Chương 4 - Mạo hiểm giả đến
(*) Tác giả ghi chú: Ngay từ ngày đầu tiên, bộ truyện này đã đạt tới hạng 59! Tôi thật sự biết ơn tất cả các bạn!
—————————————————————————————————————————
Là ai vậy ta…?
Hiếm khi có ai đến gõ cửa nhà tôi lắm.
Trước tiên là, vị trí rất bất tiện. Cao nguyên này nằm ở một nơi mà chỉ cần cuốc bộ lên từ làng cũng đã mất kha khá thời gian rồi, rất phiền toái. Và vì cũng chẳng có cơ sở hay công trình nào trên đường đến đây, nên cũng chẳng có cơ hội nào để tiện đường ghé qua.
Tôi được dân làng tôn kính với danh hiệu phù thủy cao nguyên, thế nên những việc kiểu như có một dân làng nào đó vô tư đến thăm nhà tôi cũng không hề có.
Nếu người ta biến tôi thành một tướng quân của một vương quốc, thì tất nhiên, sẽ khá là khó chịu. Tuy nhiên, trước giờ sự kính trọng của mọi người đối với tôi luôn ở mức vừa phải để tôi có thể có được một cuộc sống bình dị. Thế nên cứ để nó vậy đi.
Tôi sẽ không thể sống bình yên được nữa nếu như ngày nào cũng có người đến nhà tôi.
Cho dù tôi có là một người giao tiếp rộng đi nữa, nếu bạn bè tôi cứ kéo đến hằng đêm như thời đại học thì cũng sẽ khá là khó chịu, hay cũng gần như vậy. Đôi lúc việc giữ khoảng cách với người khác một chút cũng quan trọng đấy chứ.
Bởi lý do đó, gần như chẳng có ai đến nhà tôi cả.
Đương nhiên, có lẽ là vẫn còn những lý do đại loại như có một đứa trẻ đột nhiên đổ bệnh và muốn xin thuốc. Những lúc như vậy, họ sẽ nhanh chóng chạy đến chỗ tôi.
Nếu lỡ đó là một ca bệnh nguy kịch thì mọi chuyện sẽ rất nghiêm trọng nên tôi không thể giả vờ là không có nhà được. Thế nên tôi đóng cuốn ma đạo thư, thẳng tiến ra cổng trước rồi mở cửa.
Có một đội nhóm bốn thám hiểm giả ở đó.
Ngay trước cửa nhà là một người đàn ông tỏa ra khí chất của một kiếm sĩ trẻ. Tôi tự hỏi không biết có phải anh ta mới khoảng độ đôi mươi không nữa.
Ngoài ra, còn có một nam kiếm sĩ lực lưỡng, một người phụ nữ trong bộ áo choàng pháp sư, còn người thứ tư là một linh mục có lẽ còn chưa được 20 nữa.
“Ơ, có chuyện gì vậy?”
Tôi tự hỏi tại sao họ lại tới cái chỗ mà chẳng có lấy một con quái vật mạnh nào quanh đây vậy nhỉ?
Vì quanh đây chẳng có gì ngoài đám quái cùi bắp, thế nên nó không là nơi các mạo hiểm giả kinh nghiệm thường đến. Phải chăng là có tấm bản đồ dẫn tới một cái hang có chữ “Kho báu” được ghi trên nó nhỉ.
“Cô là Azusa-san, Phù thủy cao nguyên phải không?”
Người kiếm sĩ trẻ có vẻ là thủ lĩnh lên tiếng.
“Phải, là tôi.”
“Tôi có thể thử sức cô được không?”
“……Hả?”
Tôi buột miệng.
“Tôi chỉ là một phù thủy hái thảo dược vừa đủ sống qua ngày ở đây thôi mà? Chẳng anh hùng chút nào khi đánh với một người như tôi cả."
“Tôi nghe nói rằng ở đây có một phù thủy cấp 99 mà.”
Tin đồn lan rộng rồi!
…Quả nhiên lúc đó đã có người ở hội mạo hiểm giả nghe thấy việc đó rồi. Ngay cả những mạo hiểm giả bản địa cũng sẽ tuần tra khắp các làng và thị trấn quanh đây, vậy nên tin đồn sẽ lan ra thôi...
“Ồ, đó chỉ là hiểu lầm thôi. Cái bảng bị hư, rồi những con số kì cục xuất hiện. Sức mạnh thật của tôi giỏi lắm cũng chỉ đến được lv 10 thôi.”
“Nói dóc chẳng tốt đâu.”
