bệnh nan y hay không nhỉ? Tôi không phải ác quỷ, nên nếu thật sự là hoàn cảnh đấy thì tôi sẽ thông cảm cho.
“À…thật ra, e-em muốn có một yêu cầu xíu xiu…”
“Gì vậy? Em chẳng mất gì nếu nói ra đâu, nên cứ thoải mái và nói những gì em muốn đi.”
“Waga… Em có thể làm đồ đệ của chị không?”
Với câu hỏi đó, tôi nhìn cô ấy trân trối.
“Đồ đệ hả? Ngắn gọn là, tôi là sư phụ của em hả?”
“Vâng, sau khi đánh nhau với Phù Thủy-sama, em thấy mình vẫn còn non lắm. Em đã từ bỏ ý nghĩ tự cao tự đại rằng mình là người mạnh nhất lục địa Nantel và sẽ học hỏi lại từ đầu.”
“Thái độ đáng yêu làm sao. Mà gì cơ, đ-đồ đệ á?”
300 năm sống của mình, tôi chưa từng suy xét đến điều này lần nào nữa.
“Em thấy rồi đó. Chúng ta đã nói chuyện rồi phải không, tôi đã nói là đâu phải là do em yếu đâu. Và cũng không phải nhờ tập luyện đặc biệt mà tôi đạt được sức mạnh này đâu. Chỉ là tôi sống một cuộc sống liên tục đánh với slime ở quanh đây, chỉ tích lũy kinh nghiệm và thành ra thế này thôi (TN: cảm thấy rét cho lũ slime nếu sư đồ chụy lại đi ăn hiếp tụi nó =)) Do đó, tôi chả có gì để dạy dỗ cô đâu.
“Không không, đó chắc chắn là sự tích lũy những nỗ lực của chị thôi, vì thế em muốn được học theo hình mẫu của chị! Em, một con rồng đã quá tin tưởng vào sức mạnh bẩm sinh của mình để rồi thành ra tự mãn. Em chưa từng làm việc gì như là trau dồi kĩ năng của mình cả. Vì thế, em đã bị đánh bại hoàn toàn.”
Cô nàng rồng này còn nghiêm túc hơn tôi tưởng…
“Nhưng, kể cả như vậy thì, tôi phải dạy em cái gì mới được?”
Nếu không có kĩ năng nào mà tôi có thể dạy cho cô ấy, thì để cô làm đồ đệ tôi thật vô nghĩa.
“Em sẽ rất vinh hạnh nếu chị nhận em làm đệ tử sống cùng.”
Vậy thì nó kiểu như là bạn cùng phòng.
Thật sự mà nói, tôi sẽ gặp rắc rối lắm à nha.
Sống với người khác khác hoàn toàn với sống phóng túng một mình, sẽ gây rất nhiều stress. Mà dù vậy thì, tôi đã ở một mình trong 300 năm, đã lâu như thế rồi thì, sỗng với người khác cũng thật…
Chờ một xíu-
“Em vừa nói cái gì đó về việc sống cùng, phải không vậy?”
“Vâng.”
“Thế nghĩa là em dự định sẽ làm những việc như là nấu ăn hay dọn dẹp nhà cửa đúng không? Không không, nếu tôi giao hết mọi việc lại cho em thì tôi sẽ chẳng con việc gì để làm cả.”
“Dĩ nhiên rồi ạ, em sẽ làm. Xin hãy để em làm việc nấu ăn với dọn dẹp. Cho phép em được trở thành đồ đệ của chị cũng chẳng gây bất tiện gì cho chị đâu.”
Cảm xúc của tôi dao động một chút.
Nếu là như thế thì, có lẽ là sẽ không sao đâu.
Còn một sự thật là cách sống một mình của tôi trong 300 năm qua đã thành một thói quen xấu. Có thể nói rằng giờ nó đã thành một truyền thống rồi (TN: đại ý là bị dân làng bắt chước).
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nhận em làm đệ tử của tôi.”
“Cảm ơn chị rất nhiều!”
Raika kính cẩn cúi đầu.
Thế là, tôi có được một đệ tử.