Nữ pháp sư lên tiếng. Người này có lẽ đã hai mấy gần 30 rồi.
“Tôi hiểu ra ngay khi đứng gần cô. Dấu hiệu ma thuật tràn ngập khắp người cô. Tôi chắc chắn rằng cô là một người mạnh đến không ngờ.”
Chết dở! Thứ vậy mà cũng biết được à!?
Gì đây chứ, đây là một tình cảnh các mạo hiểm giả bị thu hút bởi chỉ số năng lực của tôi đây sao.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ đánh. Tuyệt đối không.
Nếu tôi đánh, tôi sẽ không thể nghỉ ngơi được nữa.
“Tranh cãi có ích gì, cứ cho tôi là một phù thủy có sức mạnh đi. Nhưng dù vậy thì tôi cũng chẳng có lý do nào để đánh với các anh nhỉ?”
Nghe có lý phải không. Đây đâu phải võ đường, đâu cần phải làm tới và đánh bại một kẻ khiêu chiến đâu.
“Chúng tôi muốn trở nên mạnh mẽ. Vì mục đích đó, xin hãy chấp nhận lời khiêu chiến của chúng tôi!”
Tuy rằng anh ta có một thái độ lịch sự, thế nhưng đâu cần thiết phải chấp nhận khiêu chiến của anh ta đâu…
Nguy rồi. Nếu mấy người này không về thì cuộc sống yên bình của tôi sẽ sụp đổ mất.
Nếu đã thành ra như vậy, thì hãy gạt họ thôi.
Kohon, tôi ho và bắt đầu gạt họ.
“Thực ra, đã có những lúc tôi bị chìm đắm trong sức mạnh của mình.”
“Vậy thế thì…”
Họ lắng nghe lời tôi với vẻ nghiêm túc hơn tôi tưởng.
“Nhưng mà, bởi vì điều ấy, tôi đã làm bị thương hàng tá người. Tôi khiêu chiến với bất cứ kẻ nào và kết cục của những người bị tôi khiêu chiến là bị thương nặng hoặc thậm chí là chết. Do đó, tôi đã quyết định rằng sẽ không đánh nhau nữa.”
“Quả đúng như tôi nghĩ, ngay cả mạo hiểm giả vĩ đại cũng có một quá khứ đau thương…”
“Thế nên, tôi không thể đánh với mọi người. Xin hãy hiểu cho…”
Như thế này thì, những người này sẽ bỏ cuộc thôi.
“Tôi hiểu cảm giác của cô Azusa-san. Trong tương lai, tôi nghĩ các mạo hiểm giả như tôi sẽ đến nữa…nhưng giờ bọn tôi sẽ rút lui.”
“Ehh…Chờ xíu…Anh thật sự sẽ lan truyền lời của tôi ra sao?”
Tôi mới nghe gì đó không hay lắm.
“Phải. Không có mạo hiểm giả nào trong vùng này mà không biết về cô cả. Bên cạnh đó, các mạo hiểm giả từ miền đất này đều tự hào rằng Azusa, phù thủy cao nguyên, là người mạnh nhất!”
Tại sao lại tự tiện lấy tôi làm niềm tự hào cho vùng đất này vậy chứ? Làm ơn đừng quấy nhiễu cuộc sống yên bình của tôi có được không.
Hết cách. Thay đổi chiến thuật thôi.
“Hiểu rồi. Đấu một trận đi.”
“Thật sao?!”
Lập tức, cả nhóm sục sôi. Làm như tôi là một ngôi sao vậy.
Nhưng mà, tôi có điều kiện.
“Thế nhưng, nếu các anh thua, làm ơn hãy trở về và nói cho mọi người rằng phù thủy cao nguyên chả là gì sất. Tôi muốn tránh chiến đấu càng nhiều càng tốt.”
Nữ pháp sư gật gù liên tục.
“Mà, dù có đánh nhau thì, tôi cũng không muốn làm mọi người phải nhận thương tích trầm trọng đâu…”
Đoạn tôi đi ra ngoài, tôi vẽ một vòng tròn lớn trên đất bằng cái xẻng dùng cho việc làm đồng.
Nó không thật sự tròn lắm, giống hình elip hơn, nhưng thế là được rồi.
“Các anh sẽ thua nếu ra ngoài vòng này. Như vậy có được không?”
Tất nhiên, chẳng có lí do nào để nói không cả, và cuộc thảo luận kết thúc.
Như vầy thì, tôi có thể gọi gió và thắng chóng vánh.
Tất nhiên, tình thế bên kia cũng y hệt.
“Nếu tôi ra ngoài vòng thì tôi sẽ thua. Còn cả bọn các anh ra ngoài thì cũng thua. Quyết định thế đi. Nói luôn, một khi ai đã ra ngoài thì phải đi luôn.”
Chẳng có lời phàn nàn nào vì lợi thế nằm về phía họ mà.
“Vậy thì, nhanh bắt đầu thôi!”
Nữ pháp sư vung trượng về phía trước để tấn công trước, và bắt đầu đọc cái gì đó.
“Hỡi gió, lập tức trở thành kẻ hầu của ta! Cuồng phong!”
Quào, họ cũng có cùng ý tưởng muốn kết thúc trận đấu bằng cách thổi gió y chang tôi kìa.
Buoooosh!
Một cơn lốc xoáy xuất hiện. Tôi có thể thấy rằng nó khá là mạnh. Có vẻ như các mạo hiểm giả đây phần nào cũng là những mạo hiểm giả cấp cao.
Thế thì, tôi sẽ dùng phép Cuồng phong của mình. Dù là tôi có nó trong bảng năng lực, song tôi lại không biết cách dùng nó. Với lại, phép đóng băng của tôi được kích hoạt khi tôi thực hiện vài thứ tương tự cô ấy, nên có lẽ là nó không có luật lệ nghiêm ngặt nào.
Cũng không phải là không có cách đối phó với nó.
Đây là chiến thuật dĩ độc trị độc.
“Hỡi gió, lập tức trở thành kẻ hầu của ta! Cuồng phong!”
Tôi đọc lại chính xác từng lời của đối phương.
Nói ngắn gọn, tôi chôm lời của cô ấy. Thế giới này làm gì có luật bản quyền!
BUOOOOOOOOOOOOOOOOOOOSSSHHH!
Một vòi rồng lớn gấp vài chục lần kích thước phép thuật của đối phương được sinh ra.
Nó cứ thế hướng tới họ!
Đầu tiên, cơn lốc xoáy của nữ pháp sư bị nuốt chửng và bị hấp thụ, rồi sau đó nó thậm chí còn bắt đầu tăng tốc thêm nữa.
Mọi người đều kinh ngạc. Chỉ có thể mô tả đấy là một cơn cuồng phong khổng lồ.
Bạn có thể nói rằng tôi đã mất ý chí chiến đấu ngay sau khi tôi dùng phép thuật. Không có cách nào tránh được nó, và nếu như chạy khỏi vòng tròn thì bạn sẽ bị loại.
Rồi nhé, mọi người đều sẽ bị cuốn ra khỏi vòng tròn.
Tất cả thành viên của nhóm họ bị vòi rồng nuốt chửng. Ngon, tôi thắng rồi!
Nhưng mà, ma thuật của tôi có lẽ hơi mạnh.
“Kyaaaaa!”
“Uaaaaaaa!”
“Cứu tôi vớiiiii!”
Nhóm họ bị nuốt chửng vào vòi rồng — và đang bay xa ơi là xa.
Úi! Tôi đang trải nghiệm sức mạnh của cấp 99…
Tôi chỉ phải đẩy họ ra khỏi vòng thôi, nhưng tôi lại làm hơi quá…
Thế nhưng, vòi rồng có vẻ như đang dần yếu đi, còn nhóm họ chầm chậm hạ cánh êm ái.
..Ngay giữa làng Furata.
“Á, chết mồ…”
Rõ ràng, họ rơi xuống ở chỗ bất tiện nhất.
Sau đó, tôi đi tới làng để xác nhận.
“Nè nè, phù thủy cao nguyên có thể thổi bay cả một nhóm mạo hiểm giả tài năng bằng một cơn lốc đấy!”
“Giờ thì tôi đã tận mắt chứng kiến sức mạnh thật sự của Phù thủy Cao nguyên rồi!”
“Ngôi làng sẽ được bảo vệ từ giờ cho đến vài trăm năm sau! Cấp 99 thật sự là thật đấy!”
…Đề tài của những câu chuyện đã thành vụ tôi hạ nhóm mạo hiểm giả.
Tất nhiên rồi. Cơn lốc xoáy to đó, nó tất nhiên là có thể thấy rõ từ chân làng rồi.
Mà, phải chi mấy kẻ bị thổi vào không trung bởi cơn lốc xoáy tử nạn hết, thì tôi có lẽ đã thanh thản hơn nhiều rồi.
—————————————————————————————————————————
(*)Tác giả ghi chú: Tôi nghe đồn rằng có thứ còn phiền toái hơn cả mạo hiểm giả sẽ xuất hiện ở lần tới đấy.