Tuy nhiên, nếu chúng tôi thật sự sống cùng nhau thì có những điểm mà tôi phải thay đổi.
“Errr, Raika, không chỉ là phải sửa nhà tôi thôi đâu, đúng hơn là, chúng ta còn cần phải xem xét đến việc mở rộng ngôi nhà nữa.”
“Phù thủy-sama, ý chị nghĩa là gì?”
Tôi nghĩ rằng tôi nên thay đổi cách gọi tôi là Phù thủy-sama này luôn nhưng tôi quyết định giải quyết vấn đề trước mặt cái đã.
“Nếu em chỉ sửa nhà không thì, ngôi nhà đó sẽ quá chật cho cả hai chúng ta. Do đó, chúng ta cần phải mở rộng căn nhà đã.”
“Em hiểu rồi. Đúng là như vậy.”
“Vì thế, chị sẽ ngủ lại trong làng trong một thời gian cho tới khi việc nâng cấp căn nhà hoàn thành. Em cũng nên ở lại nhà trọ với chị trong lúc đó.”
“Cơ mà nếu là như thế, em có được tự mình lo liệu việc xây dựng không?”
Một câu nói đáng ngạc nhiên đáp lại.
“Xây dựng hả. Em đâu có bằng xây dựng đâu phải không?”
“Nếu mà chúng ta có vật liệu thô như gỗ đá thì sẽ được thôi. Sau đó, em chỉ việc lắp ghép lại. Bằng cách này hay cách khác thì nó sẽ thành một căn nhà thôi. Nên xin hãy giao nó cho em đi.”
Raika cố gắng nài nỉ khiến lòng tôi xao xuyến.
Cô ấy mang vẻ ngoài của một cô nhóc 13 tuổi. Vì thế, cô ấy không hề tạo ra ấn tượng là cô có thể dựng được một căn nhà. Nhưng mà, nếu cô ấy đã nói vậy thì tôi sẽ thử giao cho cô.
“Nếu là gỗ thì chị có đặc quyền được sử dụng vùng rừng rậm chỗ chị hái thảo mộc ấy, nên hãy dùng những thứ đó. Chị giao cho em đó.”
“Cảm ơn chị nhiều lắm! Em sẽ làm việc để đảm bảo rằng nó sẽ làm chị thích!”
“À à, để đề phòng thì, chị sẽ đi cùng luôn.”
Thật là một bí ẩn hoàn toàn khi giá trị của một con rồng được truyền tai nhau lại đúng như thực tế nhỉ.
Một khi Raika ra bên ngoài làng, nhỏ hóa lại thành rồng.
“Bay trên không thoải mái hơn, nên em sẽ di chuyển trong hình dạng này, cũng dễ dàng cho em giải phóng sức mạnh nữa.”
Nhỏ đúng là con rồng mà tôi đã đánh.
Tuy rằng chúng tôi đã ở bên ngoài ngôi làng, song nhỏ chắc chắc có thể được nhìn thấy từ ngôi làng. Sau này, có lẽ phải cần một lời giải thích với cả làng nữa.
“Phù thủy-sama, hãy ngồi lên lưng em đi. Chúng ta sẽ đến rừng bằng cách này.”
“Làm ơn ngừng gọi chị là ‘Phù thủy-sama’ đi.”
Bởi vì Raika giống như một phù thủy học việc đi học việc một phù thủy, thế nên nó có hơi tế nhị.
“Chúng ta sẽ sống cùng nhau nữa mà. Vậy nên gọi chị là Azusa là được.”
“Em hiểu rồi, vậy thì xin cho phép em gọi chị là Azusa-sama.”
Vẫn kèm theo kính ngữ –sama hả… Arghh, được rồi. Vì tôi đã thành sư phụ nhỏ mà.
Tôi leo lên lưng nhỏ. Chỗ ngồi khá thoải mái. Ít nhất thì chỗ đó cũng không có vẻ là sẽ có nguy cơ té lộn nhào.
“Em sẽ bay nên xin hãy chỉ đường cho em bay tới rừng.”
Tôi thấy nó phần nào giống với taxi rồi đó